Editor: Vện
Tiểu Thạch Đầu không đố kỵ với “bản thân” được bao lâu, bởi vì trong lúc mang Tiểu Thạch Đầu đi tàn sát những tu chân giả, Trọng Đạo Nam có nói một câu thế này.
“Nếu ta và Tiểu Thạch Đầu có con… chắc nó sẽ giống ngươi nhỉ?”
Tiểu Thạch Đầu vừa nghe xong thì ngơ ngác.
Hắn sửng sốt một lúc lâu mới tiêu hóa hết câu nói.
A Nam trong cảnh mộng không nghe thấy giọng của Tiểu Thạch Đầu, đành chịu thôi.
A Nam xem hắn là một tảng đá xa lạ mà tâm sự, hắn cũng không có gì để bổ sung, Tiểu Thạch Đầu trong lời A Nam chính là hắn mà, song vẫn có chút ghen tỵ.
Trong chuỗi hồi ức đứt đoạn của A Nam thế mà còn có kỳ vọng không thể xảy ra sau này nữa à?
Câu nói của A Nam khiến Tiểu Thạch Đầu đau lòng khôn xiết, nhưng mà…
Thế nhưng không có nghĩa hắn nghe rồi thì có thể bình tĩnh đón nhận!
Vậy là mấy ngày nay A Nam không xem hắn là thế thân của “Tiểu Thạch Đầu đã chết” mà xem hắn như “con” sao?
Nội tâm Tiểu Thạch Đầu cực kỳ phức tạp, rất muốn nhảy dựng lên đá Trọng Đạo Nam một cái.
Thực tế Tiểu Thạch Đầu cũng làm thật, đáng tiếc Trọng Đạo Nam hiện tại tu vi thâm hậu, nước lửa còn không làm gì được chứ nói chi đến lực tấn công như vuốt mèo của tảng đá sứt sẹo.
Kết quả, Trọng Đạo Nam chẳng mất một cọng tóc, vết rạn trên thân Tiểu Thạch Đầu thì dài thêm một tấc.
Dù chỉ một tấc nhưng Trọng Đạo Nam vẫn thấy rõ.
Y thoáng nhíu mày, kéo Tiểu Thạch Đầu vào lòng bàn tay, dùng ánh mắt trầm tĩnh mà áp lực nặng nề nhìn Tiểu Thạch Đầu, “Thân thể ngươi cực kỳ yếu ớt, sau này không được tái phạm. Nếu muốn tấn công người khác, ta có thể cho ngươi mượn kiếm.”
Tiểu Thạch Đầu, “…” A Nam nè, coi như chúng ta thật sự có con thì chiều con như vậy là không được đâu!
Chỉ là Trọng Đạo Nam không nghe được giọng nói của Tiểu Thạch Đầu, càng không biết tâm hồn hắn đang tan vỡ.
Tiểu Thạch Đầu nhớ lại khoảng thời gian ở chung với Trọng Đạo Nam, bỗng dưng thấy ngay từ đầu có lẽ Trọng Đạo Nam đã xem hắn là con mà nuôi.
Nhất định là ảo giác… ảo giác thôi.
Tiểu Thạch Đầu tự an ủi mình, tiếp tục làm tảng đá im lặng ngoan ngoãn như nàng tiên trong vỏ ốc.
Có lẽ tác giả đang đề cập đến cổ tích Cô gái trong vỏ ốc, tương tự cô Tấm trong lốt quả thị.
Từ sau khi “Tiểu Thạch Đầu” chết, Trọng Đạo Nam không quan tâm đến bản thân nữa.
Y chỉ lo đuổi cùng giết tận đám tu chân giả, còn những chuyện khác, chỉ cần đủ để duy trì sự sống là được
Cũng may Tiểu Thạch Đầu đã theo Trọng Đạo Nam hơn trăm năm, tu vi của y cũng đủ để Trọng Đạo Nam giữ vững hình tượng nam thần lạnh lùng.
Nếu không nhờ vậy, Tiểu Thạch Đầu thật sự không dám tưởng tượng cuối cùng A Nam sẽ sa sút đến mức nào.
Hắn không có ghét bỏ A Nam đâu, nhưng mà…
Chỉ tưởng tượng chút thôi đã đau lòng không thở được.
Tiểu Thạch Đầu hóa thân thành tiên ốc mỗi ngày vẫn rất bận rộn, cũng cố gắng không ngừng.
Căn nhà của Trọng Đạo Nam vô cùng đơn sơ, chỉ có một bộ bàn ghế và một cái giường.
Trên thực tế, bộ bàn ghế kia là dư thừa, mỗi khi về nghỉ ngơi, Trọng Đạo Nam đều tĩnh tọa trên giường, chưa thấy y ngủ bao giờ.
Nhiều lần tu luyện, Trọng Đạo Nam bị công pháp phản phệ mà hộc máu bất tỉnh, lúc này Tiểu Thạch Đầu sẽ xuất hiện.
Theo Trọng Đạo Nam lâu, linh khí ôn hòa trên người Tiểu Thạch Đầu bị bào mòn, bị nhiễm sát khí khát máu từ y.
Tu vi của cơ thể này ít ỏi, Tiểu Thạch Đầu bị nhuốm sát khí cũng chẳng mấy để tâm.
Hắn chỉ muốn mình phải mau chóng mạnh lên.
Ở bên cạnh Trọng Đạo Nam, cơ thể trống rỗng của Tiểu Thạch Đầu cũng được rót vào một ít tu vi.
Tuy không nhiều nhưng cũng đủ để Tiểu Thạch Đầu làm một tảng đá đảm đang.
Lúc A Nam hôn mê, Tiểu Thạch Đầu sẽ dùng chút linh lực mỏng manh chăm sóc y, để Trọng Đạo Nam có thể an tâm nằm nghỉ, rồi khi tỉnh lại sẽ thấy gian phòng sạch sẽ như mới.
Trọng Đạo Nam không nhắc đến điểm khác biệt quá rõ rệt này, như đã ngầm đồng ý.
Thế là lá gan của Tiểu Thạch Đầu cũng to ra.
Dù A Nam không thể nghe hắn nói chuyện, nhưng hắn vẫn làm được rất nhiều thứ, ví dụ như Tiểu Thạch Đầu có thể dùng tấm thân đá tảng để nấu thuốc cho Trọng Đạo Nam.
Tiểu Thạch Đầu không biết luyện đan, nhưng nấu thuốc nấu đồ ăn thì làm được.
Tuy mùi vị hơi kinh dị nhưng hiệu quả rất tốt.
Tiểu Thạch Đầu không thể nhìn Trọng Đạo Nam tự hủy hoại bản thân như vậy, thương tích chằng chịt cũng không màng chữa trị.
Cơ thể tu chân giả có thể tự chữa lành ngoại thương, còn thương tích của Trọng Đạo Nam là nội thương, đa phần do hai loại tu vi trái nghịch đối chọi tạo ra, rất khó khép miệng.
Tiểu Thạch Đầu thấy Trọng Đạo Nam dung túng cho hành vi của mình, bèn to gan chạy ra ngoài, nghìn khổ vạn khổ tìm thuốc nấu cho y.
Trước kia, Trọng Đạo Nam đi đến đâu giết đến đó.
Nhưng từ khi gặp Tiểu Thạch Đầu, y có chỗ nghỉ chân cố định.
Mỗi khi quay về, Trọng Đạo Nam lại thấy trên bàn có một chén thuốc nóng hổi, một bát canh, và một tảng đá ngồi trên ghế bừng bừng khí thế như muốn nói “Ta thật sự mệt mỏi lắm rồi, mau uống thuốc đi”.
Trọng Đạo Nam nhìn chằm chặp chén thuốc hồi lâu…
Cuối cùng y vẫn cầm chén thuốc lên uống, tuy thuốc không có tác dụng với thương tích của y, hơn nữa mùi vị cũng hết sức đáng sợ.
Vị thuốc đắng ngắt vốn đã khiến người ta phải nghi ngờ cuộc đời, qua tay Tiểu Thạch Đầu thì “sức phá hoại” tăng gấp mười lần.
Vậy mà sau khi uống xong, Trọng Đạo Nam đột nhiên bật cười, “Nếu Tiểu Thạch Đầu còn sống, chắc chắn sẽ rất hợp ý với ngươi.”
Đáng tiếc, Tiểu Thạch Đầu chết rồi.
Tiểu Thạch Đầu cho rằng hắn sẽ tiếp tục đi theo Trọng Đạo Nam đến lúc tỉnh mộng.
Nhưng sau đó không lâu, hắn phát hiện Trọng Đạo Nam đưa hắn đến một nơi tràn ngập linh khí, không có dấu vết con người.
Nơi này vô cùng quen thuộc, chính là sơn cốc nơi Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu lần đầu gặp nhau.
Sơn cốc vẫn âm u tĩnh mịch như vậy.
Trọng Đạo Nam đã rời đi rất lâu, nhưng nơi này vẫn không hề thay đổi. Căn nhà gỗ vẫn sạch sẽ khang trang, sẵn sàng đón tiếp chủ nhân bất cứ lúc nào.
Trọng Đạo Nam đưa Tiểu Thạch Đầu vào nhà.
Y cúi đầu nói với Tiểu Thạch Đầu, “Nơi này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với ta, xung quanh đã bày pháp trận ẩn giấu, cũng ít người lui tới, ngươi ở đây sẽ được an toàn.”
“Nếu có người lạ đến, ngươi chỉ cần giả làm tảng đá bình thường, rất ít ai nghĩ đến đá thành tinh… có điều… lũ tu chân giả vẫn đang tìm kiếm Tiểu Thạch Đầu, dù Tiểu Thạch Đầu đã chết rồi. Ngươi cũng là đá thành tinh, phải chú ý cẩn thận.”
“Ở đây ta có cất một ít đan dược và công pháp, khi nào hóa hình ngươi có thể lấy tu luyện, đừng tùy tiện ra khỏi sơn cốc.”
“Ngươi nên hiểu…” Trọng Đạo Nam khom người, chăm chú nhìn Tiểu Thạch Đầu, “Trên thế gian này, không có người tốt hoàn toàn, cũng không có kẻ xấu tuyệt đối. Kẻ xấu làm việc ác không cần lý do cũng có lúc phát thiện tâm. Còn người tốt… dù là người ngươi tin tưởng, song cũng có thể vì lợi ích cá nhân mà rút đao đâm ngươi, cho nên…”
“Đừng bao giờ dễ dàng tin tưởng người khác, đừng đặt bản thân vào tình cảnh nguy hiểm, cũng đừng… làm một người quá lương thiện.”
Trọng Đạo Nam nói xong liền đứng thẳng lên, đặt Tiểu Thạch Đầu ở một nơi không bắt mắt, thoạt nhìn như hắn chỉ là tảng đá bày trí bình thường.
Dù cho tu chân giả có xông vào cũng sẽ không nhận ra Tiểu Thạch Đầu đặc biệt, chỉ cần Tiểu Thạch Đầu không chủ động thể hiện.
Sắp xếp xong, trước khi đi, Trọng Đạo Nam nhìn Tiểu Thạch Đầu thật lâu, rũ mắt khẽ nói, “Nếu có thể, ta hy vọng Tiểu Thạch Đầu của ta ích kỷ hơn…”
Nếu ích kỷ, hắn sẽ không chịu nhiều đau khổ, cũng sẽ không có kết cục thê thảm như vậy.
Dù tảng đá thành tinh này có nhiều biểu hiện cực kỳ giống Tiểu Thạch Đầu, nhưng Trọng Đạo Nam chưa từng liên tưởng nó với Tiểu Thạch Đầu của y.
Bởi vì…
Tiểu Thạch Đầu đã hiện nguyên hình, tự luyện hóa bản thân, nhập vào máu thịt y.
Tiểu Thạch Đầu là linh vật trời sinh, vốn đã khó tu luyện, cũng khó tái sinh.
Ngay khoảnh khắc Tiểu Thạch Đầu lựa chọn nhập vào thân thể Trọng Đạo Nam, hắn đã không thể nào chuyển kiếp đầu thai được nữa.
Đó mới thực sự là hồn phi phách tán.
Y vẫn luôn tự lừa dối bản thân, rằng Tiểu Thạch Đầu của y không chừng có thể đầu thai kiếp khác, nhưng sự thật đã rành rành trước mắt.
Tiểu Thạch Đầu của y không còn nữa.
Không còn trên thế gian này nữa.
Cho nên y mới hận đến như vậy.
Hận trời, hận đất, hận loài người, hận giới tu chân vô tình, lòng tham không đáy.
Trọng Đạo Nam sắp đặt cho Tiểu Thạch Đầu xong liền xoay người đi.
Thế nhưng Tiểu Thạch Đầu sao có thể trơ mắt nhìn Trọng Đạo Nam bỏ hắn đi như vậy.
Hắn lập tức lăn theo Trọng Đạo Nam.
Nhưng Trọng Đạo Nam không để ý đến hắn.
Tiểu Thạch Đầu dùng cạn linh lực viết ra đất “Ta là Tiểu Thạch Đầu”, Trọng Đạo Nam cũng không tin.
Cuối cùng, Trọng Đạo Nam trực tiếp cài chốt cửa, Tiểu Thạch Đầu không đuổi theo được.
Trọng Đạo Nam cứ thế mà đi, mặc cho Tiểu Thạch Đầu trong nhà nện ầm ầm vào cửa.
Cánh cửa cũng đã được yểm bùa nên không làm Tiểu Thạch Đầu bị thương.
Vì Trọng Đạo Nam đã nói, “Ngươi không được làm bản thân bị thương, nếu Tiểu Thạch Đầu thấy sẽ không thích đâu. Hắn là tảng đá yêu cái đẹp, ngươi xem, thương tích trên thân ngươi nhiều như vậy, sao hắn hài lòng được chứ. Tiểu Thạch Đầu mê nhất là ngọc quý không chút tỳ vết. Nhưng mà đừng lo… hắn nhất định sẽ thích ngươi thôi.”
Tiểu Thạch Đầu lăn lộn hồi lâu vẫn không thể thoát khỏi nhà, hắn sa sút tinh thần, cảm thấy thất bại ê chề.
Nhưng bây giờ không phải lúc chán nản.
Hắn nhất định phải làm A Nam tin hắn chính là Tiểu Thạch Đầu.
Vốn tưởng còn nhiều thời gian để hắn chậm rãi dẫn dắt A Nam, khiến A Nam dần dần tin hắn là Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu chưa chết.
Nhưng bây giờ không còn thời gian nữa rồi.
A Nam của hắn muốn làm một chuyện cực kỳ nguy hiểm…
Tiêu diệt Lạc Tòng Giới.
Trọng Đạo Nam từng kể, sau khi giết sạch Lạc Tòng Giới, tu vi cũng đạt đến đỉnh điểm, không thể áp chế, nghênh đón lôi kiếp, cuối cùng quay về quá khứ.
Thế nhưng Tiểu Thạch Đầu không tin lần này A Nam có thể làm được.
Biến số quá nhiều, không ai biết mọi chuyện sẽ diễn ra theo hướng nào.
Tiểu Thạch Đầu lo sốt vó nhìn qua sách pháp trận Trọng Đạo Nam thường đọc, nhớ lại những chi tiết A Nam thường làm lúc bày trận.
Dù Tiểu Thạch Đầu không muốn học nhưng vẫn nghe hiểu chút ít.
Huống hồ, căn nhà gỗ này…
Tiểu Thạch Đầu và A Nam cùng xây nên ngôi nhà này, Tiểu Thạch Đầu không nhớ hết A Nam bày bao nhiêu pháp trận, nhưng hắn có thể đoán được, cũng biết pháp trận nằm ở đâu, làm sao mới khởi động.
Nhưng mà hắn chưa bao giờ xem qua loại pháp trận nào có thể nhấc bổng ngôi nhà lên!
Tiểu Thạch Đầu cuống cuồng ép mình bình tĩnh lại, hắn phải tỉnh táo, phải tìm cách, hắn muốn thoát khỏi đây để đi tìm Trọng Đạo Nam.
Vận may của Tiểu Thạch Đầu không tệ.
Xưa nay vận may của hắn luôn linh nghiệm đúng lúc.
Mặc dù nghe A Nam nói Tiểu Thạch Đầu kiếp trước rất xui xẻo.
Nhưng kiếp này gặp Trọng Đạo Nam, số mệnh của Tiểu Thạch Đầu không tệ chút nào.
Ít nhất là mỗi khi Tiểu Thạch Đầu muốn gặp A Nam đều có thể tìm được.
Tiểu Thạch Đầu nhanh chóng tìm ra cách thoát khỏi nhà gỗ.
Sau khi ra ngoài, Tiểu Thạch Đầu cảm ứng vị trí của Trọng Đạo Nam, lập tức lăn đến.
Lạc Tòng Giới nằm trên đỉnh Côn Lôn, muốn lăn lên đó không phải chuyện đơn giản.
Cũng may Tiểu Thạch Đầu giờ đã có chút ít tu vi.
Dọc đường, hắn tìm không ít động vật nhỏ giúp đỡ, Tiểu Thạch Đầu dùng đan dược nhờ chúng chở đến hướng Côn Lôn.
Vất vả lắm mới tìm được một con chim ưng thành tinh cắp hắn bay lên Lạc Tòng Giới.
Đập vào mắt không phải là cánh cổng nguy nga sừng sững mà chỉ là đống đổ nát xiêu vẹo.
Không có đệ tử gác cổng.
Tiểu Thạch Đầu vội vã lăn vào trong.
Tiến vào sâu hơn, cảnh tượng khiến Tiểu Thạch Đầu vô cùng khiếp sợ.
Tiểu Thạch Đầu vẫn nhớ ấn tượng chấn động lòng người khi lần đầu đến Lạc Tòng Giới.
Những môn phái bình thường Tiểu Thạch Đầu đã gặp không thể có hơi thở xa xưa đó. Chỉ nhìn một cái đã biết Lạc Tòng Giới đẳng cấp xa vời.
Nhưng Lạc Tòng Giới trước mắt, cổng ngoài đổ nát, khối kiến trúc bị phá hủy nghiêm trọng, đình đài lầu các nghiêng ngả hoang tàn, tất cả đều biến thành phế tích, nói chi đến những đệ tử thường xuyên lui tới.
Xung quanh không một bóng người.
Ngay cả linh thú trông coi Lạc Tòng Giới cũng không thấy đâu.
Tiểu Thạch Đầu không có thời gian suy ngẫm, hắn chỉ muốn tìm A Nam.
Luôn cảm thấy…
Luôn cảm thấy nếu không nhanh chóng tìm ra A Nam, để A Nam đụng độ lôi kiếp…
Sẽ xảy ra chuyện hắn không muốn chứng kiến.
Tiểu Thạch Đầu xoay một vòng, chuyển hướng lăn đến chủ điện.
Hắn nhớ bí cảnh Lạc Tòng Giới nằm ở chủ điện, nếu A Nam đến tàn sát, Lạc Tòng Giới không chống đỡ nổi, ắt sẽ trốn vào nơi nào bí mật.
Mà nơi bí mật và an toàn nhất Lạc Tòng Giới chính là bí cảnh đó.
Trọng Đạo Nam chưa kể cho Tiểu Thạch Đầu y đã hủy diệt bí cảnh như thế nào, nhưng Tiểu Thạch Đầu nghĩ ra được.
Tiểu Thạch Đầu chưa kịp lăn đến chủ điện, chưa kịp dò ra vị trí bí cảnh, từng đám mây đột nhiên ùn ùn kéo đến.
Mây đen ngưng tụ thành một cụm khổng lồ.
Màu đen u ám phủ kín bầu trời, uy áp mạnh đến mức như muốn nghiền nát mọi sinh vật dưới bóng mây, cụm mây đáng sợ trôi nổi ngay trên đỉnh chủ điện.
Tiểu Thạch Đầu nhìn lôi kiếp xuất hiện, mặt mũi trắng bệch.
A Nam từng nói…
Lôi kiếp của y chính là cửu thiên huyền lôi, đã gặp là không còn đường sống. Y vượt qua được là vì trong cơ thể có tinh hoa của đất.
Dù y bị sét đánh sắp chết, chỉ cần tinh hoa của đất bộc phát sức mạnh là y vẫn có thể tiếp tục chống đỡ.
Mọi thứ không ngừng nhắc nhở y…
Phải sống sót.
Tiểu Thạch Đầu đã hy vọng y có thể sống.
Nhưng mà…
Sống trong thế giới không có Tiểu Thạch Đầu thật sự quá đau khổ.
Bây giờ y đã hoàn thành việc mình muốn làm, người phải giết cũng đã chết sạch rồi.
Ước muốn cuối cùng là được gặp Tiểu Thạch Đầu.
Có lẽ cửu thiên huyền lôi xuất hiện là nhờ trời xanh thương hại.
Tu chân giả độ kiếp sợ nhất là cửu thiên huyền lôi, nếu bình thường thì không thể xuất hiện thiên kiếp này.
Mỗi khi cửu thiên huyền lôi giáng thế thì chỉ có hai khả năng.
Hoặc là vượt qua, hấp thụ sức mạnh trời đất, thay da đổi thịt, trực tiếp phi thăng.
Hoặc là thất bại, bị sét đánh hồn phi phách tán, không còn lại gì.
Lôi kiếp bình thường còn có thể tránh né để trở thành tán tiên, còn cửu thiên huyền lôi thì không.
Bầu trời bắt đầu giáng sét.
Tốc độ không nhanh nhưng uy lực cực lớn, chỉ vài tia sét đầu tiên cũng đã mạnh bằng lôi kiếp thông thường rồi.
Dù cho đỡ được, nhưng tốc độ hồi phục của cơ thể cũng không nhanh bằng tốc độ cửu thiên huyền lôi bổ xuống.
Sau khi lôi kiếp bắt đầu, Tiểu Thạch Đầu không có cách nào lăn vào trong.
Nếu hắn lăn vào được thì chỉ có một trường hợp.
Sức mạnh của cửu thiên huyền lôi tăng gấp đôi, hắn và Trọng Đạo Nam sẽ cùng chết.
Nhưng chẳng lẽ hắn chỉ có thể đứng đây nhìn A Nam thôi sao?
Tia sét thứ hai bổ xuống, ánh chớp sáng lóa chiếu bầu trời thành một màu trắng.
Có nhắm mắt cũng không thể đỡ nổi cường độ sáng.
Chín chín tám mươi mốt tia sét sắp chấm dứt, cả thế giới chỉ còn độc một màu trắng lóa.
Tầm nhìn của Tiểu Thạch Đầu trở nên ngưng trệ.
Cứ như bất cứ vật gì trong mắt hắn cũng khác biệt với mọi người.
Hắn chỉ thấy tầng tầng mây trắng xếp chồng lên tận trời cao, một sự tồn tại chí cao vô thượng.
Cảm giác đối diện với đạo trời khiến linh hồn Tiểu Thạch Đầu run sợ, nhưng hắn vẫn cố gắng thốt ra ước muốn mãnh liệt.
“Thiên Đạo… nếu ngài thật sự tồn tại… xin ngài hãy soi xét nguyện vọng của ta…”
“Chỉ một lần này thôi, chỉ vào lúc này thôi, hãy soi xét nguyện vọng bé nhỏ của ta.”
“Xin hãy trả A Nam lại cho ta.”