"Đây là vật truyền thừa, tác dụng ngụy trang." Mộ Cửu xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, ra hiệu Đường Duẫn Triết hãy nhìn.
Đường Duẫn Triết rầm rì một tiếng, trở mình, đưa lưng về phía Mộ Cửu.
Mộ Cửu khẽ cười, hắn kéo cả người cậu cùng với chăn quay người lại, mặt không thay đổi chặn cậu, còn giúp cậu vén góc chăn: "Giận hả?"
Đường Duẫn Triết giãy dụa vài cái, không tác dụng, cứng cổ trừng Mộ Cửu: "Anh gạt tôi thì thôi đi, vậy mà còn nhận tin tức của tôi, giả đò ra vẻ nữa chứ!"
"Dù sao chúng ta cũng là đồng minh, có quan hệ chứ." Mộ Cửu không sao cả thuyết.
"Ta kệ đó! Nói cho anh biết, tôi với anh còn chưa xong đâu." Đường Duẫn Triết nỗ lực tiếp tục giãy dụa, giãy tới nổi mặt đỏ gay.
Mộ Cửu nhìn mái tóc xù xù của cậu ta tản mác trên gối đầu, tóc bù xù với khuôn mặt hồng hồng, mắt sáng ngời... Đôi mắt Mộ Cửu tối sầm lại, ánh mắt đỏ như ngọc lưu ly cũng lóe sáng.
Đường Duẫn Triết hoàn toàn không phát hiện, trái lại vẫn cứ giãy dụa: "Buông coi."
Mộ Cửu chậm rãi ngồi dậy, nhìn Đường Duẫn Triết bị quấn chặt trong chăn chui ra, hệt như một chú tằm nhỏ. Bò được ra ngoài còn chống tay thở dốc, nút áo mở bung hai cái, lộ ra da thịt trơn nhẵn màu lúa mạch cùng xương quai xanh tinh xảo…
"Anh anh anh... Anh muốn gì hả?!" Đường Duẫn Triết mở to hai mắt nhìn, dòm Mộ Cửu một tay đặt sau gáy mình. Tay Mộ Cửu có chút độ ấm, nhưng so với người thường thì lạnh hơn, lạnh tới nổi Đường Duẫn Triết vẫn còn trong chăn run run một cái.
Mộ Cửu mặt đơ mặt nhìn cậu, trong mắt hiện lên mỉm cười: "Không phải em sẽ phụ trách ta hay sao?"
Đường Duẫn Triết tạc mao: "Anh còn dám nói chuyện này?! Ngay từ đầu anh đã lừa tôi nha."
"Vậy sao?" Mộ Cửu vuốt vuốt cổ Đường Duẫn Triết, nhìn hắn cảnh giác lom lom ngó mình, mắt sáng trong suốt, hệt như chú cún con tạc mao, tiếu ý trong mắt càng sâu, " Để tỏ lòng áy náy, ta chịu trách nhiệm với em."
Đường Duẫn Triết: "Hả?"
Mộ Cửu xốc Đường Duẫn Triết lên như nắm lấy một con gà con, đi ra cửa động, tiếp đó ôm cậu vào trong lòng: "Em tạm thời theo ta đi, ta chịu trách nhiệm với em."
Đường Duẫn Triết đừ ngốc lặng người tùy ý để Mộ Cửu ôm mình đi một đoạn, sau đó hậu tri hậu giác cảm thấy đỏ mặt, giằng co: "Tự đi! Ai muốn theo anh hả, mau đưa tôi quay lại!!!"
"Ngoan, đừng nhúc nhích."
Trong núi rừng vốn an tĩnh, thi thoảng truyền đến tiếng nói chuyện, khiến một đám chim choc bị giật mình.
Dưới đây là tiểu kịch trường của đôi phu phu, thả vô chỗ lời của tác giả, rốt cuộc cũng tới mọi người rồi ╮(╯▽╰)╭
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
[ Yêu em là ăn em]
"Tôi muốn ăn bánh dứa!" Đường Duẫn Triết phụng phịu ra lệnh.
Mộ Cửu xoa xoa tóc của cậu, khiến mái tóc đen rối bù lên, từ trong túi đựng đồ lấy ra bánh mì vừa nướng xong, bánh có màu vàng kim đẹp mắt, vô cùng hấp dẫn.
Đường Duẫn Triết trừng mắt dòm Mộ Cửu, do dự một chút, quyết định ăn trước tính sau.
“Tôi muốn ăn anh đào!" Đường Duẫn Triết yêu cầu. (X: anh đài = cherry)
Mộ Cửu bình tĩnh lấy ra hoa quả vừa rửa sạch từ trong túi đựng đồ đưa tới trước mặt Đường Duẫn Triết, thuận tiện hôn một ngụm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, rồi sờ sờ một cái.
Đường Duẫn Triết tạc mao. (X: tạc mao – xù lông = thẹn quá hóa giận giống như mấy con mèo khi gặp uy hiếp hay gì đó chẳng hạn)
"Muốn cá nướng."
Móc túi đựng đồ.
“Muốn sủi cảo tôm."
Móc túi đựng đồ.
...
Đường Duẫn Triết tức giận: "Mấy thứ đó vốn là của tôi!"
"Ừ." Tâm tình Mộ Cửu tựa hồ không tệ, tuy trên mặt vẫn không có nét gì, trong mắt lại mang theo ý cười trong suốt.
Đường Duẫn Triết nhìn hắn khẽ giương khóe mắt cùng cặp mắt mê ngườ kiai, hệt như trông thấy dâu tây đỏ mọng, triệt để hấp dẫn ánh mắt của cậu. Sau đó khuôn mặt cậu đỏ hồng lên, không được tự nhiên nghiêng đầu sang hướng khác.
"Tôi muốn sao và trăng!" Đường Duẫn Triết nói xong, mang theo điểm đắc ý nhỏ, hất càm lên, khiêu khích nhìn Mộ Cửu.
Mộ Cửu lo lắng nhìn cậu: "Bảo bối, đó không ăn được đâu."
"Ai nói tôi muốn ăn!" Biểu tình đắc ý của Đường Duẫn Triết vỡ tan, "Anh không phải chịu trách nhiệm sao? Tôi muốn đó o(>﹏