Trọng Sinh Chi Tướng Quân

chương 12: 12: bái sư trung

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

C11.

Bái sư (trung)

2020.02.23 ~ 2020.03.05

Dựa vào thái độ này, Vu Minh Trung tự nhiên là đáp ứng thu nhận hắn làm đồ đệ.

Hắn vốn là hoàng tử, còn biểu lộ chí nguyện kiên định muốn làm tướng quân như vậy, vị này mà không thu mới là có vấn đề đó!

Bất quá, sư phụ mới nhậm chức cùng đệ tử còn chưa nói được mấy câu liền cùng Vệ Cẩm Hoa bắt chuyện.

Ngoạ tào! Căn bản vẫn cảm thấy lão tử chỉ là một tiểu hài tử đúng không? Lão tử nhìn qua thân xác đúng là sáu tuổi nhưng linh hồn cũng đã hơn hai mươi tuổi, không giống Vệ Cẩm Hoa, từ trong ra ngoài đều là mười hai tuổi tiểu phá hài (1).

.

Truyện Đông Phương

Bất quá...!tiểu phá hài này hiểu biết vẫn là rất nhiều, trên thông thiên văn dưới tường địa lý gì đó, lão tử xác thật kém xa.

Vệ Cẩm Dương giả vờ cái hiểu cái không lại có điểm hồn du thiên ngoại, ánh mắt ngây ngô nhìn trên mặt đất, tay nhỏ thì bị Vệ Cẩm Hoa nắm trong tay, nhìn như không chú tâm nhưng thật ra lại đang trộm nghe Vệ Cẩm Hoa cùng Vu Minh Trung trò chuyện.

Không thể không nói, thằng nhãi Vệ Cẩm Hoa này chính là có tư cách vênh váo a, gia hỏa này mới mười hai tuổi nhưng cái gì cũng hiểu.

Đề tài mà Vệ Cẩm Hoa cùng Vu Minh Trung nói đến, Yến Vương điện hạ hắn có thể nói chính mình cái gì cũng nghe không hiểu sao? Một kẻ trưởng thành hai mươi tuổi vậy mà hiểu biết còn không bằng tiểu hài tử mười hai tuổi.

Che mặt, thật là xấu hổ a.

Vệ Cẩm Hoa cùng Vu Minh Trung trò chuyện đều là việc quốc gia đại sự, về Tử Vân cùng vấn đề chính trị của quốc gia khác.

Tuy rằng phần lớn đều là Vu Minh Trung nói, nhưng vô luận ông đề cập đến điều gì, Vệ Cẩm Hoa đều có thể nói tiếp, sau đó trình bày quan điểm cùng ý kiến của riêng mình.

Năng lực ngoại giao phi thường lợi hại!

Trình độ này của Vệ Cẩm Hoa mười hai tuổi, đừng nói lấy hắn mười hai tuổi tới cùng y so, cho dù là hắn hai mươi tuổi chỉ sợ cũng theo không kịp a!

Chính mình kiếp trước lại là cái thứ gì? Nói dễ nghe là tên hoàn khố, nói khó nghe một chút chính là bại gia tử cái gì cũng không hiểu, chỉ biết ăn chơi sa đoạ (2), tìm hoa vấn liễu, nuôi dưỡng (3) mỹ nhân để mua vui.

Ưu điểm duy nhất có lẽ chính là tư tưởng của hắn rất thoáng, phi thường tự mình hiểu lấy mình, không có suy nghĩ muốn cùng Vệ Cẩm Hoa tranh đoạt thiên hạ!

Sau lại mơ mơ hồ hồ, đầu óc úng nước mới bị mẫu hậu thúc ép (4) tạo phản, ngay cả ưu điểm cuối cùng này cũng không còn.

Thật không biết kiếp trước sau khi hắn chết, người ta sẽ cười nhạo sau lưng hắn thế nào, nói hắn là tên ăn chơi trác táng không biết tự lượng sức mình.

Vệ Cẩm Dương cười khổ tự giễu, suy nghĩ kỹ càng, lại cảm thấy việc hắn tạo phản không thành thật là ông trời phù hộ Tử Vân! Nếu hắn mà thành công, không biết sẽ đem Tử Vân giày xéo thành bộ dáng gì! Chính hắn cũng không dám tưởng tượng.

Đem trình độ (5) cùng thực lực của hắn và Vệ Cẩm Hoa đặt ở nơi này, chênh lệch chính là một trời một vực.

Hắn khẳng định không có kiến thức cùng học thức như Vệ Cẩm Hoa.

Nếu hắn đăng vị sợ rằng cũng chỉ là một bao cỏ (6) không có văn hoá, một tên hôn quân.

Kiếp trước hắn tạo phản thất bại, thật sự là trời cao phù hộ Tử Vân bọn họ, phù hộ Vệ thị hoàng triều!

Vệ Cẩm Dương còn như đang trong mộng mà nghĩ về kiếp trước, Vu Minh Trung lại đang dùng ánh mắt đầy khâm phục cùng thưởng thức mà nhìn Vệ Cẩm Hoa, hiển nhiên là bị học thức cùng quyết sách của y chinh phục, tương lai có quân chủ như thế, lo gì Tử Vân bọn họ không phồn vinh thịnh vượng.

Hoàng đế bệ hạ tương lai thật là mị lực vô hạn! Vu Minh Trung là lão nhân bảy tám chục tuổi cũng không tránh khỏi bị nhân cách của y thuyết phục, hắn thật là theo không kịp! Theo không kịp!

"Lão thần nghe nói Thái Tử điện hạ đã bắt đầu xử lý chính vụ, rất nhiều quyết sách gần đây trong triều đều là điện hạ thay thánh thượng làm ra?" Vu Minh Trung vẻ mặt vui mừng cùng thán phục nhìn Vệ Cẩm Hoa.

Giọng nói của Vu Minh Trung rất ôn hoà nhưng lại hung hăng đem Vệ Cẩm Dương đánh tỉnh, khiến trong lòng hắn đột nhiên run lên, nháy mắt có một loại cảm giác từ trong mơ ngủ tỉnh táo lại.

Mười hai tuổi a, mười hai tuổi, nguyên lai Vệ Cẩm Hoa năm mười hai tuổi đã bắt đầu xử lý chính vụ? Hắn cả kiếp trước lẫn kiếp này đều nửa điểm cũng không biết.

Chính hắn năm mười hai tuổi chỉ sợ vẫn còn chưa hiểu chuyện, người ta thì đã bắt đầu học làm hoàng đế.

Nguyên lai, chênh lệch giữa hai người thật sự có thể lớn đến như thế, cho dù trên người bọn họ chảy nửa dòng máu giống nhau như đúc.

Nguyên lai, phụ hoàng đã sớm tại thời điểm Vệ Cẩm Hoa mười hai tuổi đem thực quyền giao cho Thái Tử điện hạ.

Mẫu hậu nàng rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ ý tứ của phụ hoàng còn chưa đủ minh bạch sao? Nàng lại có thể lấy lý do phụ hoàng không hạ chiếu thư truyền ngôi để dụ hống hắn tạo phản? Là lừa mình dối người, hay là trong lòng vẫn như cũ giữ lấy khát vọng người trượng phu yêu nhất chính là mình?

Mà người Lưu gia lại nghĩ như thế nào? Hắn là kẻ ngây ngốc vô tri chỉ lo chơi bời lêu lỏng nên không biết Vệ Cẩm Hoa sớm đã nắm giữ thực quyền.

Bọn họ là trụ cột của triều đình sao có thể không biết? Vì cái gì còn muốn để hắn tạo phản?

Nói đến cùng bất quá là vì một chữ "Quyền" đi!

Chẳng trách Vân Tương Vương cùng tiểu di không muốn giúp mẫu hậu cùng hắn.

Phu thê hai người không đứng về phía Vệ Cẩm Hoa, trợ giúp tân đế tru sát phản tặc, đã là còn nhớ đến tình nghĩa của mẫu hậu cùng Lưu gia rồi!

"Sao có thể? Cẩm Hoa chỉ là thử sức một chút mà thôi.

Có thể vì phụ hoàng phân ưu một ít công vụ cũng là hiếu tâm của nhi tử.

Tài cán của Cẩm Hoa so với phụ hoàng vẫn là thua kém rất nhiều, đừng nói tới xử lý chính vụ, chẳng qua là tiểu hài tử chơi đùa mà thôi, còn sợ sẽ hạ sai quyết sách làm hại đến chuyện quan trọng trong triều".

Vệ Cẩm Hoa cười đến thẹn thùng, còn có chút khiêm tốn, phảng phất như y thật sự chỉ là chơi đùa, thật sự sợ hãi sẽ làm ra lỗi.

Nhìn Vệ Cẩm Hoa thật sự giống như hài tử thẹn thùng cười cười, Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Tuổi còn nhỏ đã có lòng dạ như vậy, có kỹ thuật diễn như thế, sớm đã đem mục tiêu định ở ngôi vị hoàng đế.

Cùng y đối nghịch tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt!

May mắn! May mắn hắn đời này sớm đã hạ quyết tâm đi ôm đùi của y, mà không phải lựa chọn cùng y đối nghịch.

Nếu không, lấy tâm cơ của Vệ Cẩm Hoa, không chừng hắn so với đời trước còn chết thảm hại hơn!

May mắn! May mắn! Hắn đây chính mình tự hiểu lấy mình, không hề vọng tưởng, nếu không...!cùng một người đáng sợ như Vệ Cẩm Hoa làm kẻ địch, chỉ sợ không phải chuyện tốt! Trở về nhất định phải nghĩ cách ngăn cản mẫu hậu có địch ý với Vệ Cẩm Hoa! Nếu không, vạn nhất về sau mẫu hậu làm ra việc gì...!thật không dám nói tiếp!

Vệ Cẩm Dương ngẩng đầu, thần sắc có chút phức tạp nhìn Vệ Cẩm Hoa đang cùng Vu Minh Trung trò chuyện, một kẻ vô dụng như hắn có thể giữ được mẫu hậu sao? Vệ Cẩm Dương hất hất đầu, không được cũng phải được, mẫu hậu của hắn chỉ có một!

Có vẻ như chú ý tới ánh mắt của Vệ Cẩm Dương, Vệ Cẩm Hoa cúi đầu thì thấy dị mẫu đệ đệ cái hiểu cái không, đôi mắt ngây thơ trông mong nhìn mình, trong lòng liền mềm nhũn, càng thêm cảm thấy đệ đệ vô cùng đáng yêu.

Nhớ lại tiểu gia hỏa này mới là nhân vật chính hôm nay y giới thiệu với lão tướng quân, Vệ Cẩm Hoa vội vàng đem Vệ Cẩm Dương bế lên, cười nói, "Nhị đệ cũng không tệ đâu! Hiện tại đã có chí hướng bảo vệ quốc gia, ra trận giết địch.

Tương lai tuyệt đối không thể kém hơn Cẩm Hoa! Còn thỉnh lão tướng quân chiếu cố nhiều hơn!"

Ngoạ tào! Lão tử muốn làm tướng quân vốn không có chí hướng cao thượng như vậy, lão tử kỳ thật chỉ là muốn bảo mệnh thuận tiện đổi một cái hảo thanh danh mà thôi, ngươi nói như vậy thật là khiến lão tử không có chỗ giấu mặt a! Vệ Cẩm Dương bỗng nhiên cảm thấy có lẽ mặt hắn có chút đỏ.

Lý do hắn muốn làm tướng quân cùng với việc bảo vệ quốc gia, ra trận giết địch một chút cũng không dính dáng a.

Thật là quá hổ thẹn, đem những chí sĩ ái quốc tràn đầy chí hướng cao thượng ra so sánh với hắn, không đáng chút nào a.

Bất quá, tại sao Vệ Cẩm Hoa muốn cùng với lão tướng quân nói như vậy? Vì giúp hắn nói tốt, có được ấn tượng tốt trong mắt sư phụ? Hay là...!hay là muốn mượn lời nói của lão tướng quân đức cao vọng trọng, hướng bên ngoài thuyết minh Nhị hoàng tử từ nhỏ đã có chí nguyện ra trận giết địch, làm một Đại tướng quân, tuyệt không có tâm tư cùng Vệ Cẩm Hoa y tranh đoạt ngôi vị hoàng đế?

Mặc kệ như thế nào, nếu chính mình đã hạ quyết tâm đời này muốn làm tướng quân, liền đã không có đường lui.

Vô luận làm cái gì, nếu đã quyết định liền nhất định phải làm đến cùng, đây là nguyên tắc làm người của Vệ Cẩm Dương.

Tựa như năm đó, cho dù mẫu hậu không vừa lòng, hắn cũng giống như nhập ma, bất luận thế nào cũng phải lập Liễu thị làm phi.

Cho nên, bất luận Vệ Cẩm Hoa là ôm tâm tư gì tới giúp hắn nói tốt, kết quả cuối cùng đối với hắn cũng là có lợi chứ không có hại.

"Nhị vị điện hạ tuy không cùng một mẫu thân nhưng cảm tình so với thân huynh đệ còn tốt hơn nhiều! Thật là điều trân quý khó mà có được a! Càng đáng quý chính là nhị vị điện hạ đều chí hướng cao xa, là phúc của Tử Vân, phúc của Tử Vân!" Vu Minh Trung vuốt vuốt chòm râu hoa râm, cười đến mặt mày hồng hào, hiển nhiên là ấn tượng đối với hai vị hoàng tử đều cực tốt.

Nhìn Vu Minh Trung mặt già phiếm hồng quang, Vệ Cẩm Dương ở trong lòng thầm hạ quyết tâm, lão tử đời này nhất định phải thay đổi triệt để, cải tạo đổi mới, một lần nữa làm người (7), hướng về con đường Đại tướng quân mà hảo hảo tiến tới, tuyệt không khiến cho vị sư phụ mới nhậm chức này mất mặt!

Đây vẫn là lần đầu tiên trong suốt hai kiếp có người thực lòng khen hắn như vậy! Đời trước có rất nhiều người đều chỉ vì thân phận địa vị cùng thế lực gia tộc của hắn mà trước mặt hắn thì a dua nịnh hót, sau lưng lại nhìn hắn khinh thường.

Chưa bao giờ có ai giống như Vu Minh Trung, một trưởng bối dùng ngữ khí hòa ái gần gũi để khích lệ hắn! Tuy rằng lúc này là dính chút ánh sáng của Vệ Cẩm Hoa, nhưng cũng vẫn là khen hắn nha.

Đời trước, mấy lão thần cương trực giống Vu Minh Trung đều coi Nhị hoàng tử chỉ biết ăn chơi như hắn chính là sâu mọt quốc gia.

Kiếp này hết thảy đều sẽ cùng với kiếp trước khác biệt.

Vu Minh Trung đời trước hẳn là rất là khinh thường hắn, bây giờ không phải cũng khen hắn, còn trở thành sư phụ của hắn sao?

Đời này Vệ Cẩm Dương hắn thế nào cũng phải tạo ra một mảnh trời mới, không còn là tên hoàn khố bị người khinh thường.

Hắn phải làm Đại tướng quân, nhận được người người kính ngưỡng, bảo vệ quốc gia, được dân chúng xem là anh hùng cùng thần hộ mệnh! Hắn không cần lại làm kẻ vô dụng.

Tuy rằng lý do hắn muốn làm tướng quân cũng không có sáng chói như Vu Minh Trung bọn họ, nhưng chỉ cần hắn không nói ra thì ai mà biết được! Chỉ cần hắn về sau đều hảo hảo mà đánh trận là tốt rồi, Vệ Cẩm Dương nghĩ như vậy.

Tác giả có lời muốn nói: Bán manh lăn lộn, cầu cất chứa!

~~~~~

(1)

"Tiểu phá hài" (小破孩): đứa trẻ nhỏ vừa mới lớn.

(2)

"Hoa thiên tửu địa" (花天酒地): ăn, uống, tiêu xài hoang phí, cuộc sống hủ bại, đồi truỵ, xa xỉ, "a corrupt luxury life".

Riêng từ "hoa thiên" (花天) còn có nghĩa là bệnh đậu mùa.

(3)

"Quyển dưỡng" (圈养): nuôi nhốt trong lồng.

Ở đây chắc là nói nuôi mỹ nữ trong vương phủ.

(4)

"Thoan đằng" (蹿腾): nhảy lòng vòng, nhảy chồm lên, "jump around, jump widely".

Ở đây chắc ý nói mẫu hậu suốt ngày kêu em tạo phản, hăng hái bận rộn khắp nơi tìm đường cho em tạo phản.

i.

Người Việt mình có từ "nhảy đông đổng" ah.

(5)

"Thuỷ bình" (躥騰): tiêu chuẩn, trình độ.

Từ này còn nghĩa khác là "mặt nước lặng yên".

(6)

"Thảo bao" (草包): không làm được gì, ngu ngốc.

Có bạn nào nhớ Chấp Minh vương thượng không?

"Nếu là Bổn vương lúc trước, lúc chưa gặp ngươi, Bổn vương phải chăng là bao cỏ quốc chủ nằm ăn chờ chết...!dù ngu dốt, lại vui vẻ." ????

(7)

"Tẩy tâm cách diện, cải quá tự tân, trọng tân tố nhân" (洗心革面,改过自新,重新做人).

~~~~~

Editor có lời muốn nói:

Tui không biết tiếng Trung, nên gặp từ không hiểu phải về wikidich tìm chữ Hán Việt gốc, rồi tìm chữ tiếng Trung của nó, sau đó mới qua nhờ Google dịch lại phần giải nghĩa.

Nên bạn nào thấy sai sót thì góp ý giúp tui nha.

Yêu thương thiệt nhiều nà.

❤️

./..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio