Thoáng cái đã nửa giờ trôi qua…
Ngồi sẵn trong phòng khách, Đình Tấn lười biếng nằm trên bộ ghế sa lông sang trọng, tâm thần ngẩn ngơ suy nghĩ về chuyện nào đó đâu xa trong lúc chờ đợi, chẳng để ý lắm tới thời gian.
Tại thời điểm hắn đang mơ mơ màng màng thì Lý Uyên, với một thân tóc ướt đẫm vì mới vừa tắm gội xong, chỉ mặc trên người một bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng đã xuất hiện ở ngay sát bên cạnh hắn.
Hiển nhiên, nàng đây là rất gấp, vừa thoát khỏi trò chơi thì lập tức đã tắm gội sơ sài, khoác áo sơ sài để chạy đến tìm hắn đi.
- “Ngươi thế nào lại rời đi lâu như vậy?”
Mang theo tâm tình không tốt, cũng không một lời thăm hỏi mà trái lại, nàng còn hậm hực, lớn giọng trách cứ Đình Tấn.
Xem như có được trận thắng đầu tiên với [The Throne], cùng tin tức chấn động từ Long, nhưng vô số áp lực mà nàng phải gánh chịu từ hiện thực cho đến mấy vấn đề liên quan đến đội Lính Đánh Thuê trong liên minh cũng không hề ít chút nào.
- “Xin lỗi, hôm ấy cứ nghĩ sắp xếp mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, nhưng rốt cuộc lại quá chủ quan nên mới thành ra nhiều chuyện như vậy. Ta cũng vừa xem qua đống tin tức trên mạng, tình hình trong [The Alliance] thế nào rồi? Có diễn biến gì mới không?”
Đình Tấn một mặt ngửa lên trời, hai mắt vẫn nhắm nghiền không thèm liếc nhìn tới Lý Uyên một cái, tuy nói xin lỗi nhưng bên trong giọng nói lại chẳng hề có ý tứ hối lỗi tí nào.
Thấy Đình Tấn đang muốn đánh lạc hướng, lãng sang chuyện khác, Lý Uyên một cặp mắt u oán, ngồi phịch xuống ghế sa lông ngay sát bên cạnh hắn, lặng thinh không nói tiếng nào.
Chờ đợi một hồi, không nghe Lý Uyên lên tiếng, Đình Tấn hí mắt liếc nhìn sang. Nhìn bộ dạng trầm trầm như có ai đang thiếu tiền mình của Lý Uyên, Đình Tấn không nhịn được, chợt phì cười một cái.
- “Phì… ta xin lỗi, đã cho ngươi thêm phiền. Thực sự thì chuyện cũng đột xuất quá, ta lại không dứt ra được.”
Cánh tay gác trên ghế sa lông vòng ra khoác lên vai Lý Uyên, Đình Tấn một mặt cười cười, nhẹ giọng thủ thỉ bên tai nàng.
Mùi hương thơm từ trên người nàng không ngừng tản mát ra, cảm giác mịn màng từ làn da trắng nuột như em bé truyền đến trên tay, làm hắn cảm thấy có chút nóng trong người.
Ánh mắt hắn vô tình hay hữu ý chuyển dời xuống phía dưới cũng chẳng rõ. Nhận ra không có vật gì che đậy hai đôi gò bông, điểm nhỏ hồng hồng ẩn hiện bên dưới lớp áo mỏng càng khiến hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tức thì nuốt vào một ngụm nước.
Bất quá, bộ dạng này của hắn thì Lý Uyên đâu có hay biết gì. Một mực nàng vẫn đang còn khó chịu trong người đây.
Có vẻ như được xoa dịu chút ít tâm trạng không vui, nhưng nàng cũng không muốn dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy. Nàng liếc xéo hắn bằng nửa con mắt, một mặt bĩu môi, oán trách nói.
- “Ngươi thì hay rồi, Hội Trưởng hất tay giao hết công việc cho quản lý, thật cũng có nhiều người còn không rõ, cứ tưởng ta là chủ của [The Alliance] đây.”
- “Được rồi, được rồi, là ta không đúng. Thời gian không có nhiều, nói vào vấn đề chính đi, tình hình [The Alliance] có chuyển biến gì mới hay không?”
Phát hiện Lý Uyên đã bắt đầu buông lỏng, Đình Tấn gạt bỏ những tà niệm trong đầu, không chậm chút nào chụp lấy thời cơ, đánh vào chủ đề chính.
Trong lòng tuy vẫn còn đang ấm ức Đình Tấn rất nhiều nhưng đã hắn nói vậy, Lý Uyên cũng không còn muốn làm mất thời gian nữa.
- “Có, trong trò chơi thì liên minh của chúng ta mỗi ngày vẫn có người yêu cầu muốn thoát ly khỏi liên minh. Còn ở hiện thực thì các đại lý phân phối đã ký hợp đồng với [The Alliance Y Dược] không hiểu vì sao vẫn thường xuất hiện tình huống chấp nhận chịu bồi thường phí tổn để phá vỡ điều ước trong hợp đồng.”
Đã Lý Uyên bắt đầu nghiêm túc nói chuyện nghiêm chỉnh, Đình Tấn cũng liền ngồi thẳng người, vứt bỏ đi trạng thái lười biếng trước đó của mình.
- “Ừm… đã hiểu. Ý ngươi là có người đứng sau màn cho những chuyện này, đúng chứ?”
Nghe câu hỏi ấy của Đình Tấn, Lý Uyên không nói gì, chỉ là thần sắc cực kì thận trọng, gật gù xem như đáp lời.
Đón lấy, đã không còn chuyện gì khác, Đình Tấn không chần chờ nữa, nhanh chóng phân phó cho nàng.
- “Đã như vậy, chúng ta liền chơi với đám người đó một trận. Chắc ngươi cũng đã biết ta trước đó đã rơi vào trong một cái phụ bản đặc biệt, kết quả có nhận được một số phần thưởng, đồng thời còn hiểu ra được một số vấn đề liên quan đến hướng đi trong tương lai của trò chơi.”
Đưa tay lên xoa xoa cằm, Đình Tấn từ đầu đến cuối đều giữ một nụ cười nhếch mép trên khóe môi, chậm rãi nói.
- “Đầu tiên, chuyện ở hiện thực không phải gấp. Phương diện sản xuất thuốc hay xây dựng nhà máy, thuê mướn công nhân các thứ, cứ cho ta làm đều đặn bình thường, không cần phải sợ hãi đám người kia rút vốn mà ngừng lại. Thời gian sau, bọn chúng chắc chắn phải đến quỳ cầu chúng ta.”
Ánh mắt sắc bén, Đình Tấn lạnh giọng nói ra từng câu chắc nịch, ngữ khí cực kì bá đạo, chẳng thèm coi đám người cung cấp hàng kia vào trong mắt. Phải biết một công ty muốn bán được hàng thì cần phải hợp tác hòa thuận với những nhà phân phối hoặc cửa hàng đại lý trong khu vực.
Giữ thái độ như vậy, họa chăng chỉ có gây ra cho đối tác phản cảm, kéo theo đó là bị cô lập, không bán được sản phẩm rồi phá sản cả công ty mà thôi. Trừ phi sản phẩm quá mức nóng hổi, cung không đủ cầu một dạng, hoặc dưới cờ công ty mẹ có cửa hàng tiêu thụ riêng thì may ra mới phải không ngại những vấn đề về đối tác hay cửa hàng đại lý ấy.
Bất quá, Lý Uyên là người trong cuộc, biết rõ chất lượng sản phẩm của [The Alliance Y Dược] có thể sẽ gây ra tiếng vang oanh động đến cỡ nào cho nên hoàn toàn tin tưởng vào những lời này của Đình Tấn.
- “Tiếp theo, ta muốn ngươi tổ kiến cho [The Alliance] một đội Lính Đánh Thuê, thu nhận thành viên chỉ chuyên về những người chơi theo phương hướng sản xuất.”
Không ngừng lại tại đó, Đình Tấn nhìn thẳng vào mắt Lý Uyên, không nhanh không chậm nói ra tiếp sắp xếp của mình.
- “Cái này để làm gì vậy? Theo ta thấy, mấy cái nghề nghiệp phụ trợ, sản xuất này thật chẳng ra làm sao cả, trang bị được chế tạo ra thậm chí còn thua cả đánh quái vật rơi ra nữa.
Làm theo lời ngươi nói, chúng ta sẽ còn mất thêm một khoản tiền lớn nữa, tình hình vốn lưu động hiện giờ của [The Alliance] chắc ngươi cũng biết là không có quá nhiều để vung bậy vung bạ như vậy chứ?”
Chân mày nhíu chặt, Lý Uyên chờ cho Đình Tấn nói xong thì không nghĩ ngợi gì đã đưa ra ngay những phân tích của mình trong việc tổ kiến một đoàn đội người chơi nghề nghiệp phụ trợ này.
- “Ta biết chúng ta không có nhiều vốn liếng, nhưng cứ tin tưởng ta, đây là một cơ hội. Ngươi xem…”
Giống như biết rõ Lý Uyên sẽ có phản ứng như thế, Đình Tấn mỉm cười dùng cường đại tự tin của hắn trấn an lấy nàng. Đồng thời, hắn còn lấy ra điện thoại, mở lên cho nàng xem cái gì đó.
[Phôi] Reek Hỏa Giáp
Chất lượng: Đồ Đỏ
Yêu cầu: Đẳng cấp trở lên.
Giới thiệu: Một loại phương pháp đúc luyện, pha trộn giữa giáp da bên ngoài và xương cốt của loài quái vật Reek, đúc luyện ra một bộ áo giáp toàn thân, với khả năng chống chịu [Sát Thương Thuộc Tính Hỏa] cao, kèm theo một loại hiệu ứng đặc thù của chủng loài quái vật Reek.
Hiệu Quả:
- HP gia tăng %
- Kháng [Sát Thương Thuộc Tính Hỏa] %
- Gây ra hiệu ứng ‘Đốt Cháy’, tạo thành điểm [Sát Thương Thuộc Tính Hỏa] tổn thương theo mỗi giây, cho kẻ địch tiếp cận người mặc giáp trong bán kính mét.
Nguyên Liệu Cần Thiết: Xương Reek, Da Reek, Hạt Nhân Nguyên Tố [Hỏa] (Hạ Cấp), Dung dịch hòa tan v.v…
Lưu ý: Cần đạt đến nghề nghiệp phụ Rèn Đúc đạt đẳng cấp mới có thể chế tạo.
…
Trên chiếc điện thoại lỗi thời của Đình Tấn là một tấm ảnh chụp lại bảng thông số một món vật phẩm trong trò chơi. Đây cũng chính là một món vật phẩm mà hắn thu được từ trên người con Boss Piragon Lãnh Chúa rơi ra.
Thoạt đầu, Lý Uyên có chút không để ý lắm, nhưng càng nhìn về sau, biểu tình trên gương mặt nàng càng là trở nên nghiêm túc, tay đưa ra vịn lấy máy điện thoại của Đình Tấn kéo lại gần hơn, như muốn xem rõ từng chữ ở trên tấm ảnh chụp bảng thông số đó.
Bỗng chốc, hô hấp của Lý Uyên bất chợt đã trở nên dồn dập hơn, cặp mắt trợn tròn, hai tay đưa lên bưng miệng, như muốn ngăn lại, không để cho mình thét lên.
- “Cái… cái này… ngươi từ đâu có? Nó là thật sao?”
Mấy cái hô hấp về sau, Lý Uyên bất ngờ như nổi điên vồ chụp lấy Đình Tấn, nhìn chăm chú vào hắn, kích động không nói rõ câu chữ.
Dù rằng không hiểu rõ, cũng chưa từng thấy qua cái thuộc tính [Sát Thương Thuộc Tính Hỏa] trên món vật phẩm kia là gì, nhưng Lý Uyên biết, chỉ cần thuộc tính của vật phẩm chất lượng Đồ Đỏ cùng với hiệu ứng ‘Đốt Cháy’ mang lại thôi cũng đủ để dẫn phát một trận oanh động, người mua xếp hàng tranh đoạt vật phẩm rồi.
- “Haha… không phải ngạc nhiên, đây chỉ là một trong số những thứ ta thu được mà thôi. Một hồi vào trong trò chơi sẽ được cho ngươi.”
Không mấy bất ngờ với loại phản ứng này của Lý Uyên, Đình Tấn một mặt cười xòa, thản nhiên nói tựa như món đồ vật trong tay hắn chỉ là một loại bình thường trang bị Đồ Trắng.
Tất nhiên là hắn biết, Lý Uyên chưa từng tiếp xúc với [Nguyên Tố Sát Thương], nên có nói nhiều nàng cũng chẳng thể hiểu rõ được tầm quan trọng của nó.
Bất quá, Lý Uyên thì không có giống hắn nghĩ đơn giản vậy. Nàng gần như chết lặng đi mất rồi, ý nghĩa của món đồ vật này quá mức phi phàm, nó gần như là có thể chiếm lấy rất nhiều điểm đáng chú trọng trong tương lai hướng đi của trò chơi.
Làm một người kinh doanh nhạy bén, nàng dĩ nhiên đã đánh hơi ra được mùi vị kinh doanh rất lớn trong món vật phẩm này.
- “Tốt! Ta sẽ lập tức tổ kiến một đội ngũ chuyên về nghề nghiệp phụ trợ sản xuất. Ừ, chẳng những vậy, còn phải tiếp tục tăng cường thu mua nguyên vật liệu nữa… Không được, ta phải ban bố nhiệm vụ gom góp tất cả những thứ này, nếu không sẽ thật là phí phạm mà.”
Một tràng nói liên hồi như súng máy của Lý Uyên sau khi thoát khỏi cơn chấn động. Nhìn trạng thái bất ổn, giống như sắp phát điên của nàng khiến Đình Tấn cũng không khỏi cảm khái, kinh doanh nhiều quá cũng quá cmn dễ dẫn tới rối loạn não bộ nha.
Rất rõ ràng, trong tay Đình Tấn chính là một cái công thức chế tạo một món trang bị cao cấp, đồng thời mang theo thuộc tính thuộc về hàng cực phẩm của trò chơi ở thời điểm hiện tại.
Mà với thuộc tính như vậy, dù là về sau đến cấp, người chơi vẫn còn có thể tiếp tục trang bị nó được nữa. Với đẳng cấp trung bình của người chơi bây giờ chỉ có , cấp, tương đương với bọn họ đã dẫn trước xu thế một đoạn thời gian ngắn.
Dựa trên tình hình biến động trên diễn đàn Anh Hùng, chưa hề có bất kì một tin tức nào liên quan đến việc chế tạo hay công thức, phôi nào giống như thứ mà Đình Tấn đang sở hữu này. Điều đó đồng nghĩa với việc trong tay bọn họ lúc này đang nắm giữ một bảo tàng cực kì lớn.
Thử nghĩ, một khi trong tay nắm giữ một chi đội ngũ nhân viên sản xuất có khả năng chế tạo ra món vật phẩm này, tương đương với việc, thị trường trang bị trong EL thành về sau có thể được nắm giữ trong tay bọn họ.
Độ khan hiếm của vật phẩm chất lượng Đồ Đỏ ai cũng biết là cao đến mức nào, một món trang bị như vậy bán ra vài nghìn đồng tiền vàng, tức vài chục nghìn $ cũng là không quá mắc.
Có thể nói, một khi sản xuất đại trà được món trang bị ‘Reek Hỏa Giáp’ kia, thì ngày gom được đấu vàng cũng không phải là chuyện gì khó. Cơ hồ một vụ làm ăn một vốn mười lời là chắc chắn nắm trong tay. Lý Uyên có kích động như vậy cũng không phải là chuyện gì khó hiểu.
- “Được rồi, cứ làm theo lời ta nói, có thứ này chúng ta chắc chắn sẽ không lỗ vốn, còn lại mấy chuyện lặt vặt khác, chốc lát chúng ta vào trò chơi ta sẽ bàn tiếp. Ngươi bây giờ trở vào trò chơi gọi mọi người trở lại [Đệ Nhất Quán] để hội họp đi, ta làm xong ít việc sẽ vào ngay.”
Chờ đợi cho Lý Uyên một mình một người ngồi lẩm bẩm một hồi lâu như vậy xong, Đình Tấn mới hắng giọng một cái, nhắc nhở nàng nhanh chóng đi làm việc.
Cơn kích động qua đi, chính là lúc mà Lý Uyên dần trở về với trạng thái nghiêm túc thường ngày. Tất cả những biểu hiện của nàng như vậy cũng không phải hoàn toàn là vì [The Alliance], một phần khác còn nằm ở cái chí hướng ban đầu đã được nàng đặt ra, nhắm về gia tộc Rothschild giàu có kia.
- “Biết rồi, ta đi ngay.”
Háo hức, đầy chờ mong vào thời gian sắp tới, Lý Uyên chồm người ôm lấy Đình Tấn, hôn hắn thật mạnh một cái rồi vội vàng đứng dậy, thẳng tiến trở về phòng của nàng để đăng nhập lại vào trò chơi.
- “Thật là muốn làm người ta mất kiểm soát mà…”
Nhìn bóng dáng yêu mị, với những đường cong lồi lõm, ẩn hiện bên dưới lớp áo mỏng trên người Lý Uyên, Đình Tấn không khỏi âm thầm tắc lưỡi, lắc đầu cảm thán. Nếu không phải là định lực tốt thì đoán chừng, hắn chắc đã đè nàng ra làm thịt rồi.
Ngồi tiếp tục chờ đợi trong phòng khách, sau khi Lý Uyên đi được một lúc thì tiếp tục lại xuất hiện hai bóng dáng khác tiến vào bên trong phòng.
- “Đến rồi à? Lại đây, ngồi.”
Đình Tấn giống như có con mắt thứ ba, dù đang nhắm nghiền hai mắt ngửa mặt lên trần nhà nhưng có ai vừa xuất hiện trước cửa phòng thì hắn đã biết rõ, cất giọng gọi lại ngay.
- “Hội Trưởng, vừa mới trở về hả? Cần tìm ta có việc gì?”
Mang theo một tia bất ngờ, giọng nói quen thuộc của David liền cất lên.
Ở bên cạnh David, Long cũng mang theo tâm tình thấp thỏm ngồi lại bên cạnh Đình Tấn, trong lòng âm thầm suy đoán xem, Đình Tấn gọi bọn họ đến đây với mục đích gì, phải chăng là trách cứ chuyện hai người đã tự ý hành động mà gây ra nguy hiểm cho mọi người trước đó hay không.
- “Đừng lo lắng như vậy, anh em trong nhà cả, chuyện nhỏ trước đó cũng đừng để bụng, cứ xem như một bài học cho các ngươi thôi, lần sau nhớ rút kinh nghiệm.”
Đình Tấn nhàn nhạt cất giọng, hệt như đã biết hết những ý nghĩ trong đầu của bọn họ. Nói đoạn, không chờ cho David trả lời, Đình Tấn lại tiếp tục nói thêm vào.
- “Gọi hai người các ngươi đến đây là vì muốn bàn tính một kế hoạch, một vở kịch cần ngươi và Long diễn cùng với ta.”
Trong khi đang nói đến đoạn này, Đình Tấn chậm chạp ngồi dậy khỏi ghế, vẻ lười nhác trước đó hoàn toàn tan biến đi đâu mất, đổi lại là gương mặt cực kì nghiêm túc, mang theo từ tia túc sát, chuẩn bị sẵn sàng đặt bẫy cho kẻ địch.