Editor: Vện
Chẳng biết Trọng Đạo Nam áp sát Tiểu Thạch Đầu từ lúc nào, Tiểu Thạch Đầu vừa quay lại đã thấy y ngay phía sau.
Tiểu Thạch Đầu đang mờ mịt lập tức nở nụ cười tươi rói, “A Nam~” Sau đó ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt Trọng Đạo Nam, kéo tay y.
Mặc kệ có phải đang nằm mơ hay không, chỉ cần có A Nam là Tiểu Thạch Đầu yên tâm rồi.
Trọng Đạo Nam không buồn nhìn Công Tôn Khâu, chỉ rũ mắt nói với Tiểu Thạch Đầu, “Bện hoa xong chưa? Chúng ta về thôi.”
Vừa nhắc đến hoa, Tiểu Thạch Đầu bỗng dưng đỏ mặt, nhưng ánh mắt sáng ngời lại hết sức vui vẻ, hắn gật đầu, “Xong rồi xong rồi~ Chúng ta về đi.” Nói xong, Tiểu Thạch Đầu quay lại vẫy tay tạm biệt các cô nương.
Nhóm cô nương thấy dáng vẻ hưng phấn của hắn, tất cả đã ngầm hiểu trong lòng, có người còn nháy mắt trêu ghẹo hắn.
Tiểu Thạch Đầu ngượng ngùng xoay người đi theo Trọng Đạo Nam, Công Tôn Khâu bị bỏ quên lập tức tiến lên một bước, “Vị công tử này xin dừng bước!”
Tiểu Thạch Đầu ngừng lại, nhìn trái nhìn phải, lại nhìn Công Tôn Khâu, nhỏ giọng thì thầm, “Không biến mất à.”
Công Tôn Khâu đến trước mặt Tiểu Thạch Đầu, “Vị công tử này… tại hạ vừa thấy ngươi đã cảm thấy chúng ta rất hữu duyên, chẳng hay tôn tính quý danh công tử là gì… Tại hạ muốn kết giao bằng hữu với công tử.”
Tiểu Thạch Đầu nhìn chằm chặp Công Tôn Khâu có vẻ căng thẳng, lại quay đầu nhìn Trọng Đạo Nam.
Trọng Đạo Nam trả lời Công Tôn Khâu, “Hắn họ Trọng, tên Gia Thạch. Chúng ta đang bận, có duyên thì lần sau gặp lại.”
Thái độ Trọng Đạo Nam cực kỳ đạm bạc, mà kết hợp với khí chất lạnh lùng của y lại khiến người ta không cảm thấy thất lễ, cứ như đó là lẽ đương nhiên.
Trọng Đạo Nam chỉ nói một câu như vậy rồi kéo Tiểu Thạch Đầu đi mất.
Nhìn bóng Tiểu Thạch Đầu ngày càng xa, Công Tôn Khâu bỗng thấy mất mát khó nói thành lời.
“Trọng Gia Thạch… Trọng Gia Thạch… Gia Thạch…” Công Tôn Khâu lẩm bẩm cái tên ấy, mãi đến khi người hầu đến tìm mới chịu bỏ đi.
Tiểu Thạch Đầu bên kia được Trọng Đạo Nam kéo tay đi thẳng một đường, hắn định hỏi A Nam mình có tên từ bao giờ. Nhưng hình như A Nam không được vui, Tiểu Thạch Đầu không dám lên tiếng.
Hắn thầm lặp đi lặp lại tên mình, sau khi nhớ kỹ thì bất chợt mở to mắt, cả tảng đá tự dưng nhẹ bẫng.
Tim đập thình thịch, máu dồn lên mặt, gương mặt trắng trẻo vừa đỏ vừa nóng hừng hực.
Sau khi về khách điếm, Tiểu Thạch Đầu ngồi một bên nhìn Trọng Đạo Nam chằm chặp, tươi cười không dứt.
Trọng Đạo Nam lấy hoa tình nhân của y đeo bên hông Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu mò tìm, cũng lấy từ tay áo ra hoa tình nhân của mình.
Hoa tình nhân của Tiểu Thạch Đầu khác hẳn người ta, sau khi học xong cách bện hoa, Tiểu Thạch Đầu cố gắng dùng rất nhiều hoa dại nhỏ li ti kết thành tên Trọng Đạo Nam và tên mình.
Tiểu Thạch Đầu cầm đóa hoa tình nhân cười ngu một hồi mới bắt chước Trọng Đạo Nam, đeo hoa bên hông cho y.
Vì Trọng Đạo Nam thường mặc y phục trắng nên Tiểu Thạch Đầu chọn màu hoa rất thanh lịch. Trọng Đạo Nam đeo hoa trên người cũng chẳng có vẻ gì là không phù hợp.
Trọng Đạo Nam ngắm đóa hoa kia, nói, “Ta rất thích.”
Tiểu Thạch Đầu chớp mắt, “Ta cũng rất thích hoa của A Nam đó.”
Tiểu Thạch Đầu chơi đùa đóa hoa kia, mắt vẫn dán dính vào Trọng Đạo Nam.
Trọng Đạo Nam vuốt mấy sợi tóc rũ xuống thái dương cho hắn, “Chốc nữa nhớ ăn no, chờ trời tối chúng ta đi xem chợ hoa. Sau đó… ta sẽ tặng ngươi một món quà.”
“Quà gì vậy?”
“Tạm thời không thể nói.”
“A Nam.” Tiểu Thạch Đầu nhìn Trọng Đạo Nam không chớp mắt, cuối cùng nhịn không được hỏi thẳng, “Tại sao ngươi nói với người khác tên ta là Trọng Gia Thạch vậy?”
“Tên này không hay à?” Trọng Đạo Nam rũ mắt.
“Ừm… cũng không phải không hay.” Tiểu Thạch Đầu chọt hoa tình nhân của mình, cười nhìn Trọng Đạo Nam, “Chỉ là… A Nam nè, tại sao lại là Trọng Gia Thạch chứ không phải Trọng Thạch Đầu hay gì khác?”
“Bởi vì… đâu có tảng đá nào được yêu thích nhiều như ngươi.”
“A Nam!” Tiểu Thạch Đầu khẽ gằn giọng, hơi mất hứng nhìn Trọng Đạo Nam, Trọng Đạo Nam phì cười.
“Vì ngươi là Tiểu Thạch Đầu trong nhà Trọng Đạo Nam.”
Tuy đã đoán được lý do này, nhưng khi nghe chính miệng Trọng Đạo Nam nói vậy, Tiểu Thạch Đầu vẫn hết sức hài lòng, vui đến mức lâng lâng, “A Nam A Nam A Nam~”
“Hử, chuyện gì?”
Tiểu Thạch Đầu nhón chân, ôm cổ Trọng Đạo Nam, rúc vào ngực y, “A Nam… ta thích ngươi lắm.” Sao có thể thích đến như vậy được nhỉ? Thích đến mức chính bản thân hắn còn thấy sợ.
Đong đầy, hạnh phúc, ấm áp.
“Vậy sau này gọi ta là Trọng Gia Thạch luôn hả?”
“Ừ, nếu ngươi không có ý kiến.” Tuy cái tên này đúng là không được hay nhưng nếu Trọng Đạo Nam thích thì Tiểu Thạch Đầu cũng thích.
Nếu hai người đã thích rồi thì ngại gì mà không dùng.
Bởi vì Tiểu Thạch Đầu là Tiểu Thạch Đầu trong nhà Trọng Đạo Nam mà.
Trước kia Tiểu Thạch Đầu ăn gió nằm sương, không chốn nương thân, giờ thì hắn đã có gia đình rồi.
Tiểu Thạch Đầu có nhà nằm nhoài trên người Trọng Đạo Nam ca hát, Trọng Đạo Nam đành phải ôm hắn, lấy sách ra đọc cho hắn nghe như mọi ngày.
Tiểu Thạch Đầu đã được dung hợp với Thủy tinh, năng lượng của Thủy tinh tuy dồi dào nhưng tính chất ôn hòa. Thế nên Tiểu Thạch Đầu không xuất hiện tình huống bài xích, tu vi tăng cao.
Nhưng mỗi ngày Trọng Đạo Nam vẫn giảng bài cho Tiểu Thạch Đầu mặc dù không biết hắn có hiểu hay không.
Sau khi đọc tâm pháp xong, Trọng Đạo Nam còn kể chuyện cho Tiểu Thạch Đầu nghe.
Những câu chuyện là nghe được từ người phàm hoặc xuất phát từ trải nghiệm của Trọng Đạo Nam. Bất luận mức độ chân thật, phong cảnh Tiểu Thạch Đầu từng gặp hay nhàm chán đến mấy thì Tiểu Thạch Đầu vẫn lắng nghe rất chú tâm.
Trọng Đạo Nam cảm thấy đây là ưu điểm cực kỳ tốt.
Tiểu Thạch Đầu có thể tập trung rất nhanh, lại ít có tạp niệm. Tâm tính này rất thuận lợi cho việc tu luyện, hơn nữa, tính giác ngộ của Tiểu Thạch Đầu cao vượt cả dự đoán của y.
Nội dung trong tâm pháp có rất nhiều thứ huyền diệu khó hiểu, dù là người tu vi thâm hậu cũng thấy mơ hồ, nhưng Tiểu Thạch Đầu lại có thể nhanh chóng tìm ra lý giải của riêng mình rồi dễ dàng lĩnh hội.
Lý giải không chỉ có một con đường cố định.
Tu luyện cũng vậy, mỗi người có một con đường riêng thích hợp với mình.
Tiểu Thạch Đầu tu luyện nhanh, Trọng Đạo Nam cũng vui lây.
Tiểu Thạch Đầu niệm xong khẩu quyết, vui vẻ đung đưa chân, dựa vào ngực Trọng Đạo Nam, ngửa đầu nhìn y, nhẹ giọng nói, “A Nam, hôm nay kể chuyện xưa cho Tiểu Thạch Đầu nghe đi.”
Mấy ngày nay, trong lúc đi đường, ngẫu nhiên gặp các loại cây cỏ, thú lạ hoặc phong tục đa dạng, Trọng Đạo Nam sẽ giải thích cho Tiểu Thạch Đầu, thế nên đã lâu rồi Tiểu Thạch Đầu không được nghe kể chuyện.
Trọng Đạo Nam cất sách vào túi càn khôn trong tay áo, suy nghĩ một lát, “Vậy hôm nay ta sẽ kể chuyện xưa nhé.”
“Ngày xửa ngày xưa…” Rất nhiều câu chuyện bắt đầu bằng lời kể ngày xửa ngày xưa.
Ngày xửa ngày xưa, có một yêu quái vừa thành tinh không lâu, yêu quái đó rất xinh đẹp. Một ngày nọ, dưới chân núi, hắn gặp một con người rất thích hắn.
Con người kia rất tốt với yêu quái đó, cũng rất yêu thương hắn.
Không bao lâu sau, yêu quái cũng thích lại con người kia.
Trong thế giới yêu quái, thích là chuyện cả đời. Mặc dù không nói ra nhưng yêu quái nào cũng cho là vậy.
Nhưng đối với con người, có một sự kiện vô cùng quan trọng…
“Quan trọng lắm hả?” Tiểu Thạch Đầu hỏi khẽ.
“Ừ… người phàm có câu bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, bọn họ rất xem trọng việc truyền lại huyết mạch, hơn nữa… nam tử loài người có thể cưới vợ nạp thiếp.”
Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại: Lời nói của Mạnh Tử, có nghĩa bất hiếu có ba tội, không con nối dõi là tội nặng nhất.
“Cưới vợ nạp thiếp?’
“Tức là… có thể thành thân không chỉ với một người.”
Tiểu Thạch Đầu nhíu mày, “Nam tử loài người có thể thành thân không chỉ với một người?” Tuy đã theo Trọng Đạo Nam lâu như vậy nhưng Tiểu Thạch Đầu rất ít tiếp xúc với con người nên không biết chuyện này.
Trọng Đạo Nam xoa gương mặt nhăn nhó của Tiểu Thạch Đầu, nhẹ giọng nói, “Đừng lo… Ta chỉ muốn một Tiểu Thạch Đầu là đủ rồi, Tiểu Thạch Đầu cũng chỉ thành thân với A nam thôi, đúng không?”
Tiểu Thạch Đầu ưỡn ngực, “Tiểu Thạch Đầu chỉ cưới một mình A Nam thôi!” Hắn là tảng đá cực kỳ có trách nhiệm đấy.
“Tim của Tiểu Thạch Đầu nhỏ lắm, A Nam chiếm hết chỗ rồi, không cho người khác vào đâu.” Tiểu Thạch Đầu vô cùng nghiêm túc, “Nhưng mà A Nam cũng phải đồng ý với Tiểu Thạch Đầu là không được ra khỏi tim Tiểu Thạch Đầu.”
Trọng Đạo Nam nghe mà buồn cười, y vẫn chấp thuận, “Ừ… A Nam không nỡ đâu.”
Tiểu Thạch Đầu hài lòng, hắn lắc đầu, “Nam tử loài người đúng là lăng nhăng. Cơ mà… chắc cũng phải có người không lăng nhăng chứ nhỉ? Giống như Trương Trọng Trường công tử hoặc Thủy Thanh, Đại Mộc ấy?”
“Ừ, đúng là có.”
“A Nam kể tiếp đi.”
Con người kia đã có một thê một thiếp ở quê nhà nhưng không có con nối dõi, cha mẹ gã bèn định mối hôn nhân khác cho gã. Lần này thành thân ngay nơi gã sống, người mai mối thay mặt cha mẹ gã truyền lời như vậy.
Cho nên, người kia dẫn yêu quái về nhà.
Tiểu Thạch Đầu mếu máo, “Yêu quái kia… sao mà khổ quá…”
“Ừ, yêu quái kia rất khổ sở, sau khi bị dẫn về nhà hắn mới biết chuyện này. Hắn bị nam tử trong nhà gạ gẫm, bị thê thiếp xem thường châm chọc, bên cạnh lại chẳng có bằng hữu, uất ức mà không thể nói, sau đó, yêu quái bỏ đi.”
“Vậy mới được chứ!” Tiểu Thạch Đầu hừ một tiếng.
“Còn khúc sau.”
“Còn nữa hả?’
“Yêu quái đi rồi, nam tử kia mới hiểu gã không thể đánh mất hắn, bèn vượt ngàn dặm xa xôi tìm yêu quái kia, hy vọng hắn về nhà với gã.”
“Vậy… vậy yêu quái có về không?”
Trọng Đạo Nam nhìn vào mắt Tiểu Thạch Đầu, chậm rãi lắc đầu, “Không về.”
Yêu quái kia chỉ khóc, khóc rất thảm thiết, khiến người ta đau lòng không thôi.