Editor: Vện
Đối với một yêu quái đơn thuần, muốn sinh tồn giữa loài người là chuyện không hề dễ dàng.
Lần đầu tiên Tiểu Thạch Đầu bước vào thế giới loài người là khi đã bị người ta cắt gọt cơ thể.
Thật sự rất đau, nhưng nó không dám nói tiếng nào. Bởi vì nó biết nếu lên tiếng thì con người sẽ lại mời thầy pháp đến, sau đó dán vô số bùa chú hoặc mấy đồ vật kỳ dị lên người nó. Những thứ đó làm nó đau đớn, đau không thua gì cảm giác bị cắt xẻ.
Tiểu Thạch Đầu gom góp “linh hồn” của mình, núp trong phần cơ thể to nhất còn sót lại.
Nó bị mài thành một tảng đá phong thủy, gia chủ thường xuyên mời khách đến, rồi chỉ vào nó mà giới thiệu, “Tảng đá này vốn là đá thành tinh đấy. Về sau bị cao nhân pháp lực cao cường diệt trừ, bây giờ chỉ là một tảng đá bình thường thôi.”
Quan khách nghe gia chủ nói vậy thì dùng ánh mắt khiếp sợ hoặc tò mò nhìn nó chằm chặp, lại kính nể nhìn gia chủ, có người hỏi, “Chẳng lẽ ngươi không sợ tảng đá này thành tinh lần thứ hai sao?”
Gia chủ thỏa mãn vô cùng nhưng vẫn tỏ ra khiêm tốn, “Ta không sợ lũ yêu ma quỷ quái.”
Lâu thật lâu sau, Tiểu Thạch Đầu dần dần hồi phục, nhân lúc cơ duyên trăm năm khó gặp xuất hiện, nó hóa thành hình người, lúc đó nó đã đổi không biết bao nhiêu đời chủ rồi. Lời đồn nó từng là đá thành tinh đã trở thành trò cười chẳng ai thèm tin.
Người phàm tuổi thọ ngắn ngủi, không tin cũng chẳng sao.
Sau khi hóa hình người, Tiểu Thạch Đầu lén lút rời khỏi viện tử kia, sau đó sống trong thế giới loài người.
Tiểu Thạch Đầu ngây thơ dễ dụ, vừa rời khỏi viện tử không lâu thì gặp một phụ nhân dáng vẻ hiền lành, hết sức dễ gần, nói năng chân thành. Tuy Tiểu Thạch Đầu thấy là lạ nhưng vẫn nghĩ là mình đã gặp người tốt, vì quá đói nên hắn đã ăn bánh bao nàng kia đưa cho, sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã bị trói cứng bán ra ngoài.
Tiểu Thạch Đầu bắt đầu bỏ trốn.
Nhưng chạy mấy lần vẫn bị bắt lại, sau đó bị đánh, bị nhốt vào phòng củi, bị cắt khẩu phần ăn.
Tuy rất đói nhưng Tiểu Thạch Đầu nghĩ mình có thể chịu đựng được, bởi vì hắn là đá mà, đá thì sao có thể chết đói chứ? Hắn biết mình càng lúc càng suy yếu, cũng rất muốn ăn nhưng hắn biết mình sẽ không chết vì đói.
Mỗi khi thấy hắn kiệt sức không động đậy nổi, những người đó sẽ cho hắn chút thức ăn.
Sau đó, Tiểu Thạch Đầu thừa cơ chạy thoát, rồi có gặp ai bề ngoài hiền lành thì hắn không dám buông lỏng cảnh giác nữa.
Con người thay đổi khôn lường, Tiểu Thạch Đầu cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc mà vẫn liên tiếp chịu thiệt trong tay loài người.
Có một lần, Tiểu Thạch Đầu bị một nhóm ăn mày bắt được. Gã cầm đầu nói muốn đập gãy chân hắn, như vậy thì hắn không thể bỏ chạy, người ta nhìn thấy đáng thương thì mới bố thí nhiều.
Tiểu Thạch Đầu không muốn bị đánh gãy chân, cho nên đó là lần đầu tiên hắn giết người.
Hắn không phải cố ý, tay gã kia lần mò trên người hắn, hắn rất khó chịu nhưng hất mãi không được, gã đó còn đánh hắn nữa. Trong lúc giằng co, Tiểu Thạch Đầu chụp một cục đá nện vào đầu gã kia, gã lăn ra chết.
Người xấu đã chết, Tiểu Thạch Đầu vùng chạy.
Thế nhưng đồng bọn của người xấu phát hiện, chúng hô hào đuổi theo Tiểu Thạch Đầu.
Khi ấy trời đã tối, vậy mà người đi đường vẫn còn rất đông, các cô nương, công tử ban ngày đóng cửa trú trong nhà bây giờ đều xuất hiện. Nhóm hàng rong bày sạp buôn bán hai bên đường, treo đèn lồng vàng rực sáng trưng.
Ánh vàng kia thoạt nhìn hết sức ấm áp, mọi người cười đùa khoe ra lúm đồng tiền. Các cô nương tụ tập với nhau, tay cầm đèn lồng rực rỡ, nói cười rôm rả. Đám công tử đứng chung một chỗ, trầm tư nghĩ ngợi giải câu đố, người nào thông minh sẽ lọt vào mắt xanh các cô nương, khăn thơm trao tình.
Tiểu Thạch Đầu vóc người thấp bé gầy gò luồn lách chạy qua đám đông, phía sau loáng thoáng nghe tiếng lũ người xấu truy lùng hoặc tiếng ai bất mãn khi bị chúng tông trúng.
Tiểu Thạch Đầu chạy, chạy mãi, trong lòng bỗng dưng thấy kỳ quái.
Dường như sự tồn tại của hắn và đám người vui vẻ kia thuộc hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Chẳng biết khi nào, bầu trời trút cơn mưa bụi, Tiểu Thạch Đầu trốn sau một cái cây, bị gió thổi lạnh run. Hắn nhìn đám ăn mày đuổi theo mình, vì chúng va phải không ít công tử tiểu thư nên bị tôi tớ của họ dạy dỗ một trận, phải ủ ê bỏ đi. Tiểu Thạch Đầu thở phào, nhìn ánh sáng vàng cam ấm áp vẫn không lụi tàn vì làn mưa bất chợt.
Tiểu Thạch Đầu nhìn chòng chọc ngoài phố một lúc lâu, xoay người định bỏ đi thì húc vào ngực một người.
Người kia là một công tử tuấn tú, tay cầm quạt xếp, hết sức nhã nhặn, đôi mắt sáng ngời nhìn Tiểu Thạch Đầu, “Ta họ Công Tôn, chẳng hay có thể kết giao bằng hữu được không?”
…
..
“Ắt xì!” Tiểu Thạch Đầu hắt hơi.
Trọng Đạo Nam ngoài càng xe vén màn nhìn vào, y đặt tay lên trán Tiểu Thạch Đầu, không nóng, y hơi yên lòng nhưng vẫn dặn, “Mặc thêm áo vào, đừng để cảm lạnh.”
Tiểu Thạch Đầu rụt cổ, “Giờ đâu có lạnh đâu.”
“Đêm xuống sẽ lạnh.”
Tiểu Thạch Đầu bò ra ngoài, ngồi ngay ngắn bên cạnh Trọng Đạo Nam, nhìn phong cảnh xung quanh, lại nhìn Trọng Đạo Nam. Trọng Đạo Nam thấy dáng vẻ hắn như định nói gì, liền nhếch môi cười, “Muốn nói gì.”
Tiểu Thạch Đầu ngẫm nghĩ một lát, “A Nam… vừa rồi ta nằm mơ, giấc mơ kỳ lắm.”
“Nằm mơ?” Trọng Đạo Nam vươn một tay ôm Tiểu Thạch Đầu vào lòng, “Mơ thấy gì?” Suốt chặng đường đâu có người hay vật gì có thể gợi lại ký ức cho Tiểu Thạch Đầu, tại sao Tiểu Thạch Đầu lại nằm mơ?
Tiểu Thạch Đầu vọc mấy ngón tay mình, “Ừm… Ta mơ thấy mình bị khiêng từ trên núi xuống, mà lúc đó không có gặp A Nam, cơ thể bị cắt xẻ đau lắm. Rồi ta hóa hình, ta tưởng đã gặp được người tốt, ai ngờ bị lừa, phụ nhân trông có vẻ hiền hậu kia bán ta. Sau đó ta bị nhiều người lừa lắm… ờ…” Tiểu Thạch Đầu càng nói càng thấy mơ hồ, hình như những điều này không phải trọng điểm.
“À… nhưng mà ta trốn thoát được đó… ta mơ thấy mình gặp một người, hắn nói hắn họ Công Tôn, muốn kết giao bằng hữu với ta.” Tiểu Thạch Đầu không biết tại sao mình lại đặc biệt chú ý người đó.
Trọng Đạo Nam ôm siết Tiểu Thạch Đầu, nụ cười tắt ngấm.
Họ Công Tôn không hiếm, nhất là trong giới tu chân thì lại càng không thiếu.
Nhưng Trọng Đạo Nam quả thật có ấn tượng với một người họ Công Tôn.
Kiếp trước, y dẫn Tiểu Thạch Đầu về môn phái. Lúc đó y không biết Tiểu Thạch Đầu đã trải qua những gì trong chốn người phàm, Tiểu Thạch Đầu cũng không kể cho y.
Bởi vì trong thâm tâm Tiểu Thạch Đầu, hắn không thích tiếp xúc với người phàm, cũng không thích tiếp xúc với tu chân giả, ngoại trừ Trọng Đạo Nam thì Tiểu Thạch Đầu không muốn thân thiết với người nào hết.
Tiểu Thạch Đầu không nói gì, nhưng Trọng Đạo Nam có thể nhìn ra vài chuyện.
Y nhận ra những năm tháng sống giữa loài người của Tiểu Thạch Đầu chẳng hề tốt đẹp. Một yêu quái ngờ nghệch nhẹ dạ lại trở thành phòng bị với tất cả như vậy, có thể thấy hắn đã sống khổ sở đến thế nào.
Tiểu Thạch Đầu không muốn nhớ lại, Trọng Đạo Nam cũng không tiện hỏi. Quan hệ lúc đó giữa hai người cũng không quá thân mật, y sẽ không quan tâm những chuyện như thế.
Một ngày nọ, có một người phàm không sợ ngàn dặm xa xôi, không sợ hiểm nguy trùng trùng leo lên Lạc Tòng Giới.
Lạc Tòng Giới nằm sâu trong dãy Côn Lôn, một người phàm mà muốn đặt chân ở ngoài cổng thôi đã là nghìn khó vạn khó, chưa kể dọc đường chắc chắn đụng phải vô vàn thử thách. Người leo được đến nơi có thể trực tiếp trở thành đệ tử của Lạc Tòng Giới rồi.
Nhưng người phàm họ Công Tôn kia không leo lên để xin làm đệ tử Lạc Tòng Giới, hắn muốn tìm người.
Hắn đến tìm Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu luôn theo sát Trọng Đạo Nam, tin tức có một người phàm trèo lên núi tìm Tiểu Thạch Đầu đương nhiên sẽ được bẩm báo cho Trọng Đạo Nam.
Đó là lần đầu tiên Trọng Đạo Nam thấy Tiểu Thạch Đầu để lộ nét mặt khổ sở.
Từ lúc quen biết Tiểu Thạch Đầu, Trọng Đạo Nam chỉ biết tảng đá ngốc này làm rất nhiều chuyện khiến người ta đau lòng mà chẳng bao giờ thấy hắn ủ rũ, vẫn luôn cười rất vui vẻ. Vậy mà bây giờ hắn lại tỏ vẻ đau khổ vì có người muốn gặp.
Lúc đó Trọng Đạo Nam mới biết tức giận là gì.
Y nói với Tiểu Thạch Đầu, “Nếu không muốn gặp thì đừng gặp, không ai có thể ép buộc ngươi.”
Tiểu Thạch Đầu do dự, nhưng cuối cùng vẫn gặp. Bởi vì người kia không thấy được Tiểu Thạch Đầu thì không chịu đi, hắn ở lì ngoài cổng, suýt bị gió rét thổi chết cóng.
Lạc Tòng Giới nằm trên đỉnh ngọn núi cao nhất trong dãy Côn Lôn, bên trong bốn mùa như xuân nhưng bên ngoài thì gió rét cuồn cuộn, người phàm mà leo lên được độ cao này phải nói là nghị lực phi thường.
Tiểu Thạch Đầu ra gặp người kia.
Trọng Đạo Nam không biết Tiểu Thạch Đầu và người kia đã nói gì với nhau, sau khi Tiểu Thạch Đầu ra ngoài gặp người, y không còn tâm trí tu luyện nữa, y ngồi thừ trong sân chờ Tiểu Thạch Đầu về.
Tiểu Thạch Đầu đi một lúc lâu, khi về lại lấm lem nước mắt.
Tim y đau như bị cấu xé, y nhìn Tiểu Thạch Đầu, lần đầu tiên tự hỏi liệu Tiểu Thạch Đầu có mãi mãi làm bạn với y hay không, biết đâu có một ngày hắn sẽ bỏ y mà đi với người ta.
Tại sao Tiểu Thạch Đầu ngốc nghếch lại rơi nước mắt vì người khác?
Sau đó…
Trước khi y ra tay, Công Tôn công tử đã bị Tiểu Thạch Đầu đuổi về.
Nhìn bộ dạng Tiểu Thạch Đầu khóc thảm thiết, đương nhiên trong lòng hắn không hề muốn làm vậy, nhưng Tiểu Thạch Đầu vẫn dứt khoát đuổi người kia. Sau khi đuổi người xuống núi, Tiểu Thạch Đầu trốn vào chỗ không người khóc lâu thật lâu.
Sao Trọng Đạo Nam quên được người có thể làm Tiểu Thạch Đầu khóc chứ? Mặc dù đó chỉ là một người phàm.