Trọng Sinh Chi Trứ Ma

chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Vện

Lúc còn ở đỉnh Thập Tuyệt, một ngày nọ, cảm xúc của Tiểu Thạch Đầu bất chợt tuột dốc.

Tiểu Thạch Đầu bình thường rất thích nói chuyện với Trọng Đạo Nam, thế mà mấy ngày liền không nói tiếng nào. Điều khác thường này làm Trọng Đạo Nam rất lo, y hỏi, “Sao Tiểu Thạch Đầu không nói gì hết vậy? Có chuyện gì không vui à?”

Mấy lần đầu Tiểu Thạch Đầu không trả lời, Trọng Đạo Nam kiên nhẫn hỏi tiếp, Tiểu Thạch Đầu nói lí nhí, “Ta thấy hình dáng của mình xấu quá.”

Đó là lần duy nhất Tiểu Thạch Đầu thể hiện sự tự ti với diện mạo của mình, Trọng Đạo Nam nghe vậy thì ngơ ngác một lúc lâu, “…Ta có thấy Tiểu Thạch Đầu xấu bao giờ đâu.”

Tiểu Thạch Đầu không tin, “Vậy ngươi nói xem, linh thạch đẹp hơn hay ta đẹp hơn?”

Linh thạch là những viên đá có chứa linh khí, bản chất đa phần là ngọc thạch và ngọc bích. Mà màu sắc và độ trơn láng của ngọc thạch, ngọc bích vốn đã đẹp sẵn, lại chứa linh khí, dĩ nhiên rất được người ta ưa thích.

Trọng Đạo Nam im lặng một chốc, lắc đầu, “Nếu có ai muốn dùng linh thạch để trao đổi Tiểu Thạch Đầu, có nhiều linh thạch đến mấy ta cũng không đồng ý đâu.”

Tuy câu trả lời này đã rót đầy mật ngọt vào tim Tiểu Thạch Đầu, nhưng nghĩ đến khoảnh khắc ngập ngừng vừa rồi của Trọng Đạo Nam thì vẫn buồn lắm, Tiểu Thạch Đầu nghiêng mặt sang chỗ khác, không nói chuyện với Trọng Đạo Nam nữa.

Trọng Đạo Nam bất đắc dĩ, đành phải qua dỗ Tiểu Thạch Đầu.

“Ngươi thật sự rất đẹp mà.”

“Đừng ủ dột nữa.”

“Chờ sau khi hóa hình, Tiểu Thạch Đầu sẽ là người đẹp nhất thế gian đấy.”

“Ta không tin.” Tiểu Thạch Đầu rầu rĩ nói.

“A Nam đã bao giờ nói dối Tiểu Thạch Đầu chưa, Tiểu Thạch Đầu sẽ là sinh vật đẹp nhất thế gian thật mà.”

Tiểu Thạch Đầu nhúc nhích, quay lại đối mặt với Trọng Đạo Nam, vô cùng vô cùng nghiêm túc nói, “Người đẹp nhất thế gian là A Nam mà, cho nên Tiểu Thạch Đầu không có đẹp nhất được đâu.”

Người đẹp nhất thế gian là A Nam đó.

—oo—

Tiểu Thạch Đầu đội mũ rộng vành đứng trong đám đông, ngửa đầu nhìn lên trời, thấy Phù Vân đạo nhân chật vật rơi xuống đài, mọi người chưa kịp khiếp sợ thì thấy Trọng Đạo Nam thong thả đáp xuống.

Màn trời xanh biếc, ánh nắng chói chang.

Đám đông không thấy rõ diện mạo y, chỉ thấy người kia mặc áo trắng phiêu dật xuất trần, cứ như hòa làm một với áng mây, với tia nắng rực rỡ.

Tiểu Thạch Đầu chụm tay đặt lên trán, gương mặt ngập tràn ý cười, dõi mắt theo Trọng Đạo Nam đáp xuống từ trên trời, nhìn đến si mê.

Người đẹp nhất thế gian là A Nam đó.

Tuy đã hóa hình người, hắn cũng đã gặp không ít công tử phàm trần trong thành Tiên Duyên, thế nhưng vẫn thấy không một ai sánh bằng A Nam.

Mỗi khi A Nam đứng bên cạnh thì hắn không còn nhớ nổi hình dáng những người khác nữa. Hắn chỉ có thể trông theo A Nam, nhìn không chớp mắt.

Hắn muốn khắc ghi từng biểu cảm, từng ánh mắt của A Nam vào tâm trí.

A Nam là người đẹp nhất trên đời, tốt nhất trên đời đó.

Sau khi Trọng Đạo Nam đáp xuống đài, Tiểu Thạch Đầu thấp quá nên không thấy được. Trước mặt lại có quá nhiều người chen chúc, chắn hết tầm nhìn của Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu cố nhón chân lên mà vẫn không thấy được A Nam.

Tiểu Thạch Đầu bực bội trề môi, dứt khoát chạy ra khỏi đám đông, tìm một tảng đá lớn mà ngồi.

Người vây xem cực kỳ đông, không ít người canh chỗ nào địa hình cao rồi leo lên ngóng, nóc nhà quanh đây chất đầy người, tảng đá to nằm dưới thấp này thì chẳng ai quan tâm.

Hắn nói một tiếng cám ơn với tảng đá rồi mới đặt mông ngồi xuống.

Tiểu Thạch Đầu ngồi xong, lại bắt đầu nhìn Trọng Đạo Nam không chớp mắt. Thị lực của hắn rất tốt, thính lực cũng vậy, hắn có thể nghe rõ người trên đài nói gì, cũng nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra.

Sau khi Trọng Đạo Nam đáp xuống, mọi người lập tức dồn chú ý vào Phù Vân đạo nhân được muôn vàn kính ngưỡng, nhận ra vẻ mặt Phù Vân đạo nhân rất hoảng sợ, ngay cả Lại Nhị cũng không dám tin, hắn không ngờ vị tiên nhân kia có thể đánh cho Phù Vân đạo nhân thê thảm thành thế này, còn “ném” xuống đài chém yêu nữa.

Ai cũng mang đầy bụng nghi vấn và hốt hoảng, nhưng thấy Trọng Đạo Nam khí thế lỗi lạc, không ai dám lớn tiếng hỏi, mọi người quay mặt nhìn nhau, bầu không khí bỗng dưng im phăng phắc hết sức quỷ dị, cuối cùng có người khe khẽ hỏi, “…Chuyện này… đây chẳng phải là Phù Vân đạo nhân sao? Xin hỏi tiên nhân… tại sao lại đối xử với Phù Vân đạo nhân như thế?” Không lẽ Phù Vân đạo nhân đã vi phạm thiên quy gì sao?

Trọng Đạo Nam đứng trên đài cao, nhấn nhá từng chữ rất rõ ràng, ngay lúc y mở miệng, đám đông bên dưới tự động im lặng lắng nghe.

“Ta đến đây đương nhiên là để trảm yêu trừ ma.”

Dứt lời, mọi người chấn động ồ lên, có người thắc mắc, “…Tiên nhân nói thật chứ?”

“Đúng, trong thành Tiên Duyên quả thật có yêu quái lộng hành, nhưng yêu quái này không phải cô nương Vương gia mà chính là Phù Vân đạo nhân đây.”

“Không, không thể nào!” Có người tuy rất sợ những vẫn nhảy bổ ra nói, “Hôm tổ chức lễ thành thân, ta cũng có mặt tại hiện trường, chính mắt ta thấy Phù Vân đạo nhân xuất hiện, cũng tận mắt thấy Vương Nguyệt Nương biến thành hồ ly mà! Phù Vân đạo nhân pháp thuật cao cường, một lòng trừ yêu, sao có thể là yêu quái được? Hắn là tiên nhân!”

Tên này nói xong, đa số người vẫn im lặng, vì bọn họ không tận mắt thấy tình cảnh lúc đó. Nhưng những quan khách đã tham gia buổi tiệc cũng bắt đầu nhỏ giọng xì xầm bàn tán.

Trọng Đạo Nam không ngăn họ bàn luận, cũng không có vẻ tức giận, chỉ đứng đó nghe, mãi đến khi đám người kia im miệng y mới nói tiếp, “Điều các ngươi nói ta đều biết cả, nhưng trăm nghe không bằng mắt thấy, dám hỏi, chư vị còn nhớ rõ cảnh tượng đã chứng kiến hôm ấy không?”

Dứt lời, Trọng Đạo Nam nhẹ nhàng vung tay, Phù Vân đạo nhân nằm rạp trên đài bị uy áp đè cho không thể nhúc nhích, gã thấy một luồng sáng trắng bắn đến mình, gã muốn né nhưng không thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn luồng sáng biến mất vào cơ thể mình. Sau đó gã thấy tầm nhìn của mình dần dần hạ thấp xuống, thấy ánh mắt người dân đứng dưới đài lộ vẻ hoảng sợ cùng cực.

Tầm nhìn thu hẹp dần, đến khi không còn thấy được dân chúng vây xem nữa mới ngừng lại.

Phù Vân đạo nhân muốn lên tiếng, lại phát hiện âm thanh mình phát ra đã biến thành tiếng tru của lang sói.

Mọi người sững sờ nhìn chằm chặp Phù Vân đạo nhân, trong lúc hỗn loạn, không biết là ai bỗng hô to, “Không thấy tiên nhân đâu nữa!” Tất cả lấy lại tinh thần, phát hiện tiên nhân áo trắng đứng trên đài cao đã không còn bóng dáng.

Ngay lúc dân chúng chuẩn bị chia nhau đi tìm tiên nhân áo trắng kia, bên tai bỗng dưng nghe thấy giọng nói của tiên nhân.

“Yêu quái làm ác phải đền tội, dân nữ chịu oan trầm vào tuyết, bình yên trở lại thành Tiên Duyên.”

Tiên nhân đến nhanh, đi cũng nhanh. Đám lão quan gia núp trong tửu lâu nhìn cảnh tiên nhân trừ yêu vén vạt áo đuổi theo, miệng la í ới, “Tiên nhân đừng đi!”

Nhưng bọn họ chẳng khác gì ruồi mất đầu, làm sao biết y ở đâu mà tìm.

Dân chúng dưới đài quay lại nhìn con sói giả dạng “tiên nhân”, phát hiện yêu quái mới vừa rồi còn gào thét nay nằm im lìm không phát ra âm thanh nào.

Nó đã chết rồi!

“…Phù Vân đạo nhân… à không… yêu quái chết rồi!” Có ai đó hô hào, đám đông bỗng chốc sôi sục.

Trong lúc mọi người bùng nổ, không ai nhận ra thiếu niên đội mũ ngồi trên tảng đá đã biến mất.

Tiểu Thạch Đầu được Trọng Đạo Nam ôm trong lòng, họ không về khách điếm mà trực tiếp dịch chuyển vào buồng xe. Xe ngựa vốn cất trong hậu viện khách điếm nay đang đậu ở ven đường ngoài thành.

Con ngựa mấy hôm nay được vỗ béo phì mũi với Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu thò cánh tay nhỏ trắng bóc trong áo choàng ra chào nó, “Tiểu Bạch khỏe không nè~”

Tiểu Bạch lắc lông bờm, gật đầu với Tiểu Thạch Đầu. Chờ Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu ổn định chỗ ngồi, Tiểu Bạch gõ móng, tiến lên phía trước.

Sau khi ngồi vững, Tiểu Thạch Đầu tháo mũ xuống, lại nhìn Trọng Đạo Nam không chớp mắt, nhìn cho Trọng Đạo Nam mất tự nhiên, y quay sang Tiểu Thạch Đầu, “Nhìn gì đấy?”

Tiểu Thạch Đầu nhoẻn cười, lắc đầu nói, “A Nam đi nhanh quá.”

Thời gian từ lúc Trọng Đạo Nam đáp xuống từ bầu trời đến khi biến mất e là chưa đến một chung trà, lại phát biểu có mấy câu ngắn ngủi, Tiểu Thạch Đầu xem chưa đã.

Nhưng mà…

“Giải quyết vậy là xong rồi hả?” Tiểu Thạch Đầu nhích đến bên cạnh Trọng Đạo Nam.

Trọng Đạo Nam gật đầu, cất kỹ áo choàng và mũ của Tiểu Thạch Đầu, “Thành Tiên Duyên xem như yên ổn rồi, Vương cô nương và Trương công tử cũng sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Vậy là… không còn vấn đề gì nữa hả? Cái tên Khắc Giáp sư huynh kia…” Tiểu Thạch Đầu nghĩ ngợi.

Trọng Đạo Nam rũ mắt nhìn Tiểu Thạch Đầu, nhếch môi cười, “Không phải lo.” Có một số việc, dù đã sống lại thì chúng vẫn sẽ xảy ra.

Khi mới tìm ra Tiểu Thạch Đầu, Trọng Đạo Nam đã muốn mang Tiểu Thạch Đầu đến một nơi không ai tìm được, sau đó vui vẻ sống với nhau.

Thế nhưng…

Trọng Đạo Nam nhẹ nhàng lướt đầu ngón tay qua thái dương Tiểu Thạch Đầu, để Tiểu Thạch Đầu nằm lên chân mình, y cụp mắt, che giấu tất cả suy nghĩ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio