C34.
Biến cố (thượng)
2020.07.12 ~ 2020.07.15
Vừa nghe tin Vệ Cẩm Hằng độc phát thân vong, toàn trường sửng sốt, triều thần lập tức ngây ngẩn cả người, mạch não chỉ một thoáng liền tắc rồi.
Ngũ hoàng tử như thế nào đột nhiên không còn nữa? Ngay cả Nhị hoàng tử lúc đó thổ huyết đầy người không phải vẫn còn hảo hảo đứng đây sao? Lại nghĩ theo hướng khác, bọn họ vừa rồi đều ra sức bảo vệ Thái Tử, lúc trước còn chưa nháo ra mạng người, Hoàng Thượng đã lộ rõ ý tứ muốn phế Thái Tử, bây giờ Ngũ hoàng tử chết rồi, Thái Tử chẳng phải sẽ xong đời.
Thấy tình cảnh này, một ít thần tử trung lập tức khắc có chút thấp thỏm trong lòng, sớm biết vậy bọn họ liền không học theo hai đại thế lực cùng nhau quỳ xuống cầu tình.
Hoàng Thượng không đụng được người ta, không chừng sẽ giận chó đánh mèo chính mình a.
Kính Hòa Đế cũng là ngốc lăng, trên mặt hết xanh lại trắng, không nghĩ ra nhi tử này mấy ngày trước còn tung tăng nhảy nhót làm sao lại chết rồi.
Hắn lạnh giọng hỏi, "Li Phi, ngươi nói rõ xem, chuyện này là thế nào?"
"Hoàng Thượng", Li Phi vừa nghe Kính Hòa Đế hỏi tới, càng không màng hình tượng, gần như điên khùng mà gào khóc, "Hoàng Thượng, đều là Thần Quý phi, đều là ả tiện nhân Thần Quý phi hại nhi tử của chúng ta, ngài nhất định phải báo thù cho hài tử a.
Chuyện này cùng Thái Tử không có quan hệ, là Thần Quý phi một mực dụ dỗ thần thiếp hãm hại Thái Tử, thần thiếp nhất thời bị quỷ ám (1) mới đồng ý, lại không thể ngờ được cuối cùng ả ta lại hại nhi tử của chúng ta".
Chỉ bằng một câu nói, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Trong triều không ai ngờ được chuyện này nháo lớn như vậy nguyên nhân chỉ là hậu cung tranh đấu, quả thật độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà (2).
Chuyện này là Thần Quý phi cùng Li Phi liên thủ làm ra? Không phải Kính Hòa Đế đứng sau màn thao túng sao? Chẳng lẽ lúc trước chỉ là chính hắn não bổ quá nhiều sao? Nhưng nếu như vậy thì tại sao Kính Hòa Đế lại bởi vì một chuyện vu hãm rõ ràng thế này mà muốn phế Vệ Cẩm Hoa? Là đâm lao phải theo lao (3)? Hay căn bản chính ông ta là người bày mưu đặt kế cho Thần Quý phi cùng Li Phi hợp tác gây họa? Vệ Cẩm Dương nghĩ mãi không ra.
Có điều, Thần Quý phi vẫn luôn đoan trang hiền thục thật sự là trợ thủ đắc lực của Vệ Minh Đức? Cho dù không phải, dựa theo lời của Li Phi thì nàng cùng lần hãm hại này chỉ sợ là không thoát khỏi can hệ.
Tại sao lại như vậy? Thần Quý phi mà hắn vẫn luôn xem là đại tỷ tỷ thân thiết thật sự là người như vậy? Xem ra Vệ Cẩm Dương hắn rốt cuộc vẫn không biết nhìn người a.
Thêm nữa, vì sao Vệ Cẩm Hằng lại chết? Thật sự là Thần Quý phi hại nó? Nhưng hắn hoàn toàn tìm không ra lý do để Thần Quý phi làm vậy a.
Đến tột cùng đây là chuyện gì?
Vệ Cẩm Dương trong lòng ngũ vị tạp trần, Vệ Minh Đức trên mặt lại bắt đầu xuất hiện đủ mọi màu sắc, một trận xanh, một trận trắng, không biết là vì Li Phi nói ra chân tướng ngăn cản đại kế phế Thái Tử của hắn mà ảo não, hay là vì nhi tử đột nhiên ly thế mà thương tâm muốn chết.
Run rẩy một lát, Vệ Minh Đức tức giận công tâm (4), đột nhiên ho lên một tiếng, một tay đem tất cả tấu chương trên long án quét sạch xuống đất, trừng mắt nhìn Li Phi, giận dữ quát lớn, "Tiện nhân, ngươi đang nói bậy bạ gì đó?"
Thật là vô tình, lúc này mà ông ta vẫn còn giảo biện.
Ngay cả Li Phi vốn dĩ được sủng ái nhất cũng bị gọi là "tiện nhân", nói không chừng máu của ông ta đã đông lạnh rồi.
Nhi tử chết đi cũng không thấy Vệ Minh Đức có một tia khổ sở, đối với Li Phi ngày thường sủng ái nhất cũng có thể trở mặt vô tình như thế.
Vệ Cẩm Dương nguyên bản cho rằng lấy thái độ vô hạn yêu chiều của Kính Hòa Đế, Li Phi ở trong lòng ông ta vẫn sẽ có chút địa vị.
Mà hiện tại sao? Hắn chỉ cảm thấy tràn đầy thất vọng cùng băng giá.
"Hoàng Thượng, thần thiếp không có nói bậy.
Là Thần Quý phi hại nhi tử của chúng ta, độc dược là ả chuẩn bị.
Tiểu thái giám là thần thiếp tự tìm, độc cũng là thần thiếp hạ.
Rõ ràng lúc đầu ả nói muốn đem sự tình lần này nháo lớn, muốn cho Nhị hoàng tử bị độc chết.
Vì cái gì? Vì cái gì người chết lại là Hằng nhi của thần thiếp?" Lúc này Li Phi như phát điên, tê liệt ngã xuống giữa đại điện, câu từ lộn xộn (5), nói năng lung tung (6), hoàn toàn không biết bản thân đang ở Nghị Chính điện, xung quanh tất cả đều là trọng thần trong triều, đem sự thật cung khai ra rồi, chính nàng ta cũng khó thoát tội.
Li Phi vừa dứt lời, Vệ Minh Đức sắc mặt lại biến đổi, thật vất vả mới ổn định hơi thở, làm bản thân bình tĩnh trở lại, một đôi con ngươi lạnh lẽo hung tợn trừng về phía nữ nhân điên loạn gào khóc phía dưới, "Người tới, Li Phi nương nương điên rồi, dám xông vào Nghị Chính điện, nhiễu loạn triều chính, không biết lễ nghi, kéo nàng ta xuống dưới, ban chết".
Đây là muốn giết người diệt khẩu sao? Vệ Cẩm Dương nhìn nữ nhân ngã trên mặt đất mà khóc lóc như đứa trẻ con, chỉ cảm thấy tâm lạnh.
Lúc sủng ái thì đem ngươi phủng tận trời cao, lúc muốn giết ngươi thì không chút lưu tình.
Rẻ mạt đến thế là cùng, khiến lòng người băng giá.
Tuy rằng ngày thường Vệ Cẩm Dương thực chán ghét Li Phi kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng lúc này hắn lại không thể không đồng tình, nàng ta vừa mất đi nhi tử lại bị trượng phu diệt khẩu.
Không có gì bất ngờ xảy ra, người tiếp theo bị diệt khẩu hẳn là Thần Quý phi.
Nam nhân nhẫn tâm như Kính Hòa Đế, chỉ sợ không hề có ý nghĩ thương hương tiếc ngọc.
Thị vệ nghe thấy Kính Hòa Đế phân phó, trong nháy mắt lập tức tiến vào đại điện, thô bạo túm lấy vị nương nương đã từng cao cao tại thượng, ngay cả Hoàng Hậu cũng không đặt vào mắt, không chút lưu tình mạnh mẽ đem vị mỹ nhân đã điên điên dại dại này lôi ra ngoài.
"Chậm đã", Lâm tướng ngăn lại vài tên thị vệ, xoay người, cung kính hành lễ với Kính Hòa Đế, "Khải tấu Hoàng Thượng, vi thần cho rằng việc này chính là hãm hại Thái Tử, mưu hại hoàng tự, liên lụy cực lớn, vẫn là cần tra rõ, tuyệt không thể qua loa xử trí.
Li Phi nương nương hiện tại không thể giết.
Lão thần cho rằng nếu có thể, chúng ta hẳn là phải thỉnh Thần Quý phi nương nương lại đây cùng Li Phi nương nương đối chất".
Tuy rằng nói là thỉnh, nhưng đã làm trò trước mặt văn võ toàn triều, Thần Quý phi hôm nay không thể không tới.
"Làm càn, Lâm tướng chẳng lẽ không nhìn ra Li Phi đã điên rồi sao? Lời của nàng ta há có thể tin tưởng?" Vệ Minh Đức đột nhiên vỗ án, rất có ý tứ bị giẫm trúng cột sống, chó cùng rứt giậu (7).
Cho dù là nghịch thiên cũng muốn ban chết Li Phi, một mực chắc chắn Li Phi là người điên.
"Chuyện này cũng chưa thể khẳng định.
Li Phi nương nương tuy có vẻ điên loạn, nhưng ý tứ trong lời nói lại thập phần rõ ràng, cũng không thể hoàn toàn xem nhẹ.
Lão thần cả gan thỉnh cầu Hoàng Thượng, thỉnh Quý phi nương nương tới Nghị Chính điện nói một lời, chứng minh trong sạch." Lâm tướng lời nói tuy rằng khiêm tốn, thái độ lại thập phần kiên quyết.
Nhắc tới "chứng minh trong sạch" càng gần như lộ liễu.
Chuyện lớn như vậy, ngay cả đương triều Thái Tử cũng bị đưa ra Nghị Chính điện chịu thẩm vấn, một cái phi tử bọn họ đã thỉnh lại há có thể thỉnh không được?
"A, Lâm tướng cũng biết ngươi là đang cả gan thỉnh cầu sao? Thần Quý phi là phi tử của trẫm, không phải ca cơ thanh lâu, há có thể là người mà ngươi muốn gặp liền gặp?" Lúc này cảm xúc của Kính Hòa Đế đã là băng lãnh đến cực điểm, giận quá hoá cười, trong nụ cười lại là giá rét ngập tràn, thậm chí gần như cho dù giết người cũng không thể cho phép chúng đại thần nhìn thấy Thần Quý phi.
Vệ Cẩm Dương không hiểu Kính Hoà đế lúc này nghĩ cái gì.
Sao lại không cho bọn họ thấy Thần Quý phi? Chớ nói hiện tại Li Phi điên rồi, có thể tùy ý mặc kệ Thần Quý phi vu oan, cho dù đối chất cũng là Thần Quý phi chiếm ưu thế khá lớn.
Hảo, liền tính Thần Quý Phi thủ đoạn thua kém một bậc, bị chỉ ra thật sự là chủ mưu của chuyện này, nàng ta cũng không có lá gan cung khai ra Hoàng Thượng a, đến lúc đó bất quá chỉ là chết một phi tử mà thôi, tổn thất không lớn.
Dù sao, ngay cả Li Phi hắn sủng ái nhất cũng là nói giết liền giết, thậm chí thân sinh nhi tử đã chết mà mí mắt hắn cũng không nháy một cái, mất một Thần Quý phi thì trong mắt Vệ Minh Đức tính là cái gì?
Lui một vạn bước mà nói, ngay cả Thần Quý phi thật sự không có đầu óc, đem Kính Hòa Đế bán luôn.
Cả triều văn võ dù biết là Vệ Minh Đức hắn ăn no rửng mỡ muốn hại thân sinh nhi tử, bọn họ nhiều lắm chỉ có thể ở trong lòng chửi thầm, ngầm khinh bỉ một chút, ngài là hoàng đế a, bọn họ còn có thể bắt ngài chịu phạt sao? Cái biểu cảm muốn giết người đến đỏ cả mắt này là làm sao vậy?
"Lần này Nhị hoàng tử thiếu chút nữa tánh mạng cũng ném, Thái Tử cũng bị liên lụy vào, năm vị hoàng tử không một ai may mắn thoát khỏi, vậy mà Hoàng Thượng lại không đồng ý thỉnh Quý phi đến đây.
Hoàng Thượng, lão thần hôm nay phải lấy mệnh tương tiến, hôm nay Hoàng Thượng nếu không thỉnh Thần Quý Phi ra tới, lão thần liền một đầu đâm chết ở chỗ này".
Vệ Cẩm Dương bên này còn chưa có phun tào xong, bên kia Lưu lão tướng quân đã lập tức kích động rồi.
Trên chiến trường rong ruổi nhiều năm, ông là người không sợ chết, một lòng nhận chuẩn Hoàng Thượng không có sai, Thần Quý phi chính là hồng nhan hoạ thuỷ (8), là tai họa của Tử Vân, lão nhân nguyện lấy một bầu nhiệt huyết bồi đáp quân vương.
"Ngoại tổ, ngài muốn làm gì?" Vệ Cẩm Dương đại kinh thất sắc, một phen kéo lại ngoại tổ cảm xúc thập phần bạo liệt.
Hôm nay là hắn muốn ngoại tổ tới giúp Vệ Cẩm Hoa, ngoại tổ lại là lão tướng thiết huyết, nếu hôm nay ông thật sự bởi vì sự kiện này mà có cái gì không hay xảy ra, Vệ Cẩm Dương hắn còn có thể xem là người sao?
Lưu Tùng Bách không để ý tới Vệ Cẩm Dương, liền nghiêm túc đứng thẳng chờ Kính Hòa Đế đáp lời.
Vệ Minh Đức lại cũng không thèm nhìn tới ông, xem ra hắn không hề dao động, không tính toán mở miệng.
Lưu Tùng Bách thấy thế, đột nhiên tránh thoát tay của Vệ Cẩm Dương, liền đem đầu nhắm thẳng hướng cây cột bên cạnh lao tới.
Lưu Tùng Bách ông nói muốn chết cũng không phải là nói giỡn.
Ông hôm nay liền phải dùng một tràng máu huyết trung tâm này làm Kính Hòa Đế cùng người trong thiên hạ thấy rõ gương mặt thật của yêu phụ mê hoặc quân vương kia.
Vệ Cẩm Dương tuy rằng tập võ được hai năm, nhưng luận sức lực thì làm sao có thể so được lão tướng quân nhiều năm rong ruổi trên chiến trường.
Trong nháy mắt ngoại tổ tránh khỏi tay mình, Vệ Cẩm Dương sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, tim đập đều ngừng một nhịp.
Hắn sợ hãi Lưu lão tướng quân sẽ vì hắn mà xảy ra chuyện.
Tuy rằng, kiếp trước Lưu lão tướng quân đến khi hắn chết thì thân thể vẫn còn thập phần ngạnh lãng, nhưng Vệ Cẩm Hằng kiếp trước vốn dĩ êm đẹp nay cũng đã chết, Li Phi thì điên rồi, đây chính là thuyết minh hết thảy đều không phải cố định, mọi chuyện đều có thể thay đổi.
May mắn, may mắn, trong tích tắc ngoại tổ đâm đầu vào cây cột kia, một vị võ tướng trẻ tuổi khoẻ mạnh đứng cạnh đó đã kịp thời bắt được lão nhân gia, nếu không, Vệ Cẩm Dương hắn cả ý nghĩ muốn chết lại một lần cũng có rồi.
Lưu Tùng Bách rốt cuộc là tuổi có chút lớn, đấu không lại thiếu niên lang, bị mấy võ tướng trẻ tuổi áp chế.
Lão tướng quân thấy giãy giụa không xong, đành phải thở phì phì, ánh mắt lăng lăng nhìn chằm chằm vị thiên tử đang yên ổn ngồi trên long ỷ, bức hoàng đế phải tỏ thái độ.
Vệ Minh Đức cũng nổi nóng, trực giác lão già này chính là không biết điều, hắn không muốn tỏ thái độ đấy thì sao?
Lần này cả triều văn võ muốn đứng cũng không được, động tác nhất trí, chẳng phân biệt đảng phái, hết thảy đều quỳ xuống, thỉnh cầu Hoàng Thượng thỉnh Thần Quý Phi đương đường đối chất.
Lão tướng quân chính là nguyên lão cả đời vì nước chinh chiến, là đại anh hùng a.
Hôm nay nếu lão tướng quân vì loại sự tình này mà chôn vùi tánh mạng, bá tánh sẽ nghĩ thế nào? Quốc gia lân bang lại nghĩ thế nào? Tử Vân tất loạn a.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm qua không thoải mái không thấy đặt mua, hôm nay bổ thượng, cảm tạ phù nhu đích thủ lựu đạn, xiaoxiao hủ quân đích địa lôi.
~~~~~
(1)
"Quỷ mê tâm khiếu" (鬼迷心窍): ma quỷ mê hoặc, ma quỷ dẫn lối, bị quỷ ám, bị ma nhập,...!ngụ ý việc bị lừa dối và dẫn dắt làm những chuyện bản thân không thể ngờ.
(2)
"Tối độc phụ nhân tâm" (最毒妇人心): độc ác nhất là lòng dạ đàn bà.
(3)
"Tương thác tựu thác" (将错就错): đâm lao phải gả theo lao.
(4)
"Nộ cực công tâm" (怒极攻心): tức giận công tâm.
(5)
"Ngữ vô luân thứ" (语无伦次): câu không có thứ tự.
(6)
"Hồ ngôn loạn ngữ" (胡言乱语): lời nói vô nghĩa, không có căn cứ.
(7)
"Cẩu cấp khiêu tường" (狗急跳墙): chó gặp lúc nguy cấp cũng sẽ trèo tường, chó cùng rứt giậu.
(8)
"Hồng nhan hoạ thuỷ" (红颜祸水): người đẹp thì giống như nước, sẽ mang đến tai hoạ.
i.
Ngày xưa tai hoạ được xếp từ cao xuống thấp là: thuỷ, hoả, đạo, tặc.
Nước lúc nào cũng mềm mại, thân thiện, nhưng khi đã biến thành tai hoạ thì khủng khiếp còn hơn cả hoả hoạn và chiến tranh.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Lý Tông Thịnh có bài "Quỷ mê tâm khiếu" hay lắm đó, Châu Hoa Kiện cover lại nghe thấm dã man.
./..