Đình Tấn lúc này vẫn chưa biết rằng nhóm người của hắn đã bị phát hiện và bị vây quét, đón đầu.
Hiện giờ, hắn đang phải cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phía đường cao tốc mà Louis đã nói chạy tới. Ở phía sau hắn, David và Louis vẫn duy trì tốc độ đuổi nhanh theo.
Đã chạy được một đoạn đường hơn km, ba người do liên tục phải chạy nhanh nên lúc này gương mặt cũng đã lấm tấm mồ hôi.
Nhất là Louis và David, dù đêm qua đã ăn một chút nhưng hai người đã một ngày một đêm không được nghỉ ngơi đầy đủ. Dù cho có tu luyện được thể chất gấp - lần người bình thường thì vẫn không chịu nổi được cường độ vận động như vậy.
“Gâu gâu gâu”
Đang chạy nhanh về phía trước, bỗng nhiên xung quanh vang lên rất nhiều tiếng chó sủa. Đình Tấn giật mình kinh hoảng dừng lại, nhìn xung quanh tập trung lắng nghe kiểm tra xem âm thanh phát ra từ đâu.
David và Louis ở phía sau cũng vừa chạy tới, nghe được tiếng chó sủa, hai người cũng lập tức dừng lại phía sau Đình Tấn.
- “Phía trước có rất nhiều người.”
Louis không hổ là mang huyết thống Lycan. Lỗ tai và mũi của hắn rất nhạy cảm, rất nhanh thì đã nghe ra được âm thanh phát ra từ đâu rồi suy đoán ra số lượng người phía trước.
Đình Tấn đôi chân mày lập tức nhíu lại, suy nghĩ tìm phương hướng giải quyết cục diện này. Hiện tại bọn họ đã vượt qua được sườn núi, tiến về phía chân núi thì sẽ gặp được đường cao tốc ngay. Thế nhưng đối phương đã chặn đầu rồi, chỉ có thể đánh một cái vòng lách qua.
Trầm tư suy nghĩ một hồi chợt Đình Tấn nghĩ đến một chuyện. Làm sao bọn hắn lại có thể bị phát hiện nhanh như vậy? Rõ ràng lúc nãy bọn họ tiêu diệt năm tên Hồng Môn Hội không hề đánh động đến những tên gần đó.
Híp mắt lại Đình Tấn bắt đầu tìm manh mối. Hắn lập tức gỡ súng và băng đạn đang đeo trên người mình, David và Louis để kiểm tra xem có thiết bị theo dõi hay không.
Thế nhưng sau một hồi kiểm tra vẫn không thấy có thiết bị phát tín hiệu định vị. Nhìn xung quanh một chút, Đình Tấn lập tức nghe được âm thanh “O…o…” tiếng mô tơ cánh quạt phát ra.
Ngay tức khắc hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời thì phát hiện có một con máy bay Quad đang lơ lửng trên không cách bọn họ không quá m.
"Khống Vật Thuật"
Đình Tấn híp mắt lại, tay giơ lên hướng về phía chiếc máy bay từ từ nắm bàn tay lại. Cùng lúc đó hắn sử dụng "Khống Vật Thuật" để khống chế chiếc máy bay từ từ bay về phía mình.
Chiếc máy bay nghiêng ngược về phía sau dường như muốn bỏ chạy thế nhưng lực kéo của Đình Tấn lại lớn hơn làm cho nó chỉ có thể chậm chạp tiến lại gần Đình Tấn.
“Rắc”
Cầm chiếc máy bay trong tay, Đình Tấn không do dự bẻ đôi nó, cũng không quên dẫm nát chiếc camera gắn kèm bên trên.
Chu Quốc Tường lúc này đang đứng nhìn xem màn hình quay video của chiếc máy bay. Hắn nhìn thấy một màn này, nắm tay không tự chủ được siết chặt lại.
- “Sức oTwflm mạnh này phải thuộc về ta. Chỉ có ta mới xứng có được nó. Giấc mơ làm bá chủ thế giới sẽ không còn xa nữa rồi.”
Hắn ánh mắt chăm chú, mê luyến nhìn lấy từng động tác của Đình Tấn, miệng cũng không tự chủ lẩm bẩm như một kẻ đã bị dục vọng làm che mắt.
Những chuyện này Đình Tấn đều không hay biết. Hắn chỉ biết rằng bây giờ mình và hai người anh em đã rơi vào một tình thế khá là nguy cấp thôi.
...
Sau khi phá hủy xong chiếc máy bay dò thám, Đình Tấn lập tức dẫn hai người David và Louis lao nhanh về phía bên trái. Nơi đó sẽ đi ngược lại vách núi, địa thế cao sẽ có lợi hơn cho bọn hắn nếu bị phục kích.
“Đoàn đoàn đoàn”
“Phốc phốc…”
Bất quá ngay khi vừa lên được một mỏm đá, tiếng súng vang lên liên tục. Mặt đất, tảng đá xung quanh ba người Đình Tấn liên tục bốc lên cát bụi và khói. Ở phía trước mặt bọn họ, có người đang ẩn nấp ở sau những cái cây, dùng súng bắn tỉa ra ngoài.
Đình Tấn lập tức cúi người nằm rạp xuống đất, hai người Louis và David cũng bắt chước nằm theo. Đình Tấn xoay người lại nhìn phía sau thì thấy nơi đó cũng có ánh đèn pin đang tiến đến gần.
Tình hình hiện tại càng ngày càng nguy cấp, số lượng người bao vây bọn hắn càng ngày càng nhiều. Đã có hơn tên Hồng Môn Hội xuất động rồi, nếu cứ kéo dài thì sẽ không còn đường thoát.
Hắn nhìn sang David và Louis gật đầu ra hiệu, sau đó giơ súng lên từ từ trường về phía trước. Ba người trường đến hơn m về phía trước thì dừng lại, lưng dựa vào một tảng đá khá lớn vừa đủ che chắn cho hai người. Trong tay cầm lấy một khẩu Uzi, David và Louis giơ súng ngang vai, đã lên đạn sẵn.
Đình Tấn trường đến nơi thì bắt đầu quan sát xung quanh sau đó tập trung dùng tinh thần dò xét. Với điểm tinh thần của hắn hiện tại, những vật ở khoảng cách m xung quanh mình, Đình Tấn đều có thể cảm giác ra được hết, giống như một cái máy radar dò tìm vậy. Tuy không rõ ràng nhưng cũng là chính xác đến gần %.
Phía trước có tên, đang đứng ẩn nấp phân tán sau những gốc cây thông lớn. Khoảng cách quá xa lại không nhìn thấy được mục tiêu, Đình Tấn rất khó sử dụng "Khống Vật Thuật" để điều khiển dao găm giết chết chúng như đã làm trước đó.
Hắn nhìn xung quanh quan sát thì phát hiện có một cây thông đã bị gãy đổ đang trên mặt đất, bề mặt phủ đầy rêu xanh.
"Khống Vật Thuật"
Đình Tấn khóe miệng nhếch lên một vẻ cười tà, lập tức sử dụng "Khống Vật Thuật" điều khiển gốc cây đó. Rất may mắn, gốc cây trọng lượng không quá nặng vừa trong tầm kg, nhất lên một ít đất đá bên dưới, cả thân cây từ từ hướng về phía Đình Tấn bay tới.
- “David, ngươi giải quyết hai tên, một ở hướng giờ, một ở hướng giờ . Louis, ngươi giải quyết một tên ở hướng giờ .
Đình Tấn vừa phân công vừa dùng "Khống Vật Thuật" điều khiển thân cây thông kia nằm ngang. Hắn sau khi chuẩn bị xong tất cả mới quay đầu lại chăm chú nhìn hai người bên cạnh gật đầu ra hiệu.
- “Hành động!”
Thì thào một tiếng, sau đó Đình Tấn đứng lên xoay người đứng phía sau gốc cây, rồi móc súng ra hướng về phía vài tên Hồng Môn Hội đang lấp ló trong rừng ở hướng giờ gần đó xả đạn.
David và Louis cũng không chậm trễ, ngay khi Đình Tấn hô lên, cả hai lập tức đứng lên bước ra khỏi tảng đá hướng về phía đã được Đình Tấn chỉ định mà bóp có.
“Tạch tạch tạch…”
“Phốc… phốc”
- “Á…!”
Tiếng súng vang lên làm cho cả đám người đang ẩn nấp sau những gốc cây kia giật mình kinh hãi, không ngờ rằng đối phương lại có vũ khí. Từng viên đạn từ nòng súng bay ra, đánh lên những gốc cây thông ở trong khu rừng trước mặt.
Riêng tên xui xẻo bị Đình Tấn nhắm vào thì lập tức trúng đạn ngã xuống, nằm trên vũng máu. Hắn không nhịn được đau đớn mà kêu gào thảm thiết làm cho đám người bên cạnh càng lo lắng hơn.
David do trước giờ không sử dụng súng máy nên không giết chết được tên nào, chỉ bắn trúng toàn gốc cây. Louis khá hơn một chút, chắc do có kinh nghiệm đi săn thú nên súng máy bắn cũng khá chuẩn, hạ được một tên.
- “Cúi xuống!”
Đình Tấn vừa xả xong một băng đạn lập tức hét lên ra lệnh, sau đó nằm rạp xuống đất ẩn nấp phía sau khúc cây. Louis và David cũng nhanh chóng cúi người, xoay lưng dựa vào vách đá.
Sau một hồi bị giật mình kinh ngạc, cả đám người kia mới phục hồi tinh thần giơ súng lên nhắm về phía Đình Tấn liên tục nã đạn.
“Phốc phốc… rắc”
Từng viên đạn mm lướt ngang qua đầu Đình Tấn, một số thì bắn trúng khúc cây đang che chắn sau lưng. Hắn có thể nghe thấy rõ âm thanh xé gió của viên đạn lướt ngang qua đầu mình, cũng nhìn thấy từng mảnh gỗ bay ra tứ tung.
Thế nhưng giữa làn đạn nguy hiểm như vậy, Đình Tấn gương mặt vẫn là lạnh lùng, bình tĩnh mà tập trung dùng tinh thần để cảm giác lấy mục tiêu nằm trong bán kính m.
- “David đưa súng của ngươi cho ta.”
Đột nhiên Đình Tấn trầm giọng hướng về David gọi.