Hối hả trở về khu biệt thự, trên gương mặt Lý Uyên hiện rõ vẻ bồn chồn lo lắng. Nàng hiện tại chỉ muốn nhanh chóng đăng nhập vào trò chơi để kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra với nhóm người của David.
Bất quá, khi đi ngang qua phòng Đình Tấn, bước chân của nàng không kìm được mà khựng lại giữa chừng. Hơi suy nghĩ một chút trong đầu, nàng mới đưa ra quyết định mở cửa, tiến vào trong phòng.
Vẫn là cái không gian rộng rãi thoáng mát đó, vẫn là ánh mặt trời lúc ban chiều rọi sáng vào trong căn phòng, nó như muốn gợi nhớ lại cho nàng khoảnh khắc mà hắn và nàng đã mặn nồng ân ái cùng nhau.
Bước đi đến khoang cabin trò chơi, nhìn gương mặt Đình Tấn thông qua cửa kính trong suốt của cabin, rồi lại chuyển dời tầm mắt về phía bảng thông số cơ thể của hắn trên mặt bảng điều khiển, đôi chân mày của Lý Uyên không nhịn được hơi nhíu lại.
Ở thời điểm hiện tại, gương mặt Đình Tấn có vẻ hơi tái nhợt đi không còn vẻ hồng hào vốn có nữa, còn về phần thông số cơ thể, nó vẫn đang duy trì ở một mức khá cao, ngang ngửa với một người đang vận động mạnh liên tục.
Điều đó nói rõ cho nàng biết một điều, hắn đang ở trong trò chơi ắt hẳn phải đối mặt với rất nhiều chuyện kinh khủng, thậm chí nó đã ảnh hưởng ra đến thế giới hiện thực bên ngoài rất rõ ràng.
Quan tâm nhiều quá tắc sẽ loạn, trong đầu của Lý Uyên không ngừng luẫn quẫn những suy nghĩ về việc Đình Tấn đang gặp phải chuyện không may, bởi vì cái mức độ giả thuyết cùng khả năng đồng bộ hóa với hiện thực của trò chơi này.
Nàng cứ đứng tại đó một lúc lâu, bàn tay đã giơ ra với ý đồ muốn cưỡng chế mở ra khoang cabin nhưng vẫn phân vân, không quyết định được có nên tự tiện làm như vậy hay không.
Và rồi, sau một hồi lâu đắn đo suy nghĩ, Lý Uyên rốt cuộc cũng buông tay, lựa chọn bỏ mặc, không can thiệp vào chuyện của Đình Tấn.
Thay vào đó, bàn tay ngọc của nàng nhẹ nhàng đặt lên trên khoang cabin trò chơi, như muốn xuyên qua lớp rào chắn trong suốt bên ngoài để vuốt ve gương mặt Đình Tấn.
- “Đừng xảy ra chuyện gì nhé, ta và mọi người chờ mong ngươi trở về tiếp tục dìu dắt chúng ta qua cơn hoạn nạn này.”
Ánh mắt dịu dàng, Lý Uyên nhìn về phía gương mặt Đình Tấn đang nhắm chặt mí mắt trong cabin, nhỏ giọng thì thào nói.
Dứt lời, nàng liền không dây dưa nữa, nhanh chóng rời đi về phòng của mình để đăng nhập vào trò chơi.
…
Lại nói, quay trở lại thời điểm khi mà Lý Uyên vừa đăng xuất khỏi trò chơi không bao lâu, David nào đâu biết được rằng, nàng ta đã đăng xuất khỏi trò chơi, thế nên hắn vẫn cứ ngồi tại nơi ẩn náu đó mà chờ đợi tin nhắn của đối phương.
Thế nhưng, đã trôi qua hơn giờ, hắn chẳng hề nhận được bất cứ phản hồi nào của Lý Uyên. Điều đó không khỏi khiến cho tâm trạng đang phân vân lưỡng lự của hắn càng trở nên rối rắm như tơ vò.
Keng! – Người chơi này hiện tại không đăng nhập vào trong trò chơi, ngài có muốn gửi tin nhắn ra ngoài liên hệ trong hiện thực hay không?
Thử mở lên giao diện tin nhắn, David lại thử soạn thêm một tin nhắn và gửi đi, để rồi đáp lại hắn chỉ có một đầu tin nhắn hệ thống.
Đầy bất ngờ, David không thể nào hiểu nổi, làm sao Lý Uyên vẫn còn mới vừa nói chuyện với mình vài câu trước đó thì bây giờ lại đã đăng xuất ra khỏi trò chơi rồi.
Trước mắt hắn, đầu thông báo hệ thống kia vẫn còn đang trôi nổi, muốn hỏi ý kiến hắn về việc có gửi tin nhắn ra thế giới hiện thực cho Lý Uyên hay không.
Bất quá, sau một hồi suy nghĩ, David vẫn là quyết định từ chối. Bởi lẽ, hắn nghĩ rằng, nếu Lý Uyên đã đột xuất đăng xuất khỏi trò chơi như vậy thì khẳng định sẽ có chuyện rất gấp trong hiện thực.
Gửi tin nhắn đi ra ngoài có thể sẽ làm phiền và ảnh hưởng đến công việc của nàng, đấy là điều mà David không muốn nhìn thấy nhiều nhất.
- “Chỉ huy, trời sắp sáng rồi. Bắt đầu thực hiện kế hoạch chứ?”
Đúng vào cái khoảnh khắc mà David không thể đưa ra được quyết định ấy, Jimmy thật đúng lúc lên tiếng, hỏi dò ý kiến mà không hề hay biết rằng, mình đã vô tình kéo David vào một tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Trời đã sáng, đồng nghĩa với việc bọn họ phải chuẩn bị để rời đi thực hiện kế hoạch mới, không nghỉ ngơi hay chờ giảm bớt điểm PK mà tiếp tục cuộc đi săn đầu người này.
Hoặc là bỏ qua cơ hội tốt nhất để dàn trận chuẩn bị và quay trở lại, tiếp tục dựa trên bản kế hoạch cũ, tìm một nơi an toàn cày quái giảm bớt điểm PK rồi mới hành động.
Một trong hai, David phải làm ra quyết định. Nếu chậm trễ thời gian, dù chỉ là – phút thôi thì cũng đủ để bọn họ mất đi một số ưu thế nhất định rồi.
Trông thấy David trầm tư không nói lời nào, Jimmy gãi gãi đầu, phân vân một hồi rồi lại nhỏ giọng kêu gọi, nhắc nhở đối phương.
- “Chỉ huy, chỉ còn gần giờ nữa trời sẽ sáng, bây giờ phải làm sao?”
David có chút giật mình, khôi phục lại tinh thần rồi ngẩng mặt lên nhìn Jimmy. Quét mắt một vòng xung quanh mình, David bây giờ mới chú ý đến, khắp nơi xung quanh hắn đã bị bao vây bởi đám người đội viên của mình.
Dưới ánh mắt chờ mong của một đám đội viên như vậy, cán cân đang đồng đều giữa hai quyết định trong lòng David dần dần lệch đi về một phía, chính là phương án thực hiện kế hoạch mới.
Cuối cùng, chuyện gì đến cũng sẽ đến. David không thể kháng cự lại những ý định đang không ngừng nảy sinh trong đầu mình.
- “Được… lên đường thôi!”
Hắn lắc đầu như muốn cắt đứt những do dự trong đầu mình, siết chặt nắm tay rồi đứng bật dậy và dứt khoát hô to một tiếng, dẫn đầu đoàn người rời đi.
Đám đội viên ngoài hưng phấn ra thì hoàn toàn không hề có bất kì sự sợ hãi nào. Bọn họ làm sao có thể biết được rằng, phía sau quyết định này chính là vô tận những mối nguy hiểm đang rình rập chờ đợi mình.
Cứ như vậy, David dẫn đầu cả đoàn người quay trở lại một khu vực luyện cấp ở phía Bắc EL thành. Nơi này thật sự cũng không quá xa so với những khu vực mà hắn và cả nhóm đã thành công săn giết được rất nhiều kẻ địch trước đó.
Nó vẫn còn nằm trong vùng phạm vi dưới km xung quanh EL thành, nghĩa là nơi này vẫn chưa đến khu vực doanh trại đóng quân của quân đội ở dã ngoại, cũng chưa có xuất hiện quái vật trên cấp.
David lựa chọn nơi này, nguyên nhân cũng bởi vì nó sẽ rất ít xuất hiện nhóm đông người chơi hoặc những tên người chơi đi luyện cấp ở khu vực này đẳng cấp nhất định sẽ không thể nào cao được.
Dù sao đi nữa, [The Throne] và [The Alliance] tuyên chiến với nhau thì người chơi cũng không thể nào ngừng lại công việc đi thăng cấp của mình. Cho nên, người chơi nếu muốn lựa chọn nơi thăng cấp tốt nhất dĩ nhiên là khu vực mà David đang nhắm tới này.
- “Ngưng lại!”
Đoàn người rón rén khom người di chuyển như những tên trộm, mượn địa hình để ẩn nấp thân thể mình, thì bỗng nhiên, người dẫn đầu là David lại bất ngờ vung nắm tay đang siết chặt lên, ra hiệu cho cả đoàn dừng lại.
Đôi chân mày của hắn gần như dính chặt vào nhau sau khi trông thấy một màn trước mắt.
- “Phía trước có kẻ địch, Trần Hoàn, Quốc Chiến, hai người các ngươi và đội của mình tiến lên, tản ra dò thám xung quanh nơi đó rồi báo cáo về cho ta.”
David với vẻ mặt cực kì nghiêm túc, cũng không thèm quay đầu nhìn lại những người đang ở phía sau mình, mà trực tiếp trầm giọng hạ lệnh, phân công nhiệm vụ.
‘Rõ!’
Trần Hoàn cùng Quốc Chiến tiếp nhận mệnh lệnh, cấp tốc dẫn bốn tên đội viên của mình, phóng nhanh ra khu vực mà David đang chỉ điểm yêu cầu thăm dò mà tới..
Đấy là một vùng đất trũng như một cái lòng chảo, trong đó đang có một nhóm người hăng say chiến đấu với vài con Mammuthus Trogon, giữa bầu trời vẫn còn tối đen, chỉ mới xuất hiện vài tia sáng ở đường chân trời.
David cảm thấy đa phần khó hiểu nằm ở chỗ làm sao có người lại đến đây luyện cấp sớm như vậy. Phải biết hiện tại, rất ít có người chơi nào thức dậy đi cày quái ở thời điểm trời chỉ mới tờ mờ rạng sáng, lúc – giờ thế này.
Trừ phi là bọn họ quá nghiện công việc cày cấp cho nên mới hăng say, hưng phấn không quản thời gian ngày hay đêm như thế này.
Chính vì muốn giữ an toàn, David mới ra lệnh cho Trần Hoàn đi thăm dò, tìm hiểu kỹ thông tin của kẻ địch. Sau đó, hắn mới có thể an tâm hơn mà đưa ra quyết định hành động.
Nhìn người Trần Hoàn rời đi, David cùng với người còn lại đều là một vẻ mặt tập trung, cẩn thận quan sát khắp nơi xung quanh mình.
…
Trong khi đó, ở tại một khu vực cách nhóm người mà David phát hiện có khoảng hơn km, đang có một nhóm đông hơn trăm người đang đứng ẩn nấp sau một bãi đá cuội, tựa như đang chờ đợi tín hiệu gì đó.
- “Phải chờ bao lâu nữa đây đội trưởng? Chúng ta đã chờ suốt đêm rồi mà không thấy mấy con chuột này cắn mồi nữa…”
Một tên Chiến Sĩ ngáp ngắn ngáp dài, vì không chịu được cơn buồn chán mà lên tiếng hỏi chuyện với gã Đạo Tặc có gương mặt rất quen thuộc với David, không ai khác hơn chính là tên Bò Cạp.
- “Ngậm cái mồm lại và bớt lải nhải đi. Đây là mệnh lệnh của hội trưởng, đừng có làm hỏng chuyện, nếu không thì ngươi chẳng những không nhận được tiền lương tháng rồi mà còn bị đá ra khỏi công hội ta cũng không giúp được đâu.”
Bò Cạp liếc xéo ánh mắt hình viên đạn của mình về phía tên Chiến Sĩ to con vừa than thở này.
Keng! – Ngài vừa nhận được một tin nhắn mật.
Đúng lúc ấy, bên tai Bò Cạp bỗng chốc vang lên một đầu thông báo của hệ thống, đây cũng chính là điều mà hắn và cả nhóm thuộc hạ hơn trăm người đã chờ đợi từ lâu.
Mở ra kiểm tra lại nội dung của đầu tin nhắn mật vừa được gửi tới này, ánh mắt Bò Cạp lập tức lóe lên một tia tinh mang sắc lạnh.
Không kìm được hưng phấn đang trỗi dậy, Bò Cạp vung tay tắt đi bản giao diện hệ thống, đồng thời bắt đầu phân chia mệnh lệnh.
- “Theo kế hoạch diễn tập, đội – – tản ra bao vây, đội – đi theo ta chuẩn bị chiến đấu. Xuất phát!”
Tiếng quát to của hắn trong đêm đen yên tĩnh lại cực kì vang vọng. Nói dứt câu, hắn cũng không hề quan tâm đến việc, liệu đám thuộc hạ của mình có kịp phản ứng hay không, rất dứt khoát vung tay ra hiệu cho mọi người đi theo sau hắn.