Editor: Vện
Mặc dù Tiểu Thạch Đầu bức thiết muốn tìm Trọng Đạo Nam, cảm giác đáng sợ từ giấc mơ khiến hắn sắp nổi điên rồi, nhưng Tiểu Thạch Đầu vẫn buộc mình phải bình tĩnh.
Bởi vì A Nam đã nói, bất luận xảy ra chuyện gì cũng phải giữ đầu óc tỉnh táo… bất luận chuyện gì.
Tiểu Thạch Đầu siết chặt hai tay, cố không run lên, hắn ép mình phải suy nghĩ thật kỹ. Tuy trong đầu hắn bây giờ là một mớ hổ lốn, nhưng hắn biết rõ một việc.
A Nam cực kỳ lợi hại.
Nếu A Nam gặp phải chuyện gì khó ứng phó, một tiểu yêu quái tu vi nông cạn như hắn tùy tiện chạy đến, chẳng những không giúp được gì, không chừng còn khiến A Nam thêm nguy hiểm.
Nhưng mà hắn thật sự rất sợ… sợ A Nam xảy ra bất trắc.
Sự bất an dâng trào, hắn không thể kiềm chế suy nghĩ tiêu cực.
Tiểu Thạch Đầu khóc một mình, cuối cùng vẫn ép mình bình tĩnh lại. Bởi vì… trên thế gian này chỉ có hắn mới giúp được A Nam thôi, nếu hắn không tìm ra cách thì A Nam phải làm sao đây?
Từ khi đi theo Trọng Đạo Nam, Tiểu Thạch Đầu ngày càng hiểu y hơn, đồng thời, hắn cũng cảm giác được, ngoại trừ khoảng thời gian ở cùng hắn, A Nam dường như hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.
A Nam cũng không quan tâm bất cứ thứ gì, trừ hắn.
Tiểu Thạch Đầu không biết A Nam có bằng hữu hay không, mà hắn cũng không có cách tìm họ đến giúp A Nam.
Ếch tiên sinh đã nói, có thể trở thành mối nguy với A Nam chỉ có tiên nhân thôi. Dù Tiểu Thạch Đầu tìm người khác đến giúp cũng có ích lợi gì đâu.
Ngay cả hắn…
Nhưng mà… hắn vẫn muốn đi cứu A Nam, A Nam cho hắn rất nhiều thứ tốt, Tiểu Thạch Đầu tin rằng chỉ có hắn mới có thể giúp đỡ A Nam.
Tiểu Thạch Đầu đi tìm Ếch tiên sinh, nói ý tưởng của mình cho Ếch tiên sinh. Mới đầu Ếch tiên sinh nhất quyết không cho Tiểu Thạch Đầu rời khỏi đảo, cuối cùng lại trầm mặc, hồi lâu sau nói, “Ngươi không hối hận là được.”
Tiểu Thạch Đầu siết nắm tay, ánh mắt vô cùng kiên định, “Tiểu Thạch Đầu không hối hận đâu! Nên là Ếch tiên sinh… có thể giúp ta được không? Ếch tiên sinh chỉ cần dẫn đường thôi, không cần phải vào nơi nguy hiểm.”
Đây chính là nguyên nhân mà Tiểu Thạch Đầu tìm đến Ếch tiên sinh.
Tiểu Thạch Đầu không muốn người khác gặp nguy hiểm vì mình, nhưng hắn không biết đường đến bí cảnh mà tu chân giả đang săn lùng kia, hắn cần một người dẫn đường, chuyện sau đó Tiểu Thạch Đầu sẽ tự xoay sở.
Vùng đất bí mật.
Bất kể thế nào, Tiểu Thạch Đầu tin nhất định hắn sẽ tìm được A Nam, Tiểu Thạch Đầu chưa bao giờ nghi ngờ trực giác của mình.
Đôi mắt to của Ếch tiên sinh đảo một vòng, quay về dặn dò nhà ếch mấy câu rồi trở lại nhìn Tiểu Thạch Đầu vẻ mặt căng thẳng, Ếch tiên sinh nói bằng giọng điệu chậm rãi chưa bao giờ thay đổi, “Chuẩn bị một chút đi, ngươi không thể cứ thế mà chạy ra ngoài.”
“Chuẩn bị?” Tiểu Thạch Đầu ngơ ngác.
Ếch tiên sinh thở dài, quả nhiên vẫn là một tiểu yêu quái chẳng biết gì cả.
Tư duy Tiểu Thạch Đầu nhanh chóng xoay chuyển, hắn cúi đầu nhìn mình, lập tức bật dậy, chạy qua ôm Ếch tiên sinh, “Ừ, ta sẽ chuẩn bị ngay!”
Nói xong, Tiểu Thạch Đầu lao nhanh về nhà.
Ếch tiên sinh thật lòng lo cho tiểu yêu quái này, nó chọn y phục cho Tiểu Thạch Đầu, liệt kê vật dụng cần mang theo, lại dặn những việc cần phải chú ý.
Ếch tiên sinh là yêu quái sống lâu năm, từng va chạm nhiều cảnh đời, nó biết rất nhiều về con người cũng như yêu quái. Được Ếch tiên sinh chỉ dẫn, suy nghĩ rối nùi của Tiểu Thạch Đầu dần được tháo gỡ, hành động cũng mau chóng hơn.
Chờ Tiểu Thạch Đầu thu xếp xong, Ếch tiên sinh không về nhà mà nhảy vào tay Tiểu Thạch Đầu, biến thành một con ếch bình thường chưa lớn bằng một bàn tay, trông giống hệt bầy ếch con ở nhà. Nếu phần thềm miệng trắng hếu không phồng lên xẹp xuống thì nhìn y như tượng gỗ, rất dễ thương.
Ngày nào Tiểu Thạch Đầu cũng gặp bầy ếch con nhà Ếch tiên sinh, thỉnh thoảng còn vuốt chúng nó, bầy ếch con rất ngoan, mặc cho Tiểu Thạch Đầu sờ làn da trơn bóng.
Còn bây giờ Tiểu Thạch Đầu không có tâm trạng chơi đùa, hắn hỏi Ếch tiên sinh, “Ếch tiên sinh có muốn về nhà tạm biệt bầy ếch không?”
Ếch tiên sinh tuy thu nhỏ nhưng âm thanh vẫn to rõ, nó truyền âm cho Tiểu Thạch Đầu, “Không cần, ta đã nói với nhà ếch rồi, rằng chỉ ra ngoài một thời gian thôi.”
Tiểu Thạch Đầu đặt Ếch tiên sinh ngồi lên vai hắn, hai người rời khỏi đảo dưới sự hướng dẫn của Ếch tiên sinh.
Trên đường, Tiểu Thạch Đầu không quên hỏi Ếch tiên sinh ngồi trên vai hắn như vậy liệu có ngã không, Ếch tiên sinh ngồi vững như núi, Tiểu Thạch Đầu yên tâm.
Tiểu Thạch Đầu bình thường rất thích nói chuyện với Ếch tiên sinh, bây giờ chỉ nói đơn giản mấy câu rồi im lặng mà đi.
Sống trên đảo, Trọng Đạo Nam che chở Tiểu Thạch Đầu quá kỹ, hắn chỉ biết ngoài khơi Nam Hải có một bí cảnh khiến tu chân giả phát rồ, nhóm yêu quái, động vật phải bỏ nhà di cư vì muốn tránh đám tu chân giả đó, nhưng tình cảnh bên ngoài rốt cuộc là như thế nào, Tiểu Thạch Đầu chẳng hề hay biết.
Tiểu Thạch Đầu mặc trường bào xanh, khoác áo choàng xám không có gì nổi bật, cứ thế ra ngoài.
Tiểu Thạch Đầu cho rằng nỗi sợ tu chân giả đã phai nhạt sau khi bán cá trong tòa thành tu chân giả. Bây giờ không có A Nam bên cạnh, Tiểu Thạch Đầu bắt đầu sợ, nhưng Tiểu Thạch Đầu không thể hiện sự sợ hãi ra mặt, ngay cả Ếch tiên sinh cũng không nhận ra.
Trong mắt Ếch tiên sinh, Tiểu Thạch Đầu chỉ là một tiểu yêu quái ngốc nghếch, biểu hiện này đúng là bất ngờ ngoài dự đoán. Không chỉ điềm tĩnh, mà lúc chạm mặt những tu chân giả khác, Tiểu Thạch Đầu còn có thể trò chuyện với họ, thu được vài tin tức liên quan đến bí cảnh Nam Hải.
Từ khi tin tức về bí cảnh bị rò rỉ, lại được chứng thực, tu chân giả đua nhau đổ về Nam Hải. Người càng đông, nhu cầu về nơi ở càng tăng.
Tán tu thì tùy tiện tìm một chỗ vắng vẻ ngồi tu luyện, mặc kệ bên ngoài gió táp mưa sa. Nhưng tu chân giả danh môn thế gia thì không thể sơ sài như vậy.
Đám tu chân giả này tụ tập vào một chỗ, hòn đảo lập tức trở nên náo nhiệt, vài tán tu còn nhân cơ hội bán vật phẩm kiếm linh thạch.
Cuộc sống của tán tu vốn không suôn sẻ, đầu óc phải toan tính một chút, không có mấy dịp tu chân giả tề tựu đông như vầy đâu.
Được Ếch tiên sinh chỉ đường, đồng thời bắt chuyện với vài tu chân giả gặp giữa đường, hắn nhanh chóng tìm ra hòn đảo nhỏ mà đám tu chân giả tụ tập.
Lúc trò chuyện với tu chân giả khác, Tiểu Thạch Đầu dĩ nhiên cũng nói mục đích của hắn là bí cảnh Nam Hải. Lý do này không ai không tin, chỉ là nhóm tu chân giả lắc đầu với Tiểu Thạch Đầu, “Ngươi đến muộn rồi, bí cảnh đã mở nhiều ngày, ngươi đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất để vào đó. Nhưng mà nghe nói hai ngày nữa bí cảnh sẽ lại mở ra, ngươi có thể chờ.”
Thời điểm mà đảo nhỏ vùng Nam Hải nhộn nhịp nhất chính là ngày mở bí cảnh.
Tuy nhiên, Nam Hải hiện tại vẫn rất náo nhiệt, những tu chân giả này đang chờ thời khắc bí cảnh mở ra lần thứ hai.
Chuyện này là cực kỳ hiếm thấy, thường thì các bí cảnh chỉ mở đúng một lần thôi. Đối với người đã vào được bí cảnh, phải chờ đến đúng canh giờ hoặc hoàn thành yêu cầu nào đó mới có thể rời đi. Bí cảnh có vô vàn chủng loại, có loại bí cảnh có thể mở ra bất cứ lúc nào.
Nhưng bí cảnh Nam Hải này nghe đồn là được một tu chân giả kỳ Độ Kiếp để lại trước lúc thành tiên, không thể đóng mở một cách dễ dàng như vậy.
Vì vậy, khi biết bí cảnh sẽ mở ra lần hai, không ai muốn bỏ đi cả.
Mọi người muốn quan sát tình trạng của những tu chân giả thành công thoát khỏi bí cảnh, đồng thời muốn thăm dò khung cảnh trong bí cảnh từ họ.
Bí cảnh đại diện cho kho báu khổng lồ và thời cơ hiếm gặp, nguy hiểm trong đó cũng không phải tầm thường. Đặc biệt là bí cảnh này không hạn chế tu vi người tiến vào, khiến mọi người rất hoang mang.
Không hạn chế tu vi, tức là nguy hiểm trùng trùng. Coi như không hạn chế tu vi, nhưng tu chân giả tu vi thấp thấy tu chân giả tu vi cao tiến vào cũng phải cân nhắc kỹ càng. Có khi tìm được bảo bối, chưa kịp khởi động đã bị giết người cướp của rồi.
Tiểu Thạch Đầu biết nhiều bí cảnh hạn chế tu vi, cấp bậc tu chân giả, hắn thấy rất bứt rứt. Có điều, khi biết bí cảnh này không hạn chế tu vi, Tiểu Thạch Đầu thở phào nhẹ nhõm.
Nếu vì bị hạn chế tu vi mà không vào được, Tiểu Thạch Đầu thật sự không biết phải làm gì.
Ếch tiên sinh theo Tiểu Thạch Đầu lên đảo rồi cũng không về nhà mà tiếp tục đóng giả linh thú của Tiểu Thạch Đầu.
Dù biểu hiện của Tiểu Thạch Đầu không tệ cũng không khiến Ếch tiên sinh yên tâm. Với tu vi và bản tính hiền lành của Tiểu Thạch Đầu, Ếch tiên sinh sợ Tiểu Thạch Đầu sẽ bị đám tu chân giả ăn tươi nuốt sống.
Nghe nói bí cảnh không hạn chế tu vi, Ếch tiên sinh càng không thể đi.
Tuy chỉ cần chờ thêm hai ngày, nhưng toàn thân Tiểu Thạch Đầu như bị lửa đốt, đứng ngồi không yên. Tuy nhiên, nơi này toàn là tu chân giả, Tiểu Thạch Đầu không dám thể hiện ra, tâm tư dồn nén mà không thể nói.
Tiểu Thạch Đầu còn muốn ép bản thân kết giao với tu chân giả, Ếch tiên sinh nhìn bộ dạng gồng mình chống đỡ của hắn, cuối cùng nói, “Đừng miễn cưỡng chính mình, tính tình đám tu chân giả rất quái gở, ngươi có làm gì kỳ lạ cũng không sao đâu.” Ếch tiên sinh biết Tiểu Thạch Đầu rất khó chịu nhưng vẫn gắng gượng nói chuyện với tu chân giả.
Được Ếch tiên sinh khai sáng, Tiểu Thạch Đầu thả lỏng hơn nhiều. Thời khắc bí cảnh lại mở ra rất nhanh sẽ đến.