Trọng Sinh Chi Tự Do

chương 51

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rốt cuộc không nhìn được, Hứa Kiệt xoay người giật tay của Hứa Quan Hạo ra. “Nghiêm trọng thật sao? Em không có dùng lực mà.”

Kéo tay Hứa Quan Hạo ra, Hứa Kiệt vô cùng kinh ngạc, bên quai hàm anh có dấu răng rất lớn, còn hơi xanh tím.

“Nghiêm trọng vậy sao?”

Ánh mắt càng thêm u oán, Hứa Quan Hạo nhìn chằm chằm Hứa Kiệt.

“Khụ.. có lẽ tại anh trắng quá.” Ho nhẹ một tiếng, Hứa Kiệt viện lý do.

Hứa Quan Hạo mím chặt môi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Hứa Kiệt.

“Được rồi được rồi, là em sai.” Cuối cùng cậu cũng chịu thua ánh mắt ai oán kia, Hứa Kiệt lấy tay xoa xoa gương mặt anh, sau đó đi tới ngăn kéo tìm tuýp thuốc mỡ.

“Bôi một chút, không mai đi làm kiểu gì.”

Lấy tay xoa xoa dấu răng trên mặt, Hứa Quan Hạo nhướn mày nói. “Anh nói là bị mèo nhà cắn.”

Vẻ mặt Hứa Kiệt có chút dở khóc dở cười. “Anh nghĩ mọi người đều mù hay sao, răng mèo nhà anh lớn như vậy?”

Nói xong cậu lại kéo tay Hứa Quan Hạo ra, trích thuốc mỡ lên ngón tay, đương lúc định bôi cho anh thì ngưng lại, cúi đầu đặt lên chỗ đó một nụ hôn, sau rồi mới xoa đều thuốc mỡ.

Hứa Quan Hạo vui vẻ cười, đợi Hứa Kiệt bôi thuốc xong thì nằm xuống, sau đó ôm Hứa Kiệt vào lòng.

“Tiểu Kiệt.” Đèn tắt rồi, Hứa Quan Hạo nhẹ gọi một tiếng.

“Ừ?”

“…”

Không thấy Hứa Quan Hạo trả lời, Hứa Kiệt quay đầu nhìn về phía anh.

Trong bóng tối, cậu không nhìn rõ nét mặt anh. “Sao vậy?”

“Anh đang nghĩ, đến khi nào em mới có thể thích anh.”

Hứa Quan Hạo đột nhiên nói thẳng khiến Hứa Kiệt có chút xấu hổ và trầm mặc.

Vươn tay nắm lấy tay Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo khẽ nói. “Em đồng ý chấp nhận anh rồi, không được đổi ý đâu đấy.”

“..Ừ, em đồng ý.”

Hứa Kiệt một lần nữa khẳng định khiến Hứa Quan Hạo thêm yên lòng, anh vươn tay kéo Hứa Kiệt lại gần, trong lòng tràn đầy sung sướng.

“Tiểu Kiệt, anh sẽ đợi em, đợi em thích anh.” Tiến đến bên vai Hứa Kiệt, mỗi câu mỗi chữ của anh đều rất nhẹ nhàng.

Ngực chấn động, trong bóng tối, tim Hứa Kiệt đập nhanh hơn, bởi vì Hứa Quan Hạo vừa ghé vào tai cậu nói vậy, thanh âm tràn đầy sung sướng và ôn nhu, nhưng cậu vẫn cảm thấy chút kiên định và bắt buộc, cậu đột nhiên ý thức, chuyện đồng ý này cũng không đơn giản như cậu nghĩ.

Sang đến hôm sau, Hứa Kiệt đi học lại, theo yêu cầu của nhà trường, sẽ chuẩn bị đợt kiểm tra mới, cho nên học sinh các cậu chưa được nghỉ ngơi đã lại ôm sách lao đầu vào học hành.

Trong tiết học, Hứa Kiệt khép sách lại, chuẩn bị nằm xuống bàn ngủ một giấc.

“Hứa Kiệt.. quốc khánh cậu đi chơi đâu?” Lý Đồng thu dọn sách vở, quay đầu nhìn về phía Hứa Kiệt.

Mím môi dưới, Hứa Kiệt ngồi dậy. “Đi biển.”

“Đi biển à, thích nhỉ… Cậu đi cùng anh trai sao?” Lý Đồng tươi cười, chống cằm tiếp tục hỏi.

“…Ừ.”

“….” Ngưng một chút, Lý Đồng nhỏ giọng hỏi một câu. “Hai người ở cùng nhau suốt ba ngày?”

Hứa Kiệt nhíu mi, nhìn Lý Đồng thản nhiên nói. “Ừ.”

“Liên tục ở với nhau, anh cậu không cần tiếp bạn gái sao?” Lý Đồng cắn môi, mắt hơi hơi sáng lên, nhìn Hứa Kiệt hỏi tiếp.

Hứa Kiệt mặt không biểu tình, chớp mi mắt, chăm chú nhìn Lý Đồng hỏi. “Rốt cuộc cậu muốn biết cái gì?”

Hứa Kiệt đột nhiên trầm giọng nói khiến Lý Đồng ngạc nhiên. “Không có gì! Mình muốn tâm sự cùng cậu một chút thôi..” Cô áy náy cười cười. “A, mình quấy rầy cậu sao? Thật ngại quá.”

Yên lặng nhìn Lý Đồng, Hứa Kiệt quay đầu lại nằm gục xuống, lưu lại cho Lý Đồng một bóng lưng.

Nhìn bóng lưng Hứa Kiệt, hai mắt Lý Đồng liền sáng lên.

Bữa trưa, Hứa Kiệt không nhìn thấy Vương Vọng, gọi điện mới biết Vương Vọng đã vào đoàn làm phim, ba ngày quốc khánh đều ở cùng đoàn, đồng thời xin thầy giáo nghỉ, một tuần sẽ có hai ngày không đi học được, đây là Hứa Quan Hạo bảo đạo diễn sắp xếp cho Vương Vọng, để cậu ấy có thể vừa đi học vừa đi diễn.

Hứa Quan Hạo đưa Hứa Kiệt đến trường xong thì lập tức tới công ty, ba ngày quốc khánh, trường học sẽ cho nghỉ, công ty sẽ cho nghỉ, nhưng anh lại không được ai cho nghỉ. Để có ba ngày bên cạnh Hứa Kiệt, anh đã phải tăng ca làm rất nhiều, bây giờ cũng phải xử lý nốt các vấn đề còn tồn đọng.

Bận rộn cả một buổi sáng, Hứa Quan Hạo rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi một chút, đang thu dọn đồ để chuẩn bị đi ăn, Ngụy Tử Tân lại tới đây tìm anh.

“Tôi gọi hỏi thư ký thì biết cậu chưa ăn gì, nên chuẩn bị bữa trưa tới thăm cậu.” Nói rồi, Ngụy Tử Tân giơ cái túi trong tay lên lắc lắc.

Cởi âu phục vừa mặc vào ra, Hứa Quan Hạo không khách khí lấy luôn đồ trên tay Ngụy Tử Tân, anh đặt xuống bàn trà, sau đó vén tay áo lên chuẩn bị ăn.

Ngồi ở ghế bên kia, Ngụy Tử Tân nhìn Hứa Quan Hạo ăn cơm, mặt tươi cười nói. “Nghe bảo ba ngày bên nhau, quan hệ hai người tăng lên một bậc hử?”

Nuốt miếng cơm trong miệng, Hứa Quan Hạo uống một hớp, vẻ mặt vui mừng nói. “Tiểu Kiệt đã đồng ý thử chấp nhận tôi rồi.”

Vẻ mặt Hứa Quan Hạo khiến Ngụy Tử Tân không khỏi cảm thán, anh gật đầu. “Không chỉ là một bậc thôi đâu, thằng bé đã chấp nhận chuyện này thì hẳn đã có ý tứ với cậu, chẳng qua trong lòng vẫn còn do dự chưa chấp nhận được thôi.. Cơ mà.” Giọng nói thay đổi, Ngụy Tử Tân có chút buồn rầu nói. “Bây giờ Hứa Kiệt vẫn còn nhỏ, cho dù hiện tại chấp nhận cậu, nhưng sau này khi ra ngoài tiếp xúc xã hội, tâm tư thành thục rồi, sợ thằng bé sẽ thay đổi quyết định.”

Nụ cười trên mặt tan biến, Hứa Quan Hạo trầm mặc ngẩng đầu nói. “Không đâu, Tiểu Kiệt sẽ không đổi ý.”

Hứa Quan Hạo khẳng định như vậy càng khiến Ngụy Tử Tân lo lắng. “Tôi nói cái này không phải là tạt gáo nước lạnh vào cậu đâu, chỉ là tôi muốn cậu lường trước được mọi kết quả, đừng quá hãm sâu.”

Nhíu mày, lời Ngụy Tử Tân nói khiến Hứa Quan Hạo cảm thấy khó chịu. “Cậu đừng nói nữa, tôi không muốn nghe.”

Hứa Quan Hạo chống cự khiến Ngụy Tử Tân chỉ biết thở dài. “Mai tôi phải đi rồi, trước khi đi vẫn còn thấy lo lắng cho cậu, đoạn tình cảm này chỉ có mình cậu cố gắng, cho dù sau này Hứa Kiệt có yêu cậu, thằng bé cũng chưa chắc đã cố gằng bằng cậu, giữa hai người không có điểm thăng bằng, Hứa Kiệt lại còn nhỏ, sau này ít nhiều sẽ có những cám dỗ..” Ngụy Tử Tân cắn răng, nói trắng ra. “Tôi sợ nếu sau này thằng bé rời bỏ cậu, cậu sẽ không thể chịu được.”

“Sẽ không! Tiểu Kiệt sẽ không rời bỏ tôi!” Ngụy Tử Tân vừa dứt lời, Hứa Quan Hạo đã lạnh lùng đáp.

Thật đau đầu, mỗi lần nói đến chuyện tình cảm với Hứa Quan Hạo, tên này cứ như một hố đá trong nhà vệ sinh, vừa cứng lại vừa thúi.

Thấy vẻ mặt Hứa Quan Hạo, Ngụy Tử Tân thở dài, anh thật lòng mong Hứa Kiệt sẽ thích lại Hứa Quan Hạo, yêu càng nhiều thì lại càng tốt, yêu đến vĩnh viễn không thể bỏ Hứa Quan Hạo đi, bởi vì anh đoán được, nếu Hứa Kiệt rời bỏ Hứa Quan Hạo.. Nghĩ đến đây, Ngụy Tử Tân vội vàng lắc đầu, anh sợ nhất là Hứa Quan Hạo nảy sinh suy nghĩ cực đoan, khiến cả hai đều phải chịu thua thiệt.

Ăn được phân nửa, Hứa Quan Hạo ngừng lại, lời Ngụy Tử Tân nói giống như một lưỡi dao đâm vào lòng anh.

Hứa Quan Hạo trầm mặc khiến Ngụy Tử Tân có chút bất đắc dĩ. “Được rồi, đừng giận tôi, chỉ là tôi lo lắng cho cậu thôi, nếu không đã không tới đây dặn dò mấy lời này.”

Hứa Quan Hạo lườm Ngụy Tử Tân. “Cũng không phải không quay lại.”

Ngụy Tử Tân đỡ trán, chẳng biết nên nói gì. “Tuy vậy nhưng trước khi tôi đi, cậu tỏ vẻ luyến tiếc một chút có được không? Đồ vô tình!”

Nghiêng đầu qua chỗ khác, Hứa Quan Hạo rót một cốc nước, chậm rãi uống.

“Hứa Tráng Tráng.. Haizz, quên đi, cơ mà dù sao trong mấy khoản yêu đương tôi cũng là thầy của cậu, nếu sau này có gì muốn hỏi thì cứ gọi cho tôi, cơ mà phải nói… lúc – lên – giường – nhớ – dùng – ngón – tay – trước – nha —— “

Suýt chút nữa phun nước ra ngoài, Hứa Quan Hạo chật vật đặt cốc xuống, trừng mắt nhìn cái người đang hả hê kia.

..

Ngày hôm sau, Ngụy Tử Tân quả thật rời đi.

Vì bận ôn thi, Hứa Kiệt lôi kéo nhờ vả Hứa Quan Hạo giúp cậu học tiếng Anh.

Hứa Kiệt thi xong được nghỉ ngơi một chút, thế nhưng vừa nghỉ ngơi cậu liền phát hiện, hình như Hứa Quan Hạo gần đây rất bận rộn, buổi sáng anh vẫn đưa cậu đi học, nhưng đến chiều thì về rất trễ, đồng thời mỗi tối ăn cơm xong đều vùi đầu trong thư phòng làm việc một hai tiếng, cũng chẳng có thời gian để tập gym.

Tối đó, Hứa Kiệt đã nhắm mắt ngủ, Hứa Quan Hạo nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng tắm, áng chừng nửa giờ sau mới lên giường nằm.

Mở mắt ra, Hứa Kiệt thấy Hứa Quan Hạo ôm lấy mình thì xoay người đối diện với anh.

“Gần đây anh rất bận sao?”

Trong bóng tối, Hứa Quan Hạo có chút hoảng sợ. “Em chưa ngủ?”

“Ừ.”

Lấy tay xoa xoa mặt Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo trả lời. “Có hơi bận, gần đây đang có mấy hạng mục hợp tác, công ty cũng có nhiều chuyện.”

“Lâu lắm rồi mới thấy anh bận như này.” Hứa Kiệt ở trong chăn, vươn tay ôm lấy Hứa Quan Hạo.

“Ừ.. lâu rồi không bận bịu kiếm tiền như thế, có phải mấy ngày nay anh bận rộn nên không chú ý đến em?” Nhắm mắt lại, Hứa Quan Hạo theo bản năng ôm Hứa Kiệt vào lòng, giọng đầy buồn ngủ.

“Không phải, em cũng đâu còn là trẻ con.”

Thấp giọng cười, Hứa Quan Hạo mơ màng cúi xuống hôn lên má Hứa Kiệt. “Ừ.. em không phải trẻ con, đã lớn rồi, Tiểu Kiệt của anh đã lớn rồi.”

Hứa Quan Hạo sắp rơi vào giấc ngủ rồi, giọng của anh có chút mơ màng, càng thêm cưng chiều nói với Hứa Kiệt.

Hứa Kiệt mím môi, vỗ vỗ lưng Hứa Quan Hạo. “Ngủ đi!”

“Ừ..” Mơ màng trả lời xong, Hứa Quan Hạo liền say giấc ngủ.

Trong bóng tối, Hứa Kiệt ngẩng đầu, nhẹ hôn lên trán anh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio