Đương lúc Hứa Kiệt còn đang bực bội, chuông điện thoại vang lên, người gọi không ai khác là Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt thấy vậy liền nhận máy.
“Kiệt thiếu gia.”
“Bác Kim?”
“Kiệt thiếu gia, cậu mau tới bệnh viện đi.”
Cúp điện thoại, Hứa Kiệt nhíu mi đi tới phòng giáo viên xin nghỉ rồi ra khỏi trường, ngoài cổng đã sớm có xe chờ cậu, thấy cậu bước ra liền lập tức kéo cậu vào xe rồi đi thẳng tới bệnh viện.
Dọc đường đi Hứa Kiệt nhớ lại chuyện kiếp trước, cuộc điện thoại khiến cậu nhớ lại ngày hôm ấy, khi đó trước mặt bao người cậu kéo Nghiêm Nhiễm rời khỏi Hứa gia, sau đó Nghiêm Nhiễm cùng cậu tới một quán rượu, cậu không dám tới trường học, bởi chắc chắn Hứa Quan Hạo sẽ tìm thấy kéo cậu về nhà.
Ngày này kiếp trước, là một ngày sau buổi tiệc sinh nhật, điện thoại của cậu kêu tròn một ngày một đêm, đều là Hứa Quan Hạo gọi điện tới, khi ấy cậu còn nghĩ thật buồn cười, chẳng lẽ Hứa Quan Hạo cho rằng chỉ cần người gọi tới nói với cậu hai ba câu thì cậu lập tức trở về sao? Cậu không khỏi cười nhạo cách làm của Hứa Quan Hạo, thậm chí cuối cùng còn tắt máy, thẳng đến ngày thứ ba thì bị Hứa Quan Hạo tìm được.
Cậu còn nhớ khi đó sắc mặt người tái nhợt, ánh mắt mơ hồ toát lên sự tuyệt vọng và bi thương, lẽ nào khi ấy cũng giống như hôm nay, Hứa Quan Hạo phải nhập viện, cho nên mới điện thoại tới cho cậu.
Hứa Quan Hạo rất ỷ lại vào cậu, ngày cậu còn nhỏ, mỗi lần người bị bệnh liền cho người đón cậu từ trường học trở về. Những lúc ốm đau, Hứa Quan Hạo đặc biệt muốn gặp cậu, người sẽ không giống như phụ huynh của những đứa trẻ khác, sinh bệnh gì đó đều không cho con mình biết chuyện, trước mặt con kiên cường tỏ vẻ không sao.
Còn Hứa Quan Hạo, mỗi lần người ốm đau, bất luận cậu đang làm gì ở đâu, hay chuyện quan trọng đến mức nào, nhất định người vẫn sẽ gọi điện cho cậu, mong cậu trở về chăm sóc người. Ngày còn bé, vừa nghe Hứa Quan Hạo sinh bệnh, bởi vì rất yêu thương người, nên cậu dành cả ngày bên cạnh để chăm sóc, chỉ là khi lớn lên, bắt đầu cảm thấy bất đắc dĩ, thế nhưng đây đã sớm là thói quen của hai người, một chút cũng không thay đổi.
Ngẩn ngơ chìm trong dòng hồi tưởng, xe rất nhanh đã tới trước cửa bệnh viện, Hứa Kiệt bước vào, liền tìm thấy quản gia Kim.
“Kiệt thiếu gia, rốt cuộc cậu cũng tới.”
Hướng vào phòng bệnh nhìn một chút, lại không thấy Hứa Quan Hạo đâu: “Người đâu rồi?”
Gương mặt đầy nếp nhăn của quản gia Kim khẽ nhíu lại: “Vừa bị đẩy tới phòng phẫu thuật rồi, là viêm ruột thừa cấp tính, người kiên quyết đợi cậu tới mới làm phẫu thuật, cuối cùng đau quá không chịu được nên bị bác sĩ đẩy đi.”
“Viêm ruột thừa?” Thảo nào buổi sáng trên xe thấy Hứa Quan Hạo không ngừng ôm bụng, phỏng chừng lúc đó đã bắt đầu đau.
Hứa Kiệt ngồi bên ngoài phòng giải phẫu, quản gia Kim thì lo lắng vô cùng, không ngừng đi tới đi lui trước cửa phòng. Ông chăm sóc Hứa Quan Hạo đã hai mươi lăm năm, từ ngày Hứa Quan Hạo còn bé tới tận bây giờ, cha của Hứa Quan Hạo trước lúc lâm chung đã đưa Hứa Quan Hạo nhờ ông chăm sóc, cho nên với Hứa Quan Hạo, ông có cảm tình rất sâu.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, một y tá cầm một kẹp tài liệu đi tới.
“Xin hỏi ai là người nhà bệnh nhân?”
Ngực ẩn đau, Hứa Kiệt đứng lên, bước nhanh tới trước mặt cô y tá, viêm ruột thừa không phải chỉ là tiểu phẫu thôi sao?
“Tôi là người nhà bệnh nhân.”
Sắc mặt quản gia Kim càng không tốt, cũng vội vàng đi tới bên y tá.
“Là thế này, chúng tôi phát hiện cơ thể bệnh nhân bài xích với dược tính của thuốc tê, gây tê không có tác dụng, hiện tại lại phải làm phẫu thuật gấp, thế nên bệnh nhân có thể phải gắng chịu cơn đau, chúng tôi cũng đã cho bệnh nhân sử dụng một ít thuốc an thần để hoàn thành nốt ca phẫu thuật, sẽ ít đau đớn hơn một chút, thế nên mong người nhà ký tên vào đây.”
Gây tê không có tác dụng, chẳng lẽ phải tự chịu đựng ư? Hứa Kiệt vô thức cau mày, quản gia Kim bên cạnh lại càng thêm lo lắng.
“Không được gây tê, thế này thì đau chết cậu chủ rồi, không được, không được.”
“Tình hình của bệnh nhân bây giờ rất nguy hiểm, bắt buộc phải phẫu thuật luôn, trong quá trình phẫu thuật sẽ sử dụng một vài dược liệu gây tê khác, chỉ là hiệu quả sẽ không tốt bằng, bệnh nhân phải chịu đựng ít đau đớn.”
Cầm bút lên, Hứa Kiệt nhận lấy tờ thỏa thuận của cô y tá, rồi dùng bút ký tên mình xuống, kiếp trước phải hai ngày sau Hứa Quan Hạo mới tìm đến cậu, hẳn là vì ca phẫu thuật này đi.
Hứa Kiệt ký tên xong, y tá cầm tờ thỏa thuận đi vào phòng giải phẫu, đèn phòng lại sáng lên.
Quản gia Kim mỗi lúc một lo lắng, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Cậu chủ có tội tình gì đâu cơ chứ, không được dùng thuốc tê, sao có thể chịu được đây?”
Nhìn theo bóng quản gia Kim, Hứa Kiệt mím môi ngồi trên ghế, thi thoảng nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay.
Ba giờ sau, phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc, Hứa Quan Hạo được đẩy ra ngoài, hai mắt nhắm chặt, trên mặt đều là mồ hôi lạnh, có thể thấy được đau đớn đến mức nào.
Hứa Quan Hạo được đẩy tới phòng bệnh, Hứa Kiệt cũng bước theo, y tá nói cho cậu tình hình của bệnh nhân cùng một vài điều cần lưu ý, sau đó liền rời đi.
Quản gia Kim thấy phẫu thuật đã thành công, Hứa Quan Hạo được an toàn đẩy ra ngoài, cũng đã yên tâm được phần nào, ông đứng bên giường nhìn Hứa Quan Hạo một lúc, an tâm mà thở phào, lại nhớ tới Hứa Kiệt lúc này còn chưa ăn.
“Kiệt thiếu gia, tôi về lấy cơm cho cậu, cậu chủ lúc tỉnh lại hẳn là rất muốn nhìn thấy cậu, nên cậu cứ ở đây đi.”
Quản gia Kim cũng biết mỗi lần Hứa Quan Hạo sinh bệnh, người muốn gặp nhất vẫn là Hứa Kiệt, vậy nên dặn dò cậu mấy câu, thấy cậu gật đầu rồi mới yên tâm rời đi.
Quản gia Kim đi rồi, Hứa Kiệt nhìn Hứa Quan Hạo hôn mê trên giường bệnh mà vẫn cau mày, nhất định người phải đau đớn lắm nên mới lộ ra biểu tình này.
Vươn tay nắm lấy bàn tay của Hứa Quan Hạo, cậu thấy tay người lúc này vẫn còn đang nắm thật chặt, mu bàn tay nổi từng đường gân xanh.
Đứng dậy rời giường bệnh, Hứa Kiệt vào phòng tắm lấy một chậu nước ấm, rồi cầm theo khăn mặt đi tới giường bệnh.
Làm ướt khăn mặt xong, Hứa Kiệt dùng khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên gương mặt người, lau mặt xong, lại lau đến cổ, ngực của Hứa Quan Hạo.
“Tiểu Kiệt..”
Động tác tay ngừng lại, Hứa Kiệt quay sang đã thấy Hứa Quan Hạo mở mắt. Thấy tay người từ từ rút ra khỏi chăn, Hứa Kiệt ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay người.
Đôi môi tái nhợt hiện lên một nét cười, tuy Hứa Quan Hạo đang nhíu mày thật chặt, nhưng thần sắc có vẻ rất cao hứng.
Hứa Quan Hạo đã tỉnh lại rồi, Hứa Kiệt ấn nút trên đầu giường để gọi y ta tới, rất nhanh y tá đã cầm thuốc xuất hiện.
Bởi vì tiến hành gây tê với Hứa Quan Hạo ba lần đều không có tác dụng, bác sĩ sợ dùng quá liều sẽ để lại biến chứng, đồng thời còn có tác dụng phụ, mà thời gian khi đó không cho phép tiến hành kiểm tra xem loại thuốc nào phù hợp với thân thể của Hứa Quan Hạo, vì viêm ruột thừa cũng chỉ là một tiểu phẫu đơn giản, bệnh nhân có thể chịu đau đớn một chút, nên sau khi thảo luận, các bác sĩ quyết định sau khi Hứa Quan Hạo tỉnh lại sẽ dùng thuốc giảm đau và thuốc an thần.
Lúc uống thuốc, chỉ một động tác nuốt thôi cũng khiến Hứa Quan Hạo toát mồ hôi lạnh trên trán, sau khi y tá rời đi, Hứa Kiệt lại lấy khăn lau mồ hôi lạnh trên người Hứa Quan Hạo.
“Tiểu Kiệt.. hôn tôi đi.” Hứa Quan Hạo mở mắt nhìn về phía Hứa Kiệt, bởi vì đau đớn mà giọng nhỏ như muỗi kêu, thế nhưng Hứa Kiệt vẫn nghe rất rõ.
Cậu vuốt nhẹ lên trán Hứa Quan Hạo, thấy được trong mắt người có bao nhiêu khát vọng.
“Đau lắm sao?”
Hơi khép mắt, Hứa Quan Hạo ừ một tiếng.
Lấy tay gạt đi mấy sợi tóc rủ trên trán người, Hứa Kiệt cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt lên trán người một nụ hôn.
“Đã đỡ hơn chưa?” Hôn xong Hứa Kiệt ngồi thẳng người lên hỏi, chỉ thấy khóe miệng Hứa Quan Hạo khẽ câu lên, gật đầu một cái.
Hứa Kiệt cũng không nói gì nữa, cởi ba cúc áo trên y phục của người, sau đó giặt khăn mặt một chút, rồi lại một lần nữa giúp Hứa Quan Hạo lau người.
Từ ngực xuống dưới Hứa Kiệt cũng không dám động, vì sợ chạm tới vết mổ của Hứa Quan Hạo, lau ngực xong cậu liền thu dọn khăn mặt cùng chậu nước, sau đó ngồi xuống bên giường cùng Hứa Quan Hạo.
Thuốc giảm đau chỉ một lúc là đã hết tác dụng, áng chừng chỉ độ mười phút, mười phút sau Hứa Kiệt thấy Hứa Quan Hạo nhíu mi khẽ hít một hơi.
Một tay vẫn nắm lấy bàn tay Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt đột nhiên cất tiếng: “Nghe nói lực kháng thuốc cùng uống rượu của người mạnh.”
Hứa Kiệt nói xong, liền thấy Hứa Quan Hạo nhếch miệng cười: “Đúng vậy, ngàn chén không say, trước giờ uống rượu chưa từng say bao giờ..”
Hứa Quan Hạo nói chuyện, nói một câu lại khẽ hít sâu một hơi, Hứa Kiệt đoán nói chuyện cũng sẽ tác động đến vết mổ, vì vậy không nói gì nữa.
Qua nửa giờ, quản gia Kim cầm cặp g trở lại phòng bệnh, giục Hứa Kiệt mau ăn đi, sau đó ngồi xuống giường bệnh sụt sịt như muốn khóc.
Đến nửa đêm Hứa Kiệt vẫn chưa về nhà, một mực ở trong phòng bệnh cùng Hứa Quan Hạo, bởi vì đau đớn, cả đêm gần như người không ngủ, vẫn cau mày thật chặt, đến tận khi trời sáng choang, bởi vì đau đớn mệt mỏi mà hai mắt nhắm nghiền.
Hứa Quan Hạo ngủ rồi, Hứa Kiệt vẫn chưa có ngủ được. Cậu không khỏi nhớ tới chuyện kiếp trước, ngay ngày thứ hai sau ca phẫu thuật người đã tự mình tìm cậu kéo về nhà, bị đau như vậy, làm sao Hứa Quan Hạo có thể chịu đựng được. Lại nhớ tới tình cảnh của Hứa Quan Hạo sau khi cậu chết, người nằm trên giường không ăn không uống đến tận lúc chết, như vậy hẳn cũng rất khó chịu đi, thế nhưng Hứa Quan Hạo lại có thể kiên trì cho đến chết.
Ngày hôm sau, Hứa Quan Hạo cũng không còn đau như ngày đầu tiên nữa, đã có thể nghỉ ngơi một chút. Thế nhưng lúc xế chiều, bác sĩ tới kiểm tra, phát hiện Hứa Quan Hạo đã xì hơi nhẹ, liền kêu Hứa Quan Hạo đứng lên vận động một chút.
Hứa Quan Hạo vừa nghe bác sĩ nhắc đến vận động, sắc mặt tối sầm lại, vốn đã bị đau đớn dằn vặt cho đứng ngồi không yên, bây giờ lại còn bắt vận động, Hứa Quan Hạo dùng ánh mắt âm trầm nhìn bác sĩ, khiến bác sĩ thiếu chút nữa chạy trối chết.
“Tôi sẽ giúp người vận động, bác sĩ cứ đi trước đi.”
Nghe Hứa Kiệt nói vậy, bác sĩ như được hưởng lệnh ân xá, vội vàng nói mấy câu rồi xoay người rời đi.
Bác sĩ đi rồi, Hứa Kiệt liền đi tới bên giường Hứa Quan Hạo, thấy trên mặt người viết đầy hai chữ không muốn, đành cúi người xuống, hai tay đặt trên lưng Hứa Quan Hạo, đỡ người dậy.
Động tác của Hứa Kiệt gần giống với tư thế ôm, khiến Hứa Quan Hạo vốn muốn từ chối liền quên mất phản kháng, lúc Hứa Kiệt vươn tay tới, cũng vội vàng dang tay ôm lưng Hứa Kiệt, thẳng đến khi chạm vào vết thương đau nhức, mới khẽ hít sâu rên rỉ một tiếng.