Editor: Vện
Thăm dò xong tất cả các phòng, Trọng Đạo Nam dẫn Tiểu Thạch Đầu rời khỏi phủ thành chủ. Không lâu sau đó, phủ thành chủ bỗng dưng “náo nhiệt” hẳn lên.
Bình thường, không ai có thể tùy tiện ra vào hầm báu vật, nhưng hội đấu giá sắp bắt đầu nên sẽ có vài người vào kiểm kê.
Người kiểm kê tái mặt, phát hiện thiếu rất nhiều món, hơn nữa mất toàn thứ tốt.
Người kiểm kê là quản sự của thành chủ, quản sự siết nắm tay, không thể nào kiếm chế cơn run. Hắn xem xét hết phòng này đến phòng khác, vô số bảo vật quý giá đã biến mất không chút tăm hơi. Hắn kiểm tra tất cả phòng mà mình có quyền đi vào, mặt tái xanh.
Quản sự run rẩy dùng ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, cố gắng bình tĩnh, nhưng tự trấn an thế nào đi nữa cũng không thể xua tan sự hoảng loạn, quản sự xoay người chạy thẳng đến chỗ thành chủ.
Lúc quản sự đến, thành chủ đang thong dong nằm trên ghế, ngắm các tỳ nữ múa hát bên dưới, ánh mắt uể oải, dường như thế gian chẳng có gì thú vị.
Bất luận Càn thành chủ hứng thú hay không, nhưng uy quyền của hắn là không thể nghi ngờ, nào ai dám tùy tiện quấy rối nhã hứng của thành chủ.
Nhưng lần này xảy ra chuyện lớn, quản sự hốt hoảng lao đến trước mặt Càn thành chủ, quỳ xuống thưa, “Thành chủ, thuộc hạ có chuyện quan trọng phải bẩm báo!”
Càn thành chủ đưa mắt nhìn quản sự không giấu được nỗi kinh hoàng, biết chuyện không đơn giản, lập tức ngồi thẳng lưng, phất tay cho tỳ nữ lui xuống. Giọng Càn thành chủ vẫn nhàn nhã như trước, hắn không cho là sẽ phát sinh biến cố nằm ngoài tầm kiểm soát, bởi vì nơi này là lãnh địa của hắn.
“Xảy ra chuyện gì? Nếu không phải đại sự thì ngươi xong đời rồi.”
Càn thành chủ vừa nói xong, uy áp tức khắc tỏa ra bao vây quản sự, quản sự run cầm cập, gần như quỳ sụp xuống đất, giọng cũng biến đổi, “Thành… thành chủ… không ổn rồi… hầm báu vật bị trộm!”
Càn thành chủ vốn không mấy chú tâm, rốt cuộc dời mắt nhìn quản sự chằm chặp, hơi thở trở nên lạnh lẽo, “Ngươi vừa nói gì?”
Người khác có lẽ không biết Càn thành chủ đáng sợ thế nào, còn quản sự đã theo Càn thành chủ nhiều năm, dĩ nhiên biết rõ, thế nên thấy vẻ mặt Càn thành chủ thay đổi, hắn run dữ dội hơn, nhanh chóng trả lời, “Bảo khí… đỉnh cấp trong hầm đã biến mất hết!”
Đấu giá đợt này có rất nhiều bảo khí đỉnh cấp được rao bán, vậy nên mới hấp dẫn được đám lão quái vật nhiều năm không gặp kia xuất quan, thế mà bây giờ… bảo khí đã không cánh mà bay!
Vừa dứt lời, quản sự bị hất văng, lưng đập vào vách tường.
Quản sự phun ra một ngụm máu, sau khi rơi xuống đất, hắn vội vàng bò dậy quỳ, không dám mở miệng van xin.
Càn thành chủ khẽ nhíu mày, đứng dậy đi mấy bước, liếc nét mặt thảm hại của quản sự một cái, hừ lạnh rồi bay thẳng đến hầm.
Lúc Càn thành chủ xuất hiện, xung quanh hầm đã được thiết lập giới nghiêm, hắn âm trầm nhìn tên quản giáo đang điều động thêm thị vệ, phất tay áo về phía đối phương. Tình huống của gã y hệt như quản sự, chỉ là gã thê thảm hơn, bị đánh cho không gượng dậy nổi.
Càn thành chủ từ trên cao nhìn xuống gã, lạnh lùng nói, “Một lũ rác rưởi, bảo thị vệ cút ra hết, lúc trước thế nào thì bây giờ thế ấy, đừng để người ngoài chê cười.” Đột ngột tập trung nhiều người như vậy, ai nấy vẻ mặt nghiêm túc, đằng đằng sát khí, khác nào tri hô lên cho nhóm tu chân giả quái vật là nơi này đã phát sinh vấn đề.
Coi như tu chân giả vào thành phải chịu rất nhiều hạn chế, không thể tùy tiện sử dụng pháp thuật, nhưng tai mắt vẫn còn đó.
“Vâng… thành chủ.” Tên quản giáo khó khăn bật ra mấy chữ, vẫn chưa thể bò dậy, Càn thành chủ đã lướt qua gã.
Càn thành chủ không vội xác định những món bị mất mà xuống thẳng tầng dưới cùng.
Sau cánh cửa buồng giam vẫn là một màu u ám, Càn thành chủ chắp hai ngón tay đưa lên môi thổi nhẹ, không gian lập tức bừng sáng, hai hàng đốm lửa trôi lơ lửng bên hai vách tường.
Nữ nhân bị xích sắt giam cầm vẫn yên lặng ngâm nửa người trong nước, ánh mắt nàng nhìn Càn thành chủ lạnh như băng, tràn ngập thù hận và đề phòng.
Sau khi thấy tận mắt nữ nhân khiến người ta sợ hãi, gương mặt bực dọc của Càn thành chủ rốt cuộc cũng vẽ ra một nụ cười, “Ngươi vẫn ở đây.” Hắn nhẹ nhàng nói, giọng vương ý cười.
Nữ nhân dưới nước nhếch môi, nụ cười buốt giá tận xương, âm thanh trầm thấp, “Ồ… ngươi vội vã như vậy, hẳn là đã xảy ra chuyện rồi nhỉ?”
Càn thành chủ khẽ nhúc nhích đầu nhón tay, đứng cách cửa hai bước, mắt vẫn dán vào nữ nhân kia, chẳng chút để ý câu khiêu khích của nàng, “Đúng là đã xảy ra chuyện, có điều… chỉ cần ngươi vẫn còn đây thì không sao cả.” Hắn cong khóe môi, “Ngươi… mới là báu vật quý giá nhất.”
“Càn Nhàn.” Nữ nhân đột ngột cao giọng gọi, hai chữ này khiến nụ cười trên mặt Càn thành chủ vụt tắt. Mẹ của Mạc Ngư bật cười, cười không ngừng được.
Tiếng cười cực kỳ mạnh mẽ, quanh quẩn mãi không tan, mỗi âm vang như đánh thẳng vào lòng người. Tiếng cười thành công làm Càn thành chủ phẫn nộ, hắn mất khống chế, rống lên, “Câm miệng!”
Mẹ của Mạc Ngư không cười nữa, chỉ dùng ánh mắt châm chọc nhìn hắn, “Càn Nhàn, ngươi thật đáng thương. Trước kia từng như vậy, bây giờ vẫn vậy, có mất cả đời ngươi cũng không thể thay đổi, chẳng trách hắn không yêu ngươi.”
“Vì vậy mà hắn yêu ngươi sao?” Càn thành chủ tức giận.
“Đúng, hắn yêu ta.” Mẹ của Mạc Ngư ngẩng đầu lên, mái tóc dài trắng xóa và làn da xanh nhạt không che khuất nổi ánh sáng trong mắt nàng, “Người hắn quan tâm nhất trên thế gian này là ta. Có chết cũng chỉ yêu mỗi ta!”
“Câm miệng! Câm miệng câm miệng câm miệng!” Sự bình tĩnh hoàn toàn sụp đổ, Càn thành chủ điên cuồng gào lên, sau đó, không gian trở nên tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, Càn thành chủ khôi phục vẻ lãnh tĩnh không chút gợn sóng, hắn nhìn mẹ của Mạc Ngư, ánh mắt lạnh thấu xương, âm thanh cũng lạnh, “Thế thì sao, hắn yêu ngươi thì đã sao?”
“Hắn chết rồi, ngươi cũng phải chết, bộ tộc của ngươi sẽ chôn vùi cùng ngươi nhanh thôi.” Càn thành chủ nhếch khóe môi, nét mặt quái dị, nụ cười như điên loạn, chỉ giọng nói là vô cùng thản nhiên, “Ta đang nghĩ cách làm thế nào để truyền tin cho bộ tộc ngươi, tiện tiêu diệt một thể, giờ ta nghĩ ra rồi.”
“Thật khéo, ta vừa bị mất vài bảo khí, bán tin về bộ tộc ngươi cho đám quái vật kia bù vào vậy!”
Dứt lời, Càn thành chủ dứt khoát xoay người rời đi.
Không gian sáng bừng tối dần theo từng bước chân Càn thành chủ, dần dần biến về một màu đen kịt giơ tay không thấy ngón. Trước lúc ánh sáng hoàn toàn lụi tắt, vẫn kịp thấy sắc mặt bình tĩnh đến mức đáng sợ của mẹ Mạc Ngư.
—oo—
Sau khi về nhà, Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam vào kiểm tra Mạc Ngư.
Mạc Ngư vẫn bất tỉnh nhưng hô hấp vững vàng, hơi thở không yếu như lúc mới được cứu về.
Tiểu Thạch Đầu kiểm tra thân nhiệt Mạc Ngư, thấy yên tâm mới chạy đi tìm Trọng Đạo Nam.
Bây giờ chẳng có mấy ai nhìn thấu tu vi của Trọng Đạo Nam, trong khoảng thời gian sau khi tìm được Tiểu Thạch Đầu, tu vi của y đột ngột tăng mạnh, khả năng bình tâm cao hơn, tu luyện vô cùng thuận lợi.
Trong thành có một tu chân giả tu vi thâm hậu như thế, Càn thành chủ không thể không biết.
Thế nên trước khi buổi đấu giá bắt đầu, Trọng Đạo Nam chẳng cần làm gì cũng nhận được thiếp mời đến hội đấu giá.
Ngày mai hội đấu giá chính thức mở màn, hôm nay Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu phải nghỉ ngơi đầy đủ.
Tiểu Thạch Đầu nằm trên giường, mắt sáng lấp lánh chăm chú nhìn Trọng Đạo Nam, hắn ngẫm lại chuyện ban sáng, có việc khiến hắn lo lắng, cũng có chuyện khiến hắn vui vẻ.
Cơ mà Tiểu Thạch Đầu tin rằng ngày mai là có thể giải quyết vấn đề làm hắn bất an, thế là suy nghĩ của Tiểu Thạch Đầu chuyển sang hướng khác.
Càng nghĩ, ánh mắt Tiểu Thạch Đầu càng tỏa sáng, nhìn cho Trọng Đạo Nam bất đắc dĩ mở mắt, vươn tay nhéo mũi Tiểu Thạch Đầu, thấp giọng hỏi, “Đang nghĩ gì đấy? Sao lại vui thế?”
Tiểu Thạch Đầu nhích nhích, nằm úp sấp lên ngực Trọng Đạo Nam, nhỏ giọng nói, “A Nam… A Nam biến nhỏ lại cho ta ngắm được không?”
“Hửm…” Trọng Đạo Nam nhìn Tiểu Thạch Đầu, cong khóe môi, “Nhưng ta muốn thấy Tiểu Thạch Đầu biến nhỏ hơn.” Đầu ngón tay y lướt dọc theo chân mày Tiểu Thạch Đầu, “Tiểu Thạch Đầu tí hon thật sự rất đáng yêu.”
Nghe A Nam khen mình đáng yêu, Tiểu Thạch Đầu không tự chủ mỉm cười, hắn nhìn vào mắt Trọng Đạo Nam, suy nghĩ hỏi, “A Nam muốn thấy Tiểu Thạch Đầu biến nhỏ hả?”
“Rất muốn.”
“Vậy… chúng ta thương lượng đi.”
“Thương lượng cái gì?”
“Hôm nay Tiểu Thạch Đầu biến nhỏ trước, lần sau đến lượt A Nam biến nhỏ, được không?”
“Thay phiên à…”
“Được không được không?” Tiểu Thạch Đầu căng thẳng nhìn Trọng Đạo Nam, không biết A Nam có chịu biến nhỏ không. Tiểu Thạch Đầu mới nghĩ đến A Nam bé xíu là tim muốn tan chảy rồi.
“Được.” Trọng Đạo Nam nói, “Chỉ cần ngươi muốn là được.”
Tiểu Thạch Đầu chưa kịp nói gì, bỗng dưng hô lên một tiếng, hắn phát hiện tầm nhìn của mình đang thay đổi.
Tiểu Thạch Đầu bé xíu nằm trên ngực Trọng Đạo Nam, ngơ ngác hồi lâu mới phản ứng kịp, “Ơ… nhanh quá vậy…”
“Bởi vì A Nam không thể chờ lâu hơn.”
Tiểu Thạch Đầu không hiểu Trọng Đạo Nam nói vậy là có ý gì, Trọng Đạo Nam đột ngột dựng hắn ngồi thẳng lên, y cũng ngồi dậy.
Sau đó…
Tiểu Thạch Đầu đỏ mặt kéo áo mình, “A… A Nam muốn làm gì?”
“Ta muốn làm gì à?” Người khổng lồ Trọng Đạo Nam đeo nụ cười hiền lành thuần khiết mà cái tay làm hành vi của mấy tên háo sắc, “Ta muốn lột đồ Tiểu Thạch Đầu~”