Có được tiền lệ, Đình Tấn tách rời khỏi đội ngũ, một thân một mình đi càng sâu, càng xa ra khỏi khu vực nơi đóng quân, tìm kiếm mấy bầy đàn Reek để luyện cấp.
Xung quanh hắn lúc bấy giờ, vẫn như cũ là con Bộ Xương Chiến Sĩ cùng với con Bộ Xương Cung Thủ. Có thể liên tục duy trì số lượng này mà không cần phải tiêu hao bất kỳ điểm MP hay HP nào, tội tình gì Đình Tấn không sử dụng kia chứ.
Lang thang đi trên đường cùng với đám vong linh, thỉnh thoảng lại chém giết một vài đàn Reek đột tập bất ngờ, cặp mắt Đình Tấn từ đầu đến cuối đều duy trình cảnh giác với phương viên mét xung quanh mình.
- “Có rảnh nhất định phải nhờ David dẫn đội ra đây thăm dò địa hình mới được…”
Dưới áp lực như vậy, trong đầu hắn bất chợt xuất hiện một ý nghĩ, miệng lẩm bẩm thì thầm nói ra.
Ngoài những đàn Reek ra, vùng đất này có khả năng vẫn còn sở hữu rất nhiều quái vật cực kì cường đại khác nữa.
Đã vậy bọn chúng lại còn luôn luôn đi theo bầy đàn, tình huống quá mức nguy hiểm, cho nên vẫn chưa từng có người đặt chân ra tới nơi này để rà soát từng khu vực phân bố quái vật.
Chính vì lẽ đó, Đình Tấn cũng là không rõ đường đi nước bước phía sau sẽ ẩn giấu nguy hiểm gì nữa, mỗi bước đi hắn đều phải cực kì cẩn trọng, tránh rơi vào vòng vây của đám quái vật này.
Sắp xếp của trò chơi đã rất rõ ràng, rời đi càng xa khu vực an toàn, khả năng đẳng cấp quái vật sẽ càng cao hơn, dù cho có được thực lực mạnh mẽ từ quân đoàn vong linh, Đình Tấn cũng không dám càn rỡ ngang nhiên đi lại giữa khu vực vùng sâu vùng xa này.
Lại nói, lỡ như đúng lúc Đình Tấn đang đi đường thì bất ngờ đụng độ một con Boss Thủ Thủ Lĩnh hay một con Boss Lãnh Chúa lao ra tập kích, tương tự với lần vô tình đi vào lãnh địa của con Griffin Lãnh Chúa, để rồi cả tổ đội bị toàn diệt, bản thân hắn càng là làm rơi mất một món đồ quý giá, chắc hẳn lúc đó có khóc cũng không ra nước mắt.
Hơn nữa, mục đích của hắn lần này cũng không phải chỉ đơn thuần là đi luyện cấp. Hắn còn ôm theo ý nghĩ, muốn dò xét được địa hình ở ngoài khu vực dã ngoại này, bởi vì có khả năng, cứ điểm công hội được thành lập sắp tới sẽ được chọn lựa ở một vị trí nào đó xung quanh nơi này.
Bất quá, có đôi khi mọi chuyện cũng không hoàn toàn nằm trong dự liệu của Đình Tấn.
Làm hắn đi được đoạn đường hơn km, cách nơi doanh trại đóng quân gần km có thừa, khung cảnh trước mặt hắn đột ngột thay đổi hoàn toàn, không còn là hoang mạc, đất đá vắng vẻ nữa, mà thay vào đó lại là một bờ biển vô cùng vô tận, không thấy được biên giới, chỉ nhìn rõ một đường chân trời ở phía xa.
Cát trắng phản chiếu ánh nắng mặt trời của buổi chiều tà, Đình Tấn đứng trên một cồn cát, nhìn ra bờ biển với vẻ mặt ngạc nhiên không ngớt, hắn chưa từng bao giờ nghe nói qua, phía bên ngoài EL thành lại là một mảnh đại dương mênh mông như vậy.
Để đi tới được nơi này, ống kinh nghiệm của Đình Tấn từ % đã tăng lên đến %, trọn vẹn tăng lên %.
Cho dù là một mình đi luyện cấp nhưng số lượng kinh nghiệm nhận được từ mỗi con Reek bị giết chết cũng không nhiều hơn bao nhiêu, so với thời điểm hắn dẫn đám đội viên kia đi giết Boss làm nhiệm vụ.
Điều đó chứng tỏ, số lượng đàn Reek mà hắn giết chết là không ít. Nếu không phải Đình Tấn có khả năng bổ sung quân số đám vong linh như vô cùng vô tận, thì phỏng chừng hắn phải bỏ ra một cái giá rất lớn mới đi được đến nơi này.
Nói như vậy để làm rõ, muốn đi được tới nơi này của hắn là thực sự không dễ dàng chút nào, người chơi muốn tới đây, bỏ ra không dưới mấy trăm mạng người là ít, thế nên không hề có bất kì tin tức nào về tình huống mà Đình Tấn bắt gặp bây giờ cũng là chuyện bình thường.
- “Làm sao lại hết đường đi rồi?!”
Ngỡ ngàng tự hỏi lấy mình, Đình Tấn hít sâu một hơi rồi cất bước, dẫn một đám vong linh đi dọc theo bờ biển, ý đồ muốn tìm kiếm xem có đường đi nào khác nữa hay không.
Đình Tấn đâu hề hay biết rằng, chính bản thân hắn là người đầu tiên đặt chân đi đến được mức độ sâu xa này.
Ấy thế nhưng càng đi về sau, hắn hoàn toàn không nhìn ra được bất cứ thứ gì khác ngoài nước biển xanh thẳm và bờ cát trắng tinh vô biên, chỉ có duy nhất một thứ hắn có thể nhận ra được, chính là hắn đang đi theo một đường vòng cung.
Sau cùng, Đình Tấn cảm thấy phương hướng mà mình đang đi đã dần chuyển sang hướng Tây của EL thành, hắn mới rút ra được một kết luận, EL thành tọa lạc trên một hòn đảo và nó đang tại mở rộng dần dần diện tích ra bên ngoài.
Khả năng giới hạn của hòn đảo này sẽ dựa trên đẳng cấp trung bình của người chơi mà tăng lên.
- “Nói vậy, chẳng lẽ ta phải lựa chọn xây dựng cứ điểm của công hội ở gần nơi đây sao?”
Từ đó suy ra, Đình Tấn liền nghĩ ngợi đến vấn đề này, quả thực nếu nói thành lập cứ điểm ở nơi này, hắn cũng không đoán biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
Quái vật trên đất liền đã rất đáng sợ rồi, nhưng có đôi khi, ẩn sâu bên dưới đại dương kia còn kinh khủng hơn gấp vô số lần có nằm mơ cũng không thể nghĩ tới.
Đình Tấn mặc dù chưa bao giờ được tiếp xúc với quái vật bên dưới đại dương xanh thăm thẳm này, nhưng hắn cũng có từng nghe nói phong thanh qua khá nhiều lần.
Nếu thật sự mọi chuyện diễn biến theo chiều hướng này, Đình Tấn có thể sẽ phải đối mặt tới một vấn đề nan giải khi phòng thủ cứ điểm.
‘Haiz…’
Thở dài một hơi, ngưng thôi không suy nghĩ nhiều về vấn đề này nữa, Đình Tấn xoay người dẫn dắt đám vong linh quay trở lại đất liền, tiếp tục cuộc chạy đua đẳng cấp lên .
Lúc bấy giờ, thứ hạng của hắn trên Bảng Xếp Hạng [Đẳng Cấp] từ vị trí thứ đã vọt thẳng lên đến vị trí thứ , đừng nhìn lấy thứ hạng chênh lệch nhiều như vậy mà lầm tưởng rằng nó chênh lệch rất nhiều.
Thực chất, với đẳng cấp tương đồng nhau đều là cấp của người trên Bảng Xếp Hạng [Đẳng Cấp] thì mỗi vị trí cách nhau chỉ xuýt xoa không quá % của ống kinh nghiệm mà thôi.
Theo như thông lệ, mỗi lần đạt được một cái thành tích gì đó mang ý nghĩa đặc biệt trong trò chơi như chuyển chức hoặc phá được phụ bản, hệ thống nhất định sẽ tặng thưởng thêm một ít phần quà hậu hĩnh khác nữa.
Vì lẽ đó, Đình Tấn muốn bắt đến tay thành tích ‘Người đầu tiên chuyển chức nghề nghiệp cấp hai’ thì nhất định phải đạt được vị trí thứ nhất trên Bảng Xếp Hạng [Đẳng Cấp] này.
Quá trình cạnh tranh ấy sẽ cực kì khốc liệt, thậm chí là ganh đua với nhau từng giờ, từng phút, từng giây, thế nên Đình Tấn mới đưa ra quyết định, sẽ tiếp tục luyện cấp, mặc kệ bầu trời đã sắp chuyển biến thành tối đen như mực.
Đây có thể xem như là một phương án khá mạo hiểm, gần như được ăn cả ngã về không, hoặc sẽ giành lấy vị trí thứ nhất, hoặc có thể rơi vào vòng nguy hiểm, bị giết trở về thành và mất đi cả phần thưởng của vị trí thứ cùng thứ .
Cứ như vậy, Đình Tấn một đường giết thẳng trở về nơi doanh trại đóng quân. Theo mỗi đàn Reek lao ra ngoài để rồi bị chém giết không còn một mống, ống kinh nghiệm của hắn cũng tăng dần đều một cách chậm chạp.
Ánh mặt trời dần dần mất hút ở phía chân trời, mặt trăng thì lại từ từ chậm rãi leo lên cao, đến khi nó dừng lại ở giữa bầu trời đêm đen kịt, tâm tình của Đình Tấn cũng theo đó mà bị treo lên, càng lúc càng thấp thỏm hơn.
%
Ống kinh nghiệm của hắn lúc này hầu như đã bị lấp đầy đi gần hết rồi, thế nhưng, điều đó không khiến hắn hưng phấn hay vui vẻ hơn được chút nào, mà phản ngược lại, nó trở thành một lý do khiến hắn căng thẳng dây thần kinh hơn bao giờ hết.
Nguyên nhân là bởi vì ở thời điểm hiện tại, vị trí của hắn trên Bảng Xếp Hạng [Đẳng Cấp] vẫn còn dừng ở thứ hạng số , đứng sau tên John Rothschild kia.
Coi như Đình Tấn đã biết chắc chắn, chỉ cần mình đạt đến đẳng cấp thì hệ thống sẽ tự động xác nhận nghề nghiệp cấp hai chuyển chức thành công, còn đối phương khả năng sẽ cần phải làm nhiệm vụ thí luyện mới có thể chuyển chức thành công.
Nhưng như vậy thì đã làm sao, ai biết đâu được rằng, tên John Rothschild đó cũng đang ở trong tình huống tương tự như Đình Tấn, cũng đang chờ đợi thời khắc bước chân lên đẳng cấp và kích hoạt nhiệm vụ, hoặc vật phẩm, hoặc thứ gì đó mang lại cho hắn cơ hội để lập tức chuyển chức sang nghề nghiệp cấp hai thì sao.
Đấy cũng chính là điều mà Đình Tấn đang lo lắng nhất ngay tại lúc này.
Thời gian từng giây từng phút chậm chạp trôi qua, cước bộ của Đình Tấn càng lúc càng nhanh thêm. Hắn phải thần tốc tìm cho ra được bãi quái vật, diệt sát chúng, sau đó lại tiếp tục chạy đi trối chết, đoạt lấy từng giây thời gian cơ hội vượt lên đối phương.
Exp +
…
Mắt chăm chăm nhìn lấy một bãi quái vật đang chiến đấu với đám vong linh của mình, Đình Tấn đã thời thời khắc khắc làm sẵn chuẩn bị để tiếp tục chuyển dời đi địa điểm khác truy quét quái vật.
Vì để tăng lên tốc độ càng quét, chém giết kẻ địch, Đình Tấn thậm chí đã không tiếc sử dụng toàn lực, triệu hồi ra hơn tên vong linh để quét sạch một đàn Reek chỉ có không đến con.
Hiện giờ, hắn đã không còn lo lắng chuyện mình có thể rơi vào nguy hiểm hay kiểm tra còn lại bao nhiêu kinh nghiệm để mình thăng cấp đi nữa, trong đầu hắn đã hoàn toàn bị cảm giác bồn chồn, nôn nóng lấp đầy.
Rốt cuộc, sau khi một con Reek Tinh Anh cuối cùng trong đàn Reek này ngã xuống, Đình Tấn cũng đã nghe được âm thanh thông báo hệ thống mà hắn chờ mong từ lâu.
Keng! – Chúc mừng, ngài đã thăng cấp, hiện ngài đang có điểm tiềm năng. Xin mời cân nhắc lựa chọn.
Keng! – Chúc mừng, ngài đã nhận được điểm kỹ năng tự do.
Keng! – Chúc mừng, vị trí của ngài trên Bảng Xếp Hạng [Đẳng Cấp] hiện tại đang là vị trí thứ nhất.
Không phải chỉ có một lần âm thanh hệ thống, mà là một loạt từng cái từng cái nối tiếp nhau dồn dập không ngừng nghỉ.
Bất quá, Đình Tấn vẫn còn chưa nghe ra được đầu thông báo quan trọng nhất đối với mình, hệ thống có lẽ biết được điều đó nên vẫn còn chưa ngừng lại.
Keng! – Vì đẳng cấp của ngài đã đạt được đủ điều kiện ( cấp), phong ấn kỹ năng và nghề nghiệp bị khóa sẽ được mở ra.
Keng! – Chúc mừng ngài chuyển chức từ nghề nghiệp Linh Mục sang Thẩm Giám thành công.
Keng! – Học được kỹ năng ‘Lôi Pháp Tối Thượng – Phán Quyết’
Keng! – Học được kỹ năng ‘Lôi Xích’
Keng! – Học được kỹ năng ‘Phạt Thể’
- “Hay lắm!”
Mặc dù biết rằng chuyện này sớm muộn cũng sẽ đến nhưng Đình Tấn vẫn không thể nào kìm được kích động mà siết chặt nắm tay, kinh hô một tiếng.
Keng! – Chúc mừng, vì ngài là người đầu tiên chuyển chức nghề nghiệp cấp hai thành công. Hệ thống tặng thưởng EXP +.., Túi Kỹ Năng Chức Nghiệp [Số lượng: phần], Túi Vật Phẩm Đặc Biệt [Số lượng: phần].
Thông báo hệ thống (Cấp Thế Giới): Chúc mừng người chơi The Dawn là người đầu tiên hoàn thành chuyển chức nghề nghiệp cấp hai. Xin mời mọi người nâng ly chúc mừng, cùng phấn đấu để đuổi kịp hắn.
Thông báo hệ thống … (x)
Ba lần thông báo hệ thống vang lên bên tai, nhưng Đình Tấn lại hoàn toàn bỏ qua những thứ này. Sự tập trung của hắn, tất cả đều đã được dồn vào bảng giao diện kỹ năng trước mặt, hay nói đúng hơn là ba cái biểu tượng đại diện cho ba kỹ năng mới mà hắn vừa học được.
Tuy vậy nhưng Đình Tấn biết rõ, ba đầu thông báo đó sẽ là một làn sóng thần, đổ bộ vào thế giới Anh Hùng này, gây nên một cơn địa chấn tầm cỡ đến mức độ kinh thiên động địa kia.
…
Tại một nơi khác với một diễn biến khác...
Bên ngoài chiến trường giữa một đám đông gần người đang vây quét một bầy đàn Reek không đến con, ngay khi ba đầu thông báo hệ thống này vang lên, đôi mắt của một gã thanh niên bất chợt trợn tròn lên. Nếu có ai đến gần thì sẽ còn nhận ra thêm được một điều, trái tim của hắn vừa rồi đã ngừng lại mất một nhịp.
‘Rắc rắc’
- “Không thể nào… %, chỉ còn % nữa thôi… làm sao có thể như vậy được?! Nó… đáng lẽ phải là của ta…!!!”
Nắm tay hắn vô thức siết chặt lại, một cuộn da trong tay hắn cũng vì thế mà bị nắm đến biến dạng, miệng hắn lẩm bẩm thì thào nhưng lắp bắp nói không nên lời. Tâm trạng hắn lúc này dao động lớn đến mức người ngoài đều có thể thấy rõ.
Không ai khác, gã thanh niên này chính là tên John Rothschild đứng trước Đình Tấn một thứ hạng trên Bảng Xếp Hạng [Đẳng Cấp].
Hắn bất ngờ không phải là vì Đình Tấn đoạt mất thứ hạng số một của mình trên Bảng Xếp Hạng. Cái hắn quan tâm là thành tích và phần thưởng cho người đầu tiên chuyển chức nghề nghiệp cấp hai, cũng chính là thứ mà đối phương đã đoạn đi từ trong tay hắn.
Nói chính xác hơn thì đúng thật như Đình Tấn đã lo lắng, trong tay John đang cầm lấy một cuộn da, nó là vật phẩm đặc biệt có thể giúp hắn lập tức chuyển chức thành công sang nghề nghiệp cấp hai. Đấy là một thứ mà hắn đã vô tình thu được sau khi giết chết một con Griffin Boss Lãnh Chúa.
Chỉ % kinh nghiệm, cũng chỉ là vài phút thời gian sự tình, vậy mà hắn đã chậm bước hơn đối phương, thử hỏi, rơi vào tình cảnh như vậy, làm sao John có thể cam lòng buông tha cho được.