Lý Uyên tuy bề ngoài còn nhăn nhó, giận dỗi nhưng trong lòng thì lại âm thầm vui vẻ khi nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Đình Tấn.
Nghe hắn hỏi đến công việc, nàng biết không đùa giỡn được nữa liền nhanh chóng báo cáo lại kết quả.
- “Ta đã chuẩn bị liên lạc với chủ sở hữu của những mảnh đất chúng ta cần rồi, không bao lâu nữa thôi sẽ hoàn thành việc thu mua.”
Đình Tấn gật gật đầu xem như đã hiểu, sau đó như chợt nghĩ đến điều gì. Hắn liền quay sang nhìn Lý Uyên rồi mở giọng hỏi thăm.
- “Khu đất chúng ta mua là của khu dân nghèo ở miền bắc Loda thành phố phải không?”
- “Đúng vậy. Vùng ngoại thành phía bắc thành phố, chắc cũng hơn km vuông.”
- “Công nhân viên đã bắt đầu tuyển nhận chưa?”
Lý Uyên có chút không hiểu nhìn hắn, rồi nhẹ giọng cẩn thận trả lời. Tuy nhiên Đình Tấn không trả lời mà lại tiếp tục đặt câu hỏi làm nàng càng không rõ phải trả lời thế nào, chỉ biết lắc lắc đầu.
Lúc này Đình Tấn mới giải thích rõ suy nghĩ trong đầu mình.
- “Ta nghĩ rằng Entire Land có thể là một đất nước thích hợp cho chúng ta đặt nền móng để phát triển. Nếu như ngươi có cùng suy nghĩ với ta thì có lẽ mọi chuyện sẽ dễ nói hơn.”
- “Ừm… ta cũng nghĩ vậy. Bất quá khởi điểm của chúng ta vẫn quá thấp đi, chắc có lẽ phải tiêu tốn thêm rất nhiều thời gian nữa. Ngươi lại có dự định gì nữa à?”
Lý Uyên cũng gật đầu tán thành với ý nghĩ của Đình Tấn.
Sau đó như chợt nghĩ đến điều gì, nàng ngẩng đầu nhìn chăm chăm lấy hắn, trong lòng cũng tràn ngập tò mò cùng háo hức.
Đình Tấn nào biết được Lý Uyên suy nghĩ, vẫn cúi đầu trầm tư, sau đó mới nhẹ giọng nói.
- “Ta nghĩ muốn thâu tóm cả đất nước Entire Land này làm sân sau cho [The Alliance] của chúng ta. Ngươi cũng nên biết là nếu cứ tu luyện như thế này mãi thì trong tương lai, người có thực lực sẽ làm chủ đạo của thế giới.
Với những thứ mà chúng ta đang nắm giữ, kéo ra một khoảng cách lợi thế cho mình là chuyện dĩ nhiên không phải bàn cãi rồi. Lại thêm tài năng của ngươi, ta tin tưởng trong tương lai [The Alliance] chắc chắn sẽ có một tiếng nói riêng cho mình. Hoặc thậm chí là có thể ảnh hưởng đến một quốc gia.
Vì vậy có thể người ở Entire Land đều mang khả năng một ngày nào đó sẽ trở thành một trong những thành viên trong [The Alliance]. Cho nên ta quyết định thu nhận toàn bộ những người ở khu dân nghèo, nơi mà chúng ta dự định thu mua đất đai, làm công nhân. Gián tiếp biến họ trở thành một thành viên của chúng ta.
Ngươi thấy ý kiến này thế nào?”
Lý Uyên chăm chú lắng nghe Đình Tấn nói, trong lòng cũng âm thầm suy tính. Nàng cúi đầu xoa cằm một lúc lâu không nói gì, đôi mắt cũng liên tục đảo quanh.
Ở bên cạnh, Đình Tấn không vội hối thúc nàng trả lời. Hắn vẫn bình thản mà ăn FPfIokgm uống, thuận tiện lại nhìn về phía những người anh em khác trong nhóm, trêu chọc nói chuyện vài câu.
Một lúc sau, Lý Uyên đang trầm tư suy nghĩ thì đột nhiên lại vỗ mạnh vào bàn ăn. Vẻ mặt của nàng không kìm chế được đỏ lên vì hưng phấn, miệng cũng hét lớn một tiếng.
“Rầm”
- “Tốt! Ý kiến rất tuyệt…”
Mọi tiếng cười nói lập tức bị tiếng động lớn cắt ngang. Cả phòng ăn lập tức trở nên yên tĩnh, lúc này nếu có cây kim rơi xuống thì âm thanh của nó phát ra chắc cũng có thể nghe thấy được.
Vừa làm xong thì nàng mới giật mình tỉnh lại nhưng đã muộn. Bị tám cặp mắt chăm chăm nhìn vào thì cho dù là một người đã quen giao tiếp, mặt dày kì kèo với những tên thương nhân như Lý Uyên vẫn không nhịn được mắc cở đỏ mặt.
- “A haha… ẹc hừm… ta quá kích động. Xin lỗi, xin lỗi. Mọi người cứ tiếp tục đi nha.”
Không thể làm gì khác hơn, Lý Uyên vừa đỏ mặt vừa cười xuề xòa cho đỡ quê. Sau đó liền quay sang trừng mắt nhìn Đình Tấn, đang cố làm ra vẻ ‘Ta không biết! Ta vô tội.’ ở bên cạnh.
- “Này! Đừng có làm bộ!”
Lý Uyên nghiến răng nghiến lợi, gằn giọng nói. Ngón tay cũng thò tới chộp lấy một khúc thịt bên eo của Đình Tấn mà vặn một vòng có hơn.
- “Hí!! Ta thua… em thua… Nói chuyện chính sự, nói chính sự đi!” (>o