Trọng Sinh Chi Vô Pháp Đào Ly

chương 48: cách hận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dọc đường đi Tống Bạch ngủ rất trầm, ánh đèn nê ông hắt lên người cậu từng đợt từng đợt theo xe chuyển động, chiếu vào gương mặt trắng bệch, cậu nhíu chặt hai hàng lông mày, dường như đang chịu đau đớn lắm.

Đến đường cao tốc cậu tỉnh lại một lần, nhìn đường hướng ra biển thật mới thở phào, nhưng chẳng mấy chốc lại lâm vào hôn mê.

Không biết vì cớ gì, hôm nay Kiều Dực cảm thấy phi thường bất an, cái cảm giác sợ hãi này cứ không ngừng dâng lên, so với lần Tống Bạch mất tích còn khiến gã khó chịu hơn, cảm giác vô cùng vô lực đè ép, gã nghiêng đầu nhìn Tống Bạch, nhìn cậu còn đang mê man, kéo lại quần áo cho cậu, lúc này, ngoài trời bắt đầu đổ mưa.

Tháng mười một hiếm mưa, mưa lạnh như băng như thể trực tiếp thấm vào xương cốt, bầu trời nhanh chóng mịt mùng, bên trong xe tiếng chuông trên chuỗi chìa khóa kêu ting ting theo quy luật, đó là món quà lễ Giáng Sinh năm ngoái Tống Bạch tặng Kiều Dực, cho dù cậu chỉ tiện tay ném cho gã, nhưng Kiều Dực quý trọng vô cùng, luôn mang theo bên người.

Loại thời tiết này sao có thể ngắm biển? Cho dù đến, cũng chỉ là mây trời mờ mịt, nhưng Tống Bạch chấp nhất giống như nhất định phải theo đuổi lý trí của chính mình, không muốn quay đầu lại.

Bọn họ lái xe hơn ba giờ đồng hồ, đến nơi cũng gần một giờ sáng, bên tai sóng biển ào ào, xung quanh không có bóng dáng bất cứ người nào.

“A Bạch, chúng ta đến rồi.” Kiều Dực khẽ gọi một tiếng, vốn tưởng rằng Tống Bạch ngủ say không nghe thấy, không ngờ chỉ giây sau cậu đã mở mắt, ánh mắt cực kì thanh tỉnh lãnh tĩnh, nếu không phải khuôn mặt ửng hồng khác thường nói cho Kiều Dực biết rằng cậu đang bệnh, Kiều Dực sẽ nghĩ Tống Bạch không sao cả.

Cậu xuyên qua ngoài cửa sổ, nhìn biển rộng đen kịt, hơn nữa trời mưa, lớn hơn cả tiếng sóng, kỳ thật không nhìn thấy gì, Tống Bạch kéo quần áo, vươn tay mở cửa xe, Kiều Dực cả kinh: “Em muốn làm gì?!”

“Đi xuống… Nhìn xem.”

“Em điên à!” Kiều Dực khẽ trách, “Em có biết giờ bên ngoài lạnh lắm không? Em phát sốt còn đòi ra!”

“Tôi muốn đi… Để tôi đi đi.” Tống Bạch kiên trì, không biết là bởi vì bị bệnh hay bởi vẻ yếu ớt của cậu, ánh mắt cậu thoạt nhìn ôn hòa rất nhiều, nhìn đến mức Kiều Dực chẳng còn sức chống đỡ, Kiều Dực cắn răng, gắt gao ôm lấy Tống Bạch, cằm đặt lên bờ vai cậu, rầu rĩ nói: “Vì sao chứ? Vì sao cứ nhất định phải ra biển chứ? A Bạch, em muốn làm gì thế?”

Thân thể Tống Bạch thoáng cứng ngắc, cậu đột nhiên cười nhẹ một tiếng, “Anh sợ tôi hại anh à?”

“Tôi không sợ em hại tôi, tôi chỉ sợ em hại chính mình.” Kiều Dực hôn sườn mặt cậu, “Em có biết, em quan trọng hơn chính bản thân tôi thế nào không.”

Tống Bạch ho khan hai tiếng, hiển nhiên thể lực đã đến cực hạn, cậu nhìn ra bên ngoài, “Thời gian không còn nhiều nữa, Kiều Dực, để tôi nhìn lại một lần, tôi không muốn hối tiếc.”

“Em nói mê cái gì vậy, còn đầy thời gian mà, chờ em khỏi bệnh rồi, tôi đưa em đi du lịch vòng quanh thế giới, em có thể nhìn biển rộng, trời xanh khắp mọi nơi, chỉ cần em muốn, tôi sẽ đưa em đi, được không?”

“Vậy hãy đưa tôi đi bây giờ đi, đi vào trong đó.” Tống Bạch nhìn chằm chằm khoảng trời tối đen trước mắt, “Để tôi… đến gần một chút nhìn xem.”

Kiều Dực nhìn theo ánh mắt Tống Bạch ra ngoài cửa sổ xe, gã nói: “A Bạch, tôi sẽ thả em đi, thế nên… xin em nhất định phải gắng lên.”

Một lúc sau mới thấy Tống Bạch gật gật đầu, ừ một tiếng vang vọng trong khoang xe.

Trên xe không có ô, Kiều Dực chỉ có thể cầm áo bành tô bọc lấy Tống Bạch, bọc cậu trong tấm thảm lông, giống như nem rán, ôm Tống Bạch bước ra xe.

Bờ biển lạnh lẽo, Kiều Dực nhịn không được rùng mình một cái, vội vàng hỏi: “Lạnh không?”

Tống Bạch lắc đầu, “Tôi tự đi.”

“Đừng, em yếu như này, có chừng ấy đường tôi còn không kham nổi sao.” Kiều Dực cười khổ, chậm rãi xê dịch ra bờ biển.

Mưa chẳng mấy chốc đã làm ướt quần áo gã, tóc nhỏ tóc tách dính vào sau gáy, tựa như có người cầm một chậu nước đá trực tiếp hắt vào người gã, không hay gió biển vừa lớn còn lạnh đến đáng sợ đến thế, dẫu vậy, gã vẫn bước từng bước một về phía trước, tiếng gió lạnh bên tai càng thêm rõ.

“A Bạch, em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Ngày đó trời cũng đổ mưa như này, tôi thường nghĩ, nếu khi đó em không đưa tôi về, hiện giờ không biết sẽ ra sao? Em có thể sống tốt, còn tôi, nói không chừng đã chết.” Kiều Dực tựa vào bên tai Tống Bạch nói.

“Ai… mà biết?” Tống Bạch lãnh đạm.

“Tôi nghĩ, có lẽ từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy em đã yêu em mất rồi, yêu lắm yêu lắm, đời này tôi chỉ yêu một mình em, nhưng tình yêu của tôi chỉ luôn khiến em đau khổ, xin lỗi… thực xin lỗi.”

Kiều Dực không hiểu tâm tình của mình giờ phút này ra sao, gã luôn có ảo giác rằng nếu không nói sẽ chẳng còn kịp nữa, gã không có cách nào đè nén nổi ý nghĩ đáng sợ ấy, khàn giọng thì thà thì thào, gã ôm Tống Bạch thêm chặt, giống như cậu sắp sửa biến mất, gần như cầu xin nỉ non: “Xét cho cùng tôi chỉ đem lại đau khổ cho em, mỗi lần muốn em vui vẻ, là mỗi lần càng làm càng tệ, tính tình tôi lại tồi nữa, cùng tôi một chỗ em nhất định rất khó chịu, tôi biết, em vẫn luôn chán ghét tôi, mặc cho tôi có nói gì hay làm gì, em cũng không thích tôi, nhưng chắc em không biết, tôi hết lần này đến lần khác ảo tưởng rằng kỳ thật em cũng yêu tôi, ha ha——buồn cười lắm phải không, tuy mỗi lần em không quá nguyện ý đáp lại tôi, tôi đã nghĩ rằng đó là em thẹn thùng… thôi, không nói những chuyện đó nữa, em nhất định sẽ cảm thấy tôi rất mắc cười… Nhưng A Bạch à, tôi thật sự yêu em mà, yêu đến ngay cả mạng sống cũng chẳng thiết.”

Gã đứng ven bờ cát, mưa dầm gã ướt sũng, nhìn ngọn đèn xa xa, đột nhiên có cảm giác tang thương cô quạnh.

“A Bạch, biển này.” Gã nói.

Tống Bạch nghiêng đầu, an tĩnh nhìn sóng xô bờ cát, rồi chậm rãi rút xuống, cậu nhếch khóe miệng khẽ cười, giãy dụa đứng dậy.

Thân thể còn quá suy yếu, cậu híp mắt nhìn về phương xa, “Mấy năm qua, cho dù có đau khổ, tôi cũng không trốn chạy, tôi không thể chắc chắn nếu không có anh tôi sẽ sống tốt, nhưng… Nếu như không có anh, chắc chắn tôi sẽ không đau khổ như bây giờ.”

“A Bạch…”

“Tôi rất mệt mỏi, có đôi khi tôi không biết mình phải làm gì? Rất thống khổ, tựa như có người mỗi ngày cầm một con dao ở trong lòng tôi mà cứa từng nhát từng nhát một.”

“…” Kiều Dực đau đớn nhìn cậu, khuôn mặt bi thương.

Tống Bạch hờ hững mỉm cười, hệt như có thể biến mất trong mưa gió nơi này, cậu nhìn về hướng biển rộng, “Cho nên tôi phải đi, đến nơi mà tôi muốn tới.”

“Cái gì?” Kiều Dực đột nhiên kỳ lạ nhìn Tống Bạch, nhìn khuôn mặt thoải mái của cậu đến mức run rẩy, ẩn sau đó còn mang theo một loại khoái cảm được giải thoát, cậu kéo lên một nụ cười, dùng thứ thanh âm cực kì khoái trá mà nói với Kiều Dực: “Tôi muốn đi vào trong đó, bởi vì ở nơi đó, tôi có thể tìm thấy thứ tôi muốn.”

Theo hướng ngón tay cậu chỉ, Kiều Dực nhìn về phía biển rộng mênh mông vô bờ, mưa ào ào tạt xuống khiến gã chật vật, giọng gã cực kỳ buồn cười: “A Bạch… Em đang đùa sao?”

Tống Bạch lắc đầu, “Cho nên… Chúng ta cứ như vậy cáo biệt thôi, cám ơn anh, đã đưa tôi tới đây.” Dứt lời, cậu bước từng bước một về phía trước.

Kiều Dực cảm thấy Tống Bạch điên rồi, cậu cho rằng gã mặc kệ cậu làm việc ngu ngốc như vậy sao?

Gã xông lên, túm chặt lấy Tống Bạch, dựa theo thể trạng của hai người mà nói, hơn nữa Tống Bạch ngay cả đứng cũng không vững, cậu chắc chắn không thể chống cự được Kiều Dực. Vậy mà, trong nháy mắt ấy, Kiều Dực thậm chí còn chẳng hề phát hiện có chuyện gì xảy ra, hai tay gã đã bị Tống Bạch khóa trái ở phía sau, đầu gối bị gập lại, người bị đè xuống, chưa đầy một giây, gã đã bị cậu dấn xuống đất, động tác cực kỳ lưu loát, hẳn là đã chuẩn bị từ trước, rút ra sợi dây thừng không biết từ đâu, ngay sau đó trói Kiều Dực lại, Kiều Dực chưa kịp giãy dụa, chỉ cảm thấy cánh tay bị kim đâm đau đau, nghiêng đầu, nhìn thấy Tống Bạch bơm thứ gì đó trong ống tiêm vào người.

Từ trên người Kiều Dực nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, tiêu hao ngần ấy thể lực giống như đã đến cực hạn, Tống Bạch híp mắt ngồi xổm xuống, nhìn Kiều Dực, bình tĩnh nói: “Anh đừng coi thường, một chiêu này tôi học ba năm trời, cũng chỉ có mỗi chiêu này phòng thân, chưa từng dùng đến, anh… là người đầu tiên đó.”

“A Bạch… A Bạch em muốn làm cái gì.” Kiều Dực cực kỳ khẩn trương, gã ngửa đầu nhìn Tống Bạch thoải mái lạnh lùng mà toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cho tới bây giờ cậu chưa từng lộ ra vẻ mặt ấy với gã, chưa từng có.

Tống Bạch cười cười đứng lên, phỏng chừng đầu óc choáng váng, cậu lùi về phía sau hai bước mới đứng vững, đỡ đầu, vuốt mái tóc ướt, “Tôi không muốn làm gì cả, chỉ không muốn anh gây trở ngại cho tôi thôi.” Dứt lời, cậu nhìn đồng hồ, “Tôi đã gửi tin nhắn cho Trần Chí rồi, chắc giờ này anh ta đang đi trên đường, nhìn thấy xe của anh anh ta sẽ lại đây thôi, nếu may mắn, sóng biển chưa dâng lên chỗ này, có lẽ anh còn có thể sống.”

“A Bạch, em chờ chút, em thả tôi ra đã.”

“À, đúng rồi, dạo này Tiểu Bảo ăn hơi nhiều, béo ra không ít, nếu anh có thời gian nhớ dẫn nó đi dạo, còn nữa, nó không thích uống sữa, thích ăn cá con, anh nhớ cho nó ăn.”

“… A Bạch.” Kiều Dực run giọng, tuyệt vọng nhìn cậu.

Dường như Tống Bạch rất vui vẻ, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: “Trước đây bố anh cho tôi mười hai vạn tiền lương, tôi không có cơ hội nhận rồi, còn bên nhà xuất bản nợ tôi tám ngàn phí phiên dịch chưa trả, nếu anh có thời gian thì nhớ giúp tôi lấy về, sau đó… nghĩ cách đưa cho ba mẹ giùm tôi.”

“A Bạch nếu em dám làm gì, tôi tuyệt đối sẽ không để yên đâu!” Kiều Dực sửa lời cầu xin vừa rồi, cắn răng hung tợn hét lên.

“Anh cảm thấy tôi dù gì cũng chết, còn để tâm đến uy hiếp của anh sao? Không còn kịp rồi…” Tiếng Tống Bạch dần dần yếu đi, thật giống như vừa chỉ là hồi quang phản chiếu, “Không còn kịp rồi, đã như vậy, chúng ta, ai cũng không quay lại được.”

Cậu xoay người, chậm rãi đi về phía biển rộng.

Tay Kiều Dực cựa ra máu, phỏng chừng không còn hơi sức, mặt gã đỏ bừng, trên đầu hằn gân xanh, khàn giọng gầm lên giận dữ: “Quay lại! Con mẹ nó em quay lại cho tôi! Đừng đi nữa mà! Mau trở lại… Xin em đó … A Bạch, em quay lại đi! Tôi đáp ứng em hết, tôi sẽ thả em đi, xin em đấy! A Bạch! A Bạch… A Bạch…” Kiều Dực gào thét một hồi, tiếng thét kia như xé trời rách đất, bi thương đến mức có thể nghe thấy tiếng máu chảy xuôi xuống, trong cơn mưa gió hỗn loạn, trôi đi rất xa rất xa.

Tống Bạch không dừng bước, tiếp tục nện bước kiên định mà vững vàng tỏ rõ quyết tâm của mình, nước biển lạnh như băng ngập qua đầu gối, mặt cậu không đổi sắc, bỗng nhớ tới câu thơ về biển: Tôi nguyện hướng mặt về biển rộng, xuân về hoa nở…

Năm đó trên quãng đường rơi xuống không biết y có tâm tình gì? Hẳn là được giải thoát nhẹ nhõm?

Kiều Dực gào thét như thể vang vọng tận trời cao, như tiếng chim hải âu van than, nhưng nơi đây chẳng có một ai, đến cả cái bóng… cũng không có.

Gã không còn biết trên mặt mình là nước mắt hay nước mưa nữa, cả đôi mắt trừng hết cỡ, nhìn thân ảnh dần dần biến mất, giọng nói cũng hoàn toàn biến đổi, tuyệt vọng như thể trời sập, sợ hãi tột độ, không ngừng lặp lại: A Bạch… Xin em mà, quay lại đi, tôi buông tay, tôi không cần gì hết, em tự do…

Mưa lạnh thấu xương, Kiều Dực nằm trên bờ cát, tâm như tro tàn, miệng không ngừng thì thào, không ai nghe rõ gã đang nói gì, hôm nay mặt trời không mọc, trời đất âm u, như thể tận thế, không có hi vọng ngày mai.

Trần Chí đến nơi tình huống cực kỳ không ổn, nửa người Kiều Dực đã dầm trong nước biển, gã xê dịch từng đoạn, trên bờ cát lưu lại dấu vết vệt kéo dài, toàn thân gã đã không còn chút hơi sức, phải dựa suy nghĩ đã tuyệt vọng cùng cực từ lâu, muốn đi theo Tống Bạch, quần áo trên người bị cọ rách, cổ tay bởi vì giãy dụa nên máu thịt lẫn lộn, gã ám ách cổ họng thều thào tựa hồ đang nói gì đó, cố gắng lắm mới có thể nghe thấy tiếng khóc thầm bi ai: quay lại…

Nước biển mặn chát thấu xương, áo quần Kiều Dực lay động theo sóng biển, gã đột nhiên nhớ tới ngày ở trên thuyền Tống Bạch nghiêng mặt, cậu ngậm thuốc lá, vừa khát vọng vừa mê mang nói: anh biết không, khi còn bé tôi rất hy vọng có thể ở ngoài bờ biển, bởi vì trên sách luôn nói, biển rộng, tượng trưng cho tự do, xanh thẳm, vô biên vô hạn.

Em ấy luôn khát vọng tự do, nhưng ngay cả thứ cơ bản nhất mà em ấy muốn bản thân mình cũng không cách nào cho em ấy được, luôn làm em ấy đau khổ, em ấy đã từng cho mình rất nhiều cơ hội, vây hãm em ấy ở tại bên lại chưa từng nghĩ thứ em ấy cần nhất, một mực khiến em ấy khó chịu, em ấy sẽ chừng nào thương tâm, chắc chắn em ấy nản lòng thoái chí mới lựa chọn con đường ấy.

Trần Chí chạy tới, nước biển lạnh thấu xương khiến hắn không khỏi run rẩy, hắn túm lấy Kiều Dực, cố sức tha lên bờ, Kiều Dực vẫn không nhúc nhích, ánh mắt ngơ ngác nhìn không trung, nghĩ thầm rằng, em ấy chọn một phương thức vô cùng tàn nhẫn để tra tấn mình, lòng như dao cắt, cảm giác cả đời không thể yêu được nữa, so với tự sát còn khiến người ta nghẹt thở hơn.

Kiều Dực chưa từng trách cậu điều chi, gã biết cậu rất thông minh, cậu từng có vô số cơ hội giết chết gã, nhưng Tống Bạch không làm, mỗi khi vào thời khắc mấu chốt nhất cậu đều dừng tay, Kiều Dực dối lòng mình rằng, chắc chắn em ấy luyến tiếc, biết đâu, em ấy cũng thích mình một chút.

Lần này cậu tuyệt vọng thế nên cậu đã xuống tay, nhưng không phát tán thứ quan trọng nhất, chỉ chút sóng gió ấy, sao có thể gây sức ép cũng chẳng ầm ĩ được lâu, mục đích cuối cùng của cậu… Chính là dùng mạng sống của chính mình để tuyên cáo hết thảy bất công.

Trần Chí ôm lấy Kiều Dực chạy về chiếc xe, bỗng bên tai truyền đến lời gã khàn khàn nói, mơ hồ không rõ, hắn nhíu mày hỏi: “Khó chịu chỗ nào? Có lạnh không? Vào trong xe sẽ ổn thôi, đi nhanh còn thay quần áo…”

“… Hối hận.” Kiều Dực nỉ non một câu, Trần Chí chỉ nghe được hai chữ “Hối hận”, nghi hoặc nói: “Hối hận cái gì?”

“Tôi hối hận…” Kiều Dực tiếp tục nói, “A Bạch… Em nói đúng, tôi … rất hối hận.”

Vở kịch nhỏ

Kỳ Lục Nguyên bố Kỳ Quân là một nhà khảo cổ học có tiếng, vì để lấy lòng, Kiều Dực đã đặc biệt tự mình đến một hiệu đồ cổ tiêu một khoản tiền lớn để mua một thứ nghe đồn là cái bình cổ thời Tây Chu, rồi hài lòng chạy tới lấy lòng bố vợ.

Kỳ Lục Nguyên cúi mặt xuống quan sát một lát, hỏi: đây là Tây Chu?

Kiều Dực ra sức gật đầu, đáp: chính là Tây Chu đó! Ông chủ kia còn đưa cho cháu giấy cam đoan mà.

Kỳ Lục Nguyên ừm một tiếng, sau đó nghiêm túc nói: Cái này không phải Tây Chu? Vừa mới làm tuần trước!

Kiều Dực…

Vở kịch nhỏ

Gần đây Kiều Dực thích đến hiệu đồ cổ đào bảo, bởi vì con mắt quả thực không tốt nên gã mang Tống Bạch đi cùng, dù sao bố là nhà khảo cổ học, từ nhỏ mưa dầm thấm đất so với người ngoài nghề như gã tốt hơn nhiều.

Hôm nay gã chọn một hiệu nhìn mặt tiền có vẻ khá cũ.

Vừa vào cửa ông chủ đã tán phét một tràng, ru Kiều Dực như lọt vào trong sương mù, sau đó dứt khoát phán: ngắm thoải mái, nơi này của tôi toàn bộ là đồ thật đó!

Gã từ từ đi vòng quanh trước một đống khí cụ bằng đồng, đột nhiên nhìn thấy tượng đồng bán thân Mao Chủ Tịch, bề ngoài cũ kỹ nhưng lại rất khí thế.

Cầm lên tay thưởng thức, lại phát hiện dưới tượng đồng còn viết: “Sản xuất thời Càn Long.”

Kiều Dực nhìn Tống Bạch, Tống Bạch nhìn Kiều Dực, chợt cảm thấy chỉ số thông minh của hai người bị tụt xuống…

Vở kịch nhỏ

Chuyện kể rằng năm đó Tống Bạch cùng Kiều Dực trở mặt cãi nhau, mỗi ngày tự mình bắt xe đến trường, không cho Kiều Dực chở.

Ngày nọ cậu đi taxi, bác tài diện mạo phúc hậu dáng dấp đáng yêu đột nhiên quay đầu lại hỏi: nghe nhạc không?

Tống Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, vô thức đáp lại: nghe.

Sau đó bác tài hát cho cậu nghe cả một đường lận…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio