Trông thấy cái tên ‘The King’ hiện lên trên hai món đồ mà mình đang muốn đấu giá, đôi chân mày của Đình Tấn lập tức nhíu chặt lại với nhau.
- “ đồng tiền vàng.”
Hắn lạnh lùng thốt ra một câu cụt ngủn.
Ngồi ở ngay bên cạnh, Tim hiểu ý chanh chóng ra lệnh cho con Ba Đậu Đậu tăng giá cả hai món đồ vật kia.
Bảng giá tiền ngay tức khắc tăng lên đồng tiền vàng cho mỗi món vật phẩm, bên cạnh đó, tên nhân vật của Tim lại quay trở về vị trí cũ trước đó của nó.
Phía bên kia màn ảnh, Henry trông thấy điều này thì không kìm được mở miệng cười lớn, khinh thường nói.
- “Hahaha… muốn mua hai món này, không dễ như vậy đâu. Ba Đậu Đậu, tăng giá đồng tiền vàng cho hai món vật phẩm vừa nãy ta đã ra giá.”
Con Ba Đậu Đậu vội vàng tiếp nhận mệnh lệnh, truyền thông tin trở về máy chủ. Biển giá lại tiếp tục thay đổi thành đồng tiền vàng, tăng gấp đôi số tiền trước đó.
Tình huống như vậy xảy ra, làm cho Đình Tấn không khỏi phải suy tính lại. Âm thầm nghĩ kỹ một hồi lâu, hắn đưa ra hai tình huống.
Thứ nhất, có thể đối phương đã đoán biết được thân phận của Tim rồi. Còn tình huống thứ hai, rất có thể là hai món đồ này đã thu hút được sự chú ý của đối phương.
- “Ngươi có từng va chạm qua với đám người [The Throne] lần nào không?”
Đình Tấn trầm giọng, hướng về Tim đặt câu hỏi.
Tim im lặng, lục lọi trong trí nhớ của mình một chút, rồi thì lắc nhẹ đầu một cái. Nhưng ngay sau đó, dường như nhớ ra thêm được điều gì, hắn vội vàng nói bổ sung thêm.
- “Hình như trong lần lan truyền tin tức xấu lần trước, lúc chúng ta bị mấy tên hacker [The Throne] tấn công, ta có đánh lui được một người. Nickname cũng dùng là tên nhân vật của ta, chắc có thể là có người của bọn họ đã phát hiện và nhớ được tên của ta.”
Làm một người thông minh, Tim rất nhanh thì hiểu ra được dụng ý trong câu hỏi của Đình Tấn. Hắn vội vàng trình báo ra hết tất cả những gì mà mình biết.
Có được câu trả lời của Tim, Đình Tấn lập tức hiểu ra được nguyên nhân mà đối phương lại tham giá đấu giá hai món đồ vật phẩm này.
Âm thầm thở phào một hơi, nếu như đối phương có hứng thú với món đồ này thì đó mới là điều mà Đình Tấn thật sự lo lắng. Còn nếu là vì tranh giá, không muốn cho hắn mua được hai món vật phẩm này thì điều đó cũng không đáng ngại lắm.
Cúi đầu trâm tư suy tính một chút, sau đó, Đình Tấn lại đưa mắt, quét nhìn xung quanh sảnh lầu ba này một vòng, tựa như đang tìm kiếm một ai đó.
Rất nhanh thì hắn đã chú ý được một nhóm ba người, đang tụ tập đứng cùng với những người trong tiểu đội của hắn. Chính là ba tên thanh niên vừa được lên chức phó chỉ huy, bao gồm Alvin, Tom và Jimmy.
Trông thấy ba người này thì ngay tức khắc, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu của Đình Tấn.
Cẩn thận suy tính, sắp xếp lại từng bước kế hoạch trong đầu của mình xong, hắn vội vàng chạy tới bên cạnh nhóm người này, kêu gọi ba tên thanh niên đó.
Trên đường đi tới, ánh mắt của hắn không tự chủ mà đảo qua những người khác trong nhóm và bất thình lình dừng lại ở một thân ảnh yểu điệu, đang đứng nói chuyện với David.
- “Lạc Hồng, sao ngươi lại ở đây?”
Có chút kinh ngạc vì sự xuất hiện của Lạc Hồng ở đây, Đình Tấn tiến lại hỏi chuyện. Nhưng không chờ cho Lạc Hồng mở miệng thì David đã vội vàng giành trả lời trước.
- “Xin lỗi, hội trưởng. Lúc nãy trông thấy Lạc Hồng đứng xem màn ảnh lớn ở bên ngoài [Cửa Hàng Trading Hall], nên ta đã tự ý mời NqrqZZ vào đây, chứ không phải là nàng ấy tự tiện đi vào.”
Nghe giọng nói gấp gáp của David, cả Đình Tấn lẫn Lạc Hồng đều nhíu đôi chân mày lại.
Phản ứng của Đình Tấn như vậy cũng bởi vì lần đấu giá này rất quan trọng. Những người có mặt trong căn phòng này, hầu hết đều là những nhân viên được Lý Uyên trực tiếp thuê mướn trong hiện thực hoặc những thành viên tham gia [The Alliance] từ rất sớm, đã trải qua rất nhiều khoảng thời gian khó khăn để chứng minh lòng trung thành của bọn họ.
Phải biết, ngoài Terrell và Ameerah là hai người mà Đình Tấn đã biết trước khi trọng sinh ra, thì cả Louis lẫn David đều phải trải qua rất nhiều thử thách mới được hắn tin tưởng hoàn toàn, không hề ngần ngại khi giao toàn bộ [The Alliance] cho bọn họ.
Còn Lạc Hồng thì vẫn là một người mới gia nhập không lâu. Mặc dù Đình Tấn có ấn tượng khá tốt với nàng, nhưng điều đó cũng không nói lên hắn có thể hoàn toàn tin tưởng nàng như tin Lý Uyên hay những người khác trong tiểu đội của mình.
Trông thấy biểu hiện của Đình Tấn như vậy, Lạc Hồng cũng dường như đã đoán ra được suy nghĩ của hắn. Nàng nhíu mày, có chút không vui nói.
- “Nếu như không được ở đây thì ta trở ra ngoài xe tiếp cũng được.”
David trông thấy thái độ của hai người càng lúc càng trở nên căng thẳng thì không khỏi trở nên rối rắm. Gương mặt bình tĩnh lạnh lùng ngày thường cũng bị vẻ bối rối thay thế, hắn có chút cuốn quít không biết phải nói hay nên làm thế nào để giải quyết chuyện này.
Bất quá, Đình Tấn dường như cũng không quan tâm đến suy nghĩ của David. Hắn hướng về Lạc Hồng gật nhẹ đầu một cái, rồi thẳng thắng nói.
- “Thật có lỗi, là do ta quên thông báo trước về chuyện ngăn cấm người ngoài vào đây. Tuy rằng ngươi đã gia nhập [The Alliance] nhưng chúng ta cũng chưa đến mức độ có thể hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau. Thế nên rất xin lỗi, mong ngươi hiểu và thông cảm.”
Lạc Hồng nghe hắn nói xong cũng không có trả lời lại một câu nào. Nàng chỉ lạnh nhạt gật đầu một cái, sau đó hướng về David và những người khác trong tiểu đội nói một tiếng chào hỏi.
Những người khác trong đội cũng không có ý kiến gì với cách hành xử của Đình Tấn, bọn họ cũng chỉ gật đầu chào lại Lạc Hồng một cái rồi thôi. Chỉ riêng có David thì không dám nhìn thẳng vào mắt Lạc Hồng, âm thầm cúi đầu lẩm bẩm một tiếng.
- “Xin lỗi…”
- “Không có gì, là ta mạo muội. Chào mọi người, gặp lại sau vậy.”
Đôi môi nhỏ nhắn, đỏ hồng mỉm cười một cái, nàng nhẹ giọng đáp lại với giọng nói rất bình thản, không hề có tức giận hay xấu hổ gì ở trong đó. Nói xong thì Lạc Hồng nhanh chóng bước thẳng đến lối đi xuống cầu thang trong sảnh lầu ba này.
Thái độ của nàng càng bình thản bao nhiêu thì càng làm cho David cảm thấy có lỗi nhiều hơn bấy nhiêu. Bất quá, hắn cũng không thể trách Đình Tấn bởi vì tất cả nguyên do đều bắt nguồn sự tự tiện của mình mà đưa đến hoàn cảnh khó xử như vậy.
Dõi theo bóng lưng của Lạc Hồng, Đình Tấn cũng không hề có cảm giác áy náy gì cả. Bởi lẽ, đây là điều cần thiết mà một công hội muốn phát triển vững mạnh cần phải làm.
Vì nếu lỡ như có thông tin mật nào đó của công hội bị lọt ra bên ngoài, mất mát không chỉ là nguồn thông tin đó, mà sẽ còn có thêm cả sự đoàn kết của những thành viên trong công hội.
Nhìn David vẫn còn đang thẫn thờ, trông theo lối đi xuống cầu thang của sảnh lầu ba này, Đình Tấn âm thầm thở dài một hơi, vừa vỗ vai hắn vừa nhẹ giọng an ủi.
- “Đừng buồn, trải qua một thời gian nữa để kiểm chứng thì ắt hẳn sẽ biết rõ thái độ của Lạc Hồng mà thôi.”
David ngẩng đầu lên nhìn về phía Đình Tấn, rồi gật đầu một cái, ra hiệu hắn đã hiểu.
An ủi David xong, Đình Tấn cũng không nói gì thêm nhiều nữa.
- “Alvin, Tom và Jimmy ta cần các ngươi giúp một vài chuyện. Đi theo ta!”
Hắn nhanh chóng gọi lại ba tên thanh niên Alvin, Tom và Jimmy đi trở về bên cạnh Tim để thực hiện kế hoạch vừa định ra của mình.
Quay lại góc sảnh lầu ba vắng vẻ, để không ảnh hưởng đến những người đang quay phim trực tiếp video (Livestream), Đình Tấn đứng trước mặt của ba tên thanh niên phó chỉ huy này, nhanh chóng giải thích cho bọn họ mục đích của hắn.
- “Ta cần các ngươi thay phiên nhau ra giá cho hai món vật phẩm kia.”
Ba người đưa mắt nhìn theo cánh tay của Đình Tấn, đang chỉ vào hai món món vật phẩm đấu giá thứ nhất và thứ ba. Bọn họ có chút không hiểu đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn Đình Tấn như muốn hỏi hắn ‘Tại sao?’
- “Không cần phải thắc mắc gì nhiều. Ta trả giá thì các ngươi cứ thay phiên nhau ra lệnh cho Ba Đậu Đậu gọi giá là được. Chúng ta bắt đầu đi.”
Đình Tấn không giải thích gì nhiều cho bọn họ, chỉ ra hiệu lệnh bất đầu kế hoạch mà thôi. Ba tên thanh niên này cũng nhanh chóng chấn chỉnh tinh thần, không thắc mắc nữa.
- “Alvin, ngươi tới trước, đồng tiền vàng, món thứ ba. Jimmy, đồng tiền vàng, món thứ nhất.”
Hai người được Đình Tấn gọi tên nhanh chóng gọi ra Ba Đậu Đậu của mình, bắt đầu kêu giá cho hai món đồ theo như yêu cầu của Đình Tấn.
Bảng giá nhanh chóng bị thay đổi, đồng thời, ở trên sàn diễn, con Ba Đậu Đậu mập mạp cũng lớn giọng gọi ra tên và giá tiền mà bọn họ đã đưa ra cho hai món đồ này.