Trọng Sinh Chi Trứ Ma

chương 54

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Vện

Đại hội tu chân giả vẫn chưa bắt đầu mà người đã vô cùng đông đúc, những tu chân giả cố thủ trong phòng sau khi nghe lời đồn về món canh cá đều tìm tới mua canh thử xem sao.

Từ ngày đầu bán canh, khách thì vẫn có nhưng số lượng không quá nhiều, vẫn còn bàn trống.

Thế mà vài ngày sau, Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư xách nguyên liệu nấu ăn đang đi trên đường, nhìn từ xa đã thấy người muốn uống canh xếp thành hàng dài.

Tiểu Thạch Đầu bỗng có cảm giác như đang mơ.

Sau đó, thỉnh thoảng đi trên đường sẽ có vài người lạ cực kỳ nhiệt tình chào hỏi Tiểu Thạch Đầu.

“Úi chà, chẳng phải ông chủ Thạch Đầu bán canh cá đó sao?”

Nhờ có A Nam kế bên nên Tiểu Thạch Đầu không quay đầu bỏ chạy, chỉ nghệt mặt nhìn tu chân giả lạ lẫm kia, gật đầu cứng ngắc, “À… đúng vậy…”

Đối phương chẳng chút để ý bộ dáng lúng túng của Tiểu Thạch Đầu, “Ông chủ Thạch Đầu! Canh cá ngươi bán tốt lắm đấy, ngươi có suy xét xem nên nấu nhiều hơn hay không? Ngày nào cũng chỉ nấu một ít như vậy, người mua thì đông, xếp hàng lâu thật lâu mà vẫn không mua được.”

Bán canh để tu chân giả phải xếp hàng mua, đúng là chuyện hiếm thấy.

Quy tắc xếp hàng của tu chân giả dĩ nhiên vẫn dựa vào tu vi từ cao đến thấp. Người tu vi cao có thể chen lên trước, người tu vi thấp đâu dám nói gì, nếu chọc người tu vi cao nổi nóng có khi xui xẻo bị giết thẳng tay.

Với lại, Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư thấy người xếp hàng đông như vậy, đương nhiên cũng có cân nhắc đến những vị khách tuốt ở cuối hàng, không bán hết canh cho một hay một vài cá nhân nào cả.

Đây là công lao của Trọng Đạo Nam.

Sự tồn tại của Trọng Đạo Nam ở gian hàng hết sức đặc biệt.

Không ai biết y làm thế nào, đôi khi Trọng Đạo Nam chỉ ngồi trong góc đọc sách uống trà, thậm chí rất ít khi ra mặt, nhưng chỉ cần có Trọng Đạo Nam ở đó là không ai dám gây sự.

Trừ khi có tên nào đó quá chán sống.

Nếu không có Trọng Đạo Nam thì vẫn còn những tu chân giả chuyên quản lý trật tự trong thành. Nhờ họ mà rất ít khi xảy ra tình huống giết người cướp của.

Bọn họ đã dùng cái chết của vô số cao thủ để chứng minh tính an toàn của tòa thành, nhóm tu chân giả vào thành buôn bán không phải sợ bỏ mạng tại đây.

Đương nhiên, nếu gặp bất trắc sau khi rời khỏi thành thì các tu chân giả trông coi thành sẽ không chịu trách nhiệm.

Vì gian hàng của Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư đột nhiên được hoan nghênh quá nhiều, khiến các tu chân giả quản lý thành chú ý, nhưng thấy “quá trình kinh doanh” của Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư không có gì mờ ám, thậm chí, không ít tu chân giả được phái đến kiểm tra đã trở thành thực khách trung thành của gian hàng.

Nhờ vài vị khách đặc biệt đó mà việc buôn bán ngày một phất lên, Tiểu Thạch Đầu như lâng lâng trên mây.

Để Mạc Ngư ở lại xử lý nguyên liệu nấu ăn, Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam ra ngoài bắt cá, Tiểu Thạch Đầu chống cằm ngắm biển nửa ngày, nghĩ mãi không ra.

Mùi vị canh cá của hắn quả thật rất dở, tại sao lại được nhiều người thích vậy nhỉ? Mọi chuyện trái ngược hẳn với tưởng tượng của hắn! Chẳng lẽ vì trong canh có chứa linh khí sao?

Tu chân giả… thích linh khí đến thế à…

Nhưng mà trong lúc ngồi nói chuyện phiếm, có không ít tu chân giả bảo là nếu mùi vị canh ngon hơn một chút thì tốt quá, vấn đề được nhắc tới không chỉ một lần.

“Haiz…” Tiểu Thạch Đầu thở dài một hơi.

“Thở dài gì thế?” Trọng Đạo Nam đến bên cạnh Tiểu Thạch Đầu, nhéo lỗ tai hắn, “Thở dài mau già lắm đấy.”

Tiểu Thạch Đầu sợ nhột rụt cổ về, cười hì hì, “Không có đâu! Tiểu Thạch Đầu biết thở dài sẽ không mau già.”

“Nhưng ta không thích thấy Tiểu Thạch Đầu thở dài.” Trọng Đạo Nam vuốt gọn mấy sợi tóc bị gió thổi tán loạn của Tiểu Thạch Đầu, “Có A Nam ở đây, bất cứ vấn đề gì của Tiểu Thạch Đầu cũng có thể giải quyết được hết.”

Tiểu Thạch Đầu tin tưởng nhìn Trọng Đạo Nam, ôm eo y, vùi mặt vào ngực y, “A Nam…” Giọng nói rầu rĩ vang lên, “A Nam tốt như vậy, sau này ta biết làm sao nếu không có A Nam đây.”

Trọng Đạo Nam nhướn mày, “Hửm? Ngươi muốn rời khỏi ta à?”

“Không phải.” Tiểu Thạch Đầu nghiêng đầu, bình tĩnh nói, “Chỉ là gần đây ta nghe được không ít chuyện từ người khác.”

Nhóm khách của Tiểu Thạch Đầu thường ngồi ở quán rất lâu, có người im thin thít, cũng có người rất thích tán gẫu.

Tu chân giả cũng từng là người phàm, dĩ nhiêu cũng có nhiều đặc điểm của người phàm, ví dụ như thích nói chuyện phiếm. Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư nghe được không ít chuyện từ nhóm tu chân giả ở bàn trước kệ bếp.

Có vài câu chuyện mà khi nghe xong, Tiểu Thạch Đầu không biết phải hình dung tâm trạng mình bằng từ ngữ gì.

Trong những câu chuyện đó, có rất nhiều cặp tình nhân, thưở ban đầu yêu đến chết đi sống lại, không thể sống mà không có đối phương. Nhưng sau khi về chung một nhà, tình cảm dần hao mòn theo thời gian, cuối cùng đồng sàng dị mộng, thậm chí trở mặt thành thù.

Có người kể chuyện về cuộc đời mình, trước khi bọn họ luyện thành tu vi, họ cũng từng yêu, cũng từng thích một cô nương hoặc công tử như thế, nhưng cuối cùng không thể đến với nhau.

Bởi vì họ lựa chọn con đường tu luyện, vứt bỏ yêu hận trần thế, và còn vô vàn nguyên nhân khác.

Rõ ràng mới bắt đầu yêu đương sâu đậm, cuối cùng lại chia lìa bởi đủ nguyên do. Tiểu Thạch Đầu cảm thấy trong lòng như có tảng đá đè nặng, vô cùng khó chịu. Không ít người nuôi tình nhân ở ngoài, trái ôm phải ấp, vậy mà miệng vẫn bảo rằng mình “yêu” người kia nhất.

Tiểu Thạch Đầu…

Không tài nào hiểu nổi con người.

Hắn biết mình kiến thức nông cạn, suy nghĩ luôn không bắt kịp người khác.

Nhưng nếu trên đời có vô số sự tình “từ yêu thành không yêu” như vậy, tất có nguyên lý sâu xa mà hắn không thể sửa đổi được.

Thế nên mấy ngày nay Tiểu Thạch Đầu thường thấy khó chịu, trong đầu cứ đặt giả thiết…

Nếu có ngày A Nam không yêu thương hắn nữa thì phải làm sao đây?

Nếu có ngày A Nam không đối xử tốt với hắn nữa thì phải làm sao đây?

Những ý nghĩ đó tự động nhảy ra, không thể kiểm soát, chỉ cần tưởng tượng thôi đã đau khổ không chịu nổi.

Rõ ràng hắn rất tin tưởng A Nam, Tiểu Thạch Đầu cũng không biết tại sao suy nghĩ đó lại xuất hiện.

“Haiz…” Tiểu Thạch Đầu lại thở dài thườn thượt.

Trọng Đạo Nam ôm má Tiểu Thạch Đầu, để hắn ngẩng đầu nhìn mình, mắt chăm chú nhìn Tiểu Thạch Đầu, y cúi xuống hôn môi Tiểu Thạch Đầu.

“Không sao hết…” Nụ hôn sâu vừa dứt, Trọng Đạo Nam nói với Tiểu Thạch Đầu, “Nếu ngươi lo lắng chuyện đó, vậy hãy để thời gian chứng minh. Hơn nữa… với vấn đề này, ta phải là người lo lắng mới đúng chứ.”

“A Nam lo gì?” Tiểu Thạch Đầu vò tay áo Trọng Đạo Nam.

“Ta lo… nếu có ngày Tiểu Thạch Đầu không yêu ta nữa thì phải làm sao đây?” Chỉ nghĩ đến trường hợp đó, góc tối trong nội tâm Trọng Đạo Nam liền trỗi dậy, không cách nào kiềm chế.

Lý do duy nhất để y tồn tại ở thế gian này là Tiểu Thạch Đầu.

Nếu Tiểu Thạch Đầu không yêu y nữa thì phải làm sao đây? Nếu Tiểu Thạch Đầu biến mất thì phải làm sao đây?

Lúc đó…

Có lẽ y không chỉ sẽ nhập ma, không chỉ đồ sát toàn bộ các môn phái tu chân… có lẽ y sẽ hủy diệt cả thế gian.

Không giết sạch người trong thiên hạ thì chỉ có thể bị người khác giết.

Nếu Tiểu Thạch Đầu nói không yêu y nữa…

Trọng Đạo Nam xoa nắn hai má non mềm của Tiểu Thạch Đầu.

Nếu Tiểu Thạch Đầu nói không yêu y nữa…

“Tiểu Thạch Đầu không thể không yêu ta.” Trọng Đạo Nam ôm Tiểu Thạch Đầu vào lòng, “Nếu Tiểu Thạch Đầu không yêu ta nữa…”

Không biết xuất phát từ tâm trạng gì, Tiểu Thạch Đầu đột nhiên tiếp lời, “Vậy thì sẽ thế nào?”

“Ta sẽ giấu Tiểu Thạch Đầu.” Giấu ở nơi không ai có thể tìm đến, Tiểu Thạch Đầu mãi mãi không thể rời đi.

Đây là việc tâm ma của y luôn muốn làm, đó cũng là dục vọng luôn bị y cực lực khống chế, quá trình giằng xé vô cùng đau đớn.

Ngoài mặt bình thản bao nhiêu, nội tâm điên cuồng bấy nhiêu.

“A Nam…” Tiểu Thạch Đầu như cảm giác được sự nặng nề, hắn muốn ngẩng đầu nhìn Trọng Đạo Nam nhưng y không cho.

Một lúc lâu sau, Trọng Đạo Nam buông Tiểu Thạch Đầu ra, mặt vẫn đeo nụ cười như bình thường, “Chúng ta đi bắt cá thôi, không còn sớm nữa.”

Tiểu Thạch Đầu nhìn y chằm chặp nhưng không phát hiện được gì, rõ ràng có điều muốn nói nhưng không biết phải nói như thế nào, cuối cùng hắn theo sau Trọng Đạo Nam đi bắt cá.

A Nam quả nhiên không gì không làm được!

Sau khi bắt cá về, Trọng Đạo Nam nói với Tiểu Thạch Đầu, “Nếu thấy canh cá không ngon thì thử làm cá sống xem sao.” Cá sống đòi hỏi kỹ thuật dùng dao điêu luyện và nguyên liệu tươi sống, Trọng Đạo Nam tin Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư sẽ không tái diễn tình trạng làm ra món ăn khiến khách hàng câm nín.

Cá sống, quả thật chưa nghe bao giờ.

Món này yêu cầu Tiểu Thạch Đầu truyền linh lực thẳng vào lát cá, đồng thời quan sát xem bản thân nguyên liệu nấu ăn có năng lượng ẩn bài xích hay không, nếu sơ suất thì bất luận hương vị món ăn có ngon đến mấy cũng không có giá trị với tu chân giả.

Mạc Ngư phụ trách xử lý nguyên liệu và pha chế gia vị ướp cá.

Làm cá sống không cần tiếp xúc với lò lửa nên Mạc Ngư rất phấn khích, làm càng lúc càng nhanh.

Còn Trọng Đạo Nam…

Trọng Đạo Nam cũng gia nhập đội ngũ chế biến cá sống, y nhận nhiệm vụ xắt thịt cá thành lát mỏng.

Tiểu Thạch Đầu vốn tưởng Trọng Đạo Nam sẽ không làm việc này, bởi vì nhìn sao cũng thấy Trọng Đạo Nam là người không nhiễm khói bụi trần gian, thế mà không ngờ, kỹ thuật xắt cá của y tốt vô cùng, còn chu đáo truyền linh lực vào những lát cá đã xử lý xong.

Tuy kiếp trước, Trọng Đạo Nam nấu ăn chẳng ra làm sao, nhưng đao pháp thì phải công nhận là tuyệt đỉnh.

Cứ thế, Trọng Đạo Nam phụ trách xắt cá, Tiểu Thạch Đầu đưa linh lực vào thịt cá, Mạc Ngư nêm nếm gia vị, món ăn ra lò lần này ngon ngoài sức tưởng tượng.

Mạc Ngư quen ăn cá sống, còn Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam rất hiếm khi ăn đồ sống, sau khi nếm thử, hai người ngạc nhiên thấy rõ, quả thực ăn ngon hơn canh cá rất rất nhiều.

Tiểu Thạch Đầu ăn mấy lát cá, cảm động dạt dào bắt lấy tay Mạc Ngư, “Tiểu Ngư, ngươi lợi hại thật đó!”

Mạc Ngư được khen mà ngượng ngùng, bật cười, “May là không có lửa, phối gia vị dễ hơn nhiều.”

Tiểu Thạch Đầu lôi kéo Mạc Ngư nhờ chỉ cách pha chế gia vị, hắn muốn nấu đồ ăn ngon cho A Nam.

Kết quả chứng minh, Tiểu Thạch Đầu thật sự không có năng khiếu nấu ăn.

Gia vị qua tay Mạc Ngư trở thành hấp dẫn, còn qua tay Tiểu Thạch Đầu thì… biến thành một môn nghệ thuật khiến người ta thán phục.

Tiểu Thạch Đầu bị đả kích, cả buổi tối ủ rũ không nói tiếng nào, nhưng đến hôm sau thì lại biến trở về một Tiểu Thạch Đầu tinh thần sáng láng vô tư phơi phới.

Nhìn món ăn đã chuẩn bị chu đáo, Tiểu Thạch Đầu siết nắm tay, “Hôm nay nhất định chúng ta sẽ bán chạy!” Sau đó nhóm tu chân giả sẽ không bao giờ soi mói hương vị nữa.

Chắc là vậy…

Ít ra hương vị món cá sống lần này ngon hơn hẳn canh cá mà, đúng không?

Vẫn như mọi ngày, trời vừa sáng, nhóm tu chân giả đã tụ tập xếp hàng chờ Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư bày canh ra bán.

Một bộ phận tu chân giả đang xếp hàng khá là trầm lặng, phong thái thần tiên xa cách hồng trần. Bộ phận còn lại như có quen biết nhau, cùng tụm lại bàn luận về món canh.

“Haiz… đến giờ rồi, sao hai người kia vẫn chưa đến bán canh vậy?” Bình thường giờ này Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư đã xuất hiện rồi, sao hôm nay hai người vẫn chưa đến bán canh, khiến đông đảo tu chân giả đang chờ nôn nóng không yên.

Có người muốn bỏ đi, nhưng càng lúc người đến xếp hàng càng nhiều.

Họ sợ đi rồi khi quay lại phải đứng ở cuối hàng, trừ khi tu vi của họ đủ mạnh để chen ngang.

Nhưng bình thường thì chẳng ai muốn đắc tội người khác cả.

Hơn nữa, nhìn người xếp hàng đông như vậy, nếu tuột về phía sau chắc chắn không mua canh được.

“Không lẽ hai vị đạo hữu gặp chuyện không may rồi?” Có người nhỏ giọng suy đoán.

“Chuyện đó…” Những người khác nhíu mày ngẫm nghĩ, do dự nói, “Sau lưng hai vị đạo hữu kia có cao nhân lợi hại như vậy, sao có thể gặp chuyện không may được chứ?”

“Nhưng đến giờ rồi mà vẫn chưa thấy người… nếu bận gì thì ít nhất cũng phải thông báo trước cho người ta chứ. Bỏ mặc chúng ta xếp hàng đông như vậy, nếu chờ không được…” Nói đến đó thì im bặt, chỉ thoáng liếc qua hàng người đứng trước.

Coi như hai người kia có cao nhân chống lưng đi nữa thì những vị khách đang xếp hàng ở đây cũng không thiếu cao thủ ẩn dật, nếu bắt mọi người chờ lâu, e là gian hàng sẽ gặp rắc rối to.

“Chắc không đến nỗi đó đâu nhỉ?”

“Mà phải công nhận, mùi vị của thứ canh cá đó… thật khiến người ta không biết nói gì luôn.”

“Mùi vị ấy hả, ta trực tiếp phong bế vị giác, uống thẳng xuống bụng, chỉ cần tiếp thu linh lực là được rồi.”

“Ta cũng dùng cách đó, nếu không chắc ta sẽ mất niềm tin với thức ăn.” Rõ ràng trước khi tích cốc thấy hương vị của thức ăn chẳng tệ chút nào, ai biết mới uống canh cá có mấy ngày mà hoàn toàn không muốn đụng đến thức ăn nữa.

“Các ngươi đoán coi, lúc nào thì hai tiểu đạo hữu kia mới nấu ngon lên được một chút?”

“Chuyện này…”

Không ai trả lời được, mà đó cũng là mong muốn của tất cả thực khách.

Mỗi khi tu chân giả vào lãnh địa của người phàm, bất luận đi đến đâu cũng được hoan nghênh tôn kính, muốn ăn món ngon của lạ gì cũng được người phàm dâng tận miệng.

Thế nhưng bọn họ không cần ăn, thức ăn của người phàm tuy ngon nhưng chỉ để lại cặn bã, phải tốn rất nhiều thời gian để đẩy chúng ra khỏi cơ thể.

Vậy nên nhóm tu chân giả không thích thức ăn.

Dù là đệ tử chưa đạt đến kỳ Tích Cốc nhưng chỉ cần ăn một viên tích cốc đan là có thể giải quyết vấn đề lương thực trong thời gian dài.

Kết quả, bọn họ tụ tập ở đây chỉ vì muốn uống thứ canh cá mùi vị không từ ngữ nào có thể hình dung, nếu người phàm mà biết không biết sẽ nghĩ gì?

Mặc kệ người phàm nghĩ gì, tất cả tu chân giả đều ngầm hiểu lý do bọn họ uống món canh rùng rợn đó là vì linh khí có trong canh.

Linh khí là thứ vô cùng đáng giá đấy!

Uống suốt mấy ngày, mọi người dần nhận ra linh lực và tu vi thật sự có tăng lên chút ít. Nếu hấp thụ lượng linh khí vượt mức giới hạn bản thân thì chẳng những không thể tăng tiến, trái lại còn gây hại.

Cho nên bây giờ mọi người không giành giật nữa, chỉ muốn từ tốn chuyển hóa năng lượng.

Tuy mùi vị canh quả thật không dám nhắc đến, nhưng linh khí trong canh khiến người ta thích đến mức không muốn buông tay, linh khí rất có lợi cho việc tu luyện mà.

Quay lại vấn đề nhức nhối… chừng nào hai vị đạo hữu kia mới đến?

Đám đông đợi rồi đợi, đợi ròng rã hết nửa thời gian bán canh thường ngày, đã có người chán nản ra về, lúc đó Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư mới tươi cười xuất hiện.

Vừa thấy hai người, lập tức có tu chân giả bắt chuyện, “Hôm nay hai vị đạo hữu có việc gì mà vui thế? Tâm tình hai ngươi phơi phới, chỉ khổ cho chúng ta ở đây chờ canh cá, đúng là khiến người ta trông mòn con mắt mà.”

Mạc Ngư còn sợ tu chân giả hơn Tiểu Thạch Đầu, cho nên phần lớn trường hợp toàn là Tiểu Thạch Đầu giao tiếp với họ, Tiểu Thạch Đầu không quá ác cảm với tu chân giả.

Mà nguyên nhân quan trọng nhất là hắn đã có A Nam rồi!

Tiểu Thạch Đầu trả lời, “Đúng là có một tin vui đó!”

“Hả? Tin vui gì vậy?” Có người đón lời, vẻ mặt không đẹp cho mấy, chờ lâu như vậy, có vài tu chân giả muốn bạo phát lắm rồi.

Tu chân giả không quá lưu ý vấn đề thời gian, nhưng bọn họ là tu chân giả sống trong thành, còn rất nhiều việc phải làm. Chỉ vì một bát canh cá mà hao phí thời gian, bỏ dở công chuyện, cho nên tâm tình không thể tốt được.

Mặc dù bọn họ không thể nào buông xuống bát canh cá kia.

Tiểu Thạch Đầu chớp mắt mấy cái, hơi sợ biểu cảm hằn học của những người đó, hắn thầm cổ vũ bản thân, mỉm cười nói, “Chúng ta nghiên cứu ra món mới rồi đó, là cá sống xắt lát, linh khí nhiều hơn, mùi vị cũng ngon hơn nữa.”

“Mùi vị ngon hơn hả?” Vừa nhắc đến mùi vị, đám tu chân giả tai thính mắt tinh tức khắc dựng thẳng lỗ tai.

Cảnh tượng này nhìn rất thú vị, Tiểu Thạch Đầu gật đầu, “Mọi người chờ chút nhé, bọn ta bày ra ngay đây. Mỗi lát cá là hai viên linh thạch, lời hơn nha.”

Nói rồi, Tiểu Thạch Đầu thúc khuỷu tay vào Mạc Ngư, hai người lấy cá sống từ túi càn khôn trong tay áo, bắt đầu nêm gia vị vào.

Hôm nay họ đến trễ không phải vì chế biến cá sống.

Hơn nữa, vì suy xét đến số lượng thực khách, Tiểu Thạch Đầu đã chuẩn bị rất nhiều cá, chắc chắn sẽ đắt như tôm tươi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio