Katelyn lặng đứng đó, mặc dù hai mắt vẫn đang chú mục về phía Đình Tấn, nhưng rõ ràng bên trong đôi con ngươi lại rất mông lung, không hề có một tiêu cự cố định, dường như đang nghĩ đi đâu đó xa vời.
Trong gian phòng khách rộng rãi vẫn duy trì trạng thái cấm ngôn, không ai nói chuyện, không một tiếng động, chẳng khác nào đang chờ đợi cho kết quả cuối cùng diễn ra.
- “Ta hiểu rồi… mặc dù có khả năng là do cảm giác lạ thường đó gây ra ảnh hưởng, nhưng ta nghĩ không còn cách nào khác ngoài việc tin tưởng lời ngươi nói.”
Được một lúc lâu, Katelyn mới khôi phục lại thần hồn, gật nhẹ đầu chậm rãi nói.
Từng câu từng chữ của Katelyn như những con dao găm cắm sâu vào trong trái tim của Đình Tấn, cảm giác bị một người thân thiết nhất với mình suốt nhiều năm trời, chính miệng nói ra họ không tin tưởng hắn, thì phải đau đến bao nhiêu cho vừa.
Dù vậy, Đình Tấn cũng không có biểu hiện cái gì bất thường ra bên ngoài, mặt bình tĩnh ứng thanh đáp.
- “Đó là đương nhiên, nếu hiểu lầm đã hóa giải, vậy thì cũng không cần phải động tay động chân làm gì. Mọi người hòa khí ngồi xuống nói chuyện đi.”
Nói đoạn, Đình Tấn dẫn đầu đi tới ghế sa lông ngồi xuống, thần sắc hờ hững như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Những người còn lại trong phòng nhìn nhau một cái đều thấy được vẻ ngạc nhiên trong mắt đối phương. Bọn họ không thể nào tưởng tượng đến, sự tình lại kết thúc một cách đột ngột và chóng vánh như thế này.
Theo họ, ít nhất thì Đình Tấn cũng phải biểu thị thái độ bênh vực gì đó cho người của mình, nhưng đằng này những chuyện đó lại không hề diễn ra.
Nhưng dù là vậy thì cũng không có ai lên tiếng ý kiến với Đình Tấn. Bọn họ tin tưởng, tin tưởng Hội Trưởng của mình, vì trước giờ, hắn chưa từng làm bọn họ thất vọng qua bao giờ.
Cả nhóm lần lượt kéo thân thể mang thương tích của mình, đi trở về bên cạnh Đình Tấn. David đã bất tỉnh nhân sự nên được Terrell ôm đi lên phòng, Ameerah, Louis và Long đều bị thương nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, từng người đều có thể tự di chuyển, rồi tìm một vị trí bên ngoài rồi ngồi xuống.
Đình Tấn, Lý Uyên ngồi cạnh nhau, đối diện là Michelle cùng Katelyn. Ba người phụ nữ, trong mắt đều có rất nhiều thần thái khác thường, ẩn ẩn có dấu hiệu xung đột.
Đặc biệt nhất trong số đó vẫn là Lý Uyên cùng Michelle, hai người nhìn nhau như thể hai đối thủ quan sát nhau, mà thỉnh thoảng lại vô tình liếc ngang qua Katelyn.
Chờ cho mọi người ngồi xuống đúng vị trí, Đình Tấn vẫn không nhịn được liếc mắt nhìn sang Katelyn một cái.
Chẳng biết nội tâm nàng có đang bề bộn cảm xúc, ngũ vị tạp trần như hắn hay không, nhưng mặt ngoài của nàng thì không có quá nhiều biểu lộ, một mực đều giữ vẻ lạnh lùng cự người ngàn dặm.
Thở ra một hơi dài, Đình Tấn nhìn nhìn một hồi cũng không còn cách nào, chỉ có thể liền thu hồi mục quang của mình, bắt đầu cất giọng giải trình.
- “Chuyện sự tình ở cứ điểm của hội [Rockefeller] tại USA thành các ngươi không cần phải lo, ta không để bụng thái độ của bọn họ đâu. Ngược lại, chiều tối nay có lẽ sẽ có kết quả, bọn họ khẳng định sẽ quay trở lại cầu xin ta hỗ trợ mà thôi.”
- “Ơ, chẳng hay ngài làm sao lại chắc chắn chúng ta sẽ quay trở lại cầu trợ hợp tác chứ?!”
Mới đặt mông ngồi xuống còn chưa nóng ghế, Michelle đã không kìm được chấn kinh, vội vàng lên tiếng hỏi lại.
Đình Tấn đảo mắt một vòng, tính toán thời gian một chút sau đó liền mỉm cười giải thích.
- “Nói cho ngươi cũng không có gì là không thể, dù sao bây giờ có muốn chuẩn bị cũng đã muộn rồi. Chuyện đều bắt nguồn từ lúc ta đang trên đường đi…”
Chăm chú nghe từ đầu đến cuối không bỏ sót một chữ, ba người Michelle, Lý Uyên, Katelyn đồng dạng đều đã bị tin tức này làm cho mê muội, thoáng chốc đều đã chuyển dời sự chú ý của mình lên vấn đề này.
Quả thật đúng như Đình Tấn nói, bây giờ đại quân của hội [Rothschild] cơ hồ đã đi sắp hết % đoạn đường, để tiến tới cứ điểm của hội [Rockefeller].
Michelle có muốn gọi bọn họ chuẩn bị triệu tập người làm ra phòng thủ thì phỏng chừng rất khó mà thực hiện. Đó còn là chưa kể tới, Michelle hiện tại vẫn còn đang ngồi ở đây, để gọi điện về báo tin thì càng phải mất thêm không ít thời gian nữa.
Cứ như vậy, Đình Tấn kể rõ ra toàn bộ quá trình làm sao phát hiện ra đại quân của hội [Rothschild], xuất động lên đường đi đánh cứ điểm của hội [Rockefeller], với một loại giọng điệu hết sức bình thản.
Ấy thế nhưng, Đình Tấn càng kể ra tường tận câu chuyện, Michelle và Katelyn càng bị chấn động thêm hơn, một cổ dự cảm bất hảo thoáng chốc xuất hiện trong lòng các nàng, rồi nhanh chóng lớn mạnh thêm.
Càng nghĩ càng thêm rối rắm, coi như là Michelle rất hận đám người tham lam, chỉ biết nghĩ tới quyền lợi của gia tộc mình tại nước USA thành đó.
Thế nhưng dù sao bọn họ cũng là người của gia tộc Rockefeller, mà tiền bạc gia tộc đổ vào để xây dựng cứ điểm là một con số không hề nhỏ, nếu quả thật giống như Đình Tấn nói, cứ điểm của hội [Rockefeller] bị đại quân hội [Rothschild] đánh sụp thì bọn họ không chỉ sẽ mất tiền mà thôi.
Kèm theo đó còn có vô số hệ lụy ở phía sau, ví như giá cổ phiếu sụp đổ, mất đi đối tác, mất đi uy tín…
Những thứ ấy đối với một tập đoàn lớn là hết sức quan trọng, một khi đã mất đi rồi thì có muốn vực dậy sẽ không hề dễ dàng chút nào, độ khó có lúc nhiều hơn đến gấp mười, gấp trăm lần.
Hết thảy những chuyện đấy cũng là bắt nguồn từ gia tộc Rockefeller quá chia rẻ từ nội bộ bên trong.
Thực chất, Rothschild cũng không mạnh hơn gia tộc bọn họ là bao nhiêu, chỉ vì Rothschild có một người lãnh đạo độc nhất, lại rất sáng suốt nên bọn họ mới có khả năng đoàn kết, đánh cho Rockefeller đầu tấp mặt tối như thế.
- “Đây là nguyên nhân để ngươi tự tin như vậy? Như thế, ngươi có cách giải quyết phải không?”
Katelyn nhanh chóng nắm bắt được vấn đề, nghiêm túc nhìn lại Đình Tấn nói.
Michelle tựa như bị lời nói của Katelyn làm cho khai mở ra một lối thoát hiểm, thần sắc mừng rỡ gấp giọng hỏi.
- “Đúng rồi, ngài có thể giải quyết vấn đề của chúng ta đúng không?”
- “Có thể, nhưng không phải là bây giờ, giá trị của vật chất chỉ có thể nâng lên đến cao nhất tại thời điểm nhu cầu cấp bách mà thôi. Theo ta thấy, nội bộ của các ngươi phân chia hơi bị lục đục, thế thì tại sao ngươi lại không lợi dụng cơ hội này để làm một lần thanh tẩy?”
Đình Tấn mỉm cười lắc lắc đầu, lời nói đầy thâm ý khuyên bảo.
Đột ngột bị nói như vậy, Michelle cũng không kịp phản ứng, ngẩn người ra tới một vài giây sau mới rơi vào trầm tư, suy nghĩ về lời nói của Đình Tấn.
Càng nghĩ về sau, hai mắt Michelle cũng lóe sáng lên một tia tinh quang, tức thì hứng khởi đáp lời.
- “Ta hiểu rồi, nhưng ngài có chắc chắc trăm phần trăm đẩy lùi được đợt tiến công của hội [Rothschild] hay không? Lần này bọn họ cử theo rất đông người, cơ hồ không có cho chúng ta cơ hội tìm lấy đường sống.
- Nếu thực hiện theo kế hoạch đó thì cũng đồng nghĩa với việc buôn tha chuẩn bị phòng thủ ngay bây giờ. Đánh cuộc một ván định cả tương lai sắp tới của gia tộc Rockefeller vào trong đó, ta sợ rằng mình không chịu đựng nổi thất bại đâu.”
Tuy nhiên, Michelle cũng không dám chắc chắn đặt % niềm tin của mình vào Đình Tấn, mặc dù nàng có một loại tình cảm đặc biệt đối với hắn, nhưng làm một người lý trí, gia tộc và người thân của nàng của nàng dĩ nhiên phải quan trọng hơn hết, cần được đặt lên hàng đầu.
Lý Uyên đồng dạng cũng hiểu rõ những việc này, thế nên một mực giữ im lặng chờ Đình Tấn muốn thuyết phục thế nào.
Mà trong khi đó, Katelyn thì lại khá bình tĩnh, khởi đầu tuy có hơi kinh ngạc, nhưng dẫu sao đây cũng không phải chuyện trong nhà của nàng, tham gia vào [Rockefeller] bất quá chỉ là do ý muốn ủng hộ người bạn thân Michelle của nàng mà thôi.
- “Ngươi còn có lựa chọn nào khác sao? Ta báo tin này là để cho ngươi chuẩn bị sẵn sàng phối hợp thanh tẩy cái hội [Rockefeller] hỗn tạp đó, chứ không phải thông báo là để cho ngươi lựa chọn muốn hợp tác với ta hay không.
- Thất bại, ngươi chỉ mất đi chút ít thứ vốn không thể nằm trong vòng điều khiển của ngươi. Nhưng một khi bỏ lỡ cơ hội này, muốn tìm lại nữa thì không có cái thứ hai đâu.”
Nhếch miệng cười phì ra một hơi, Đình Tấn nói ra với giọng điệu châm chọc không hề che giấu chút nào.
Michelle nghe xong thần tình triệt để bị làm cho chấn động một hồi. Đúng vậy, bây giờ đã làm gì còn có lựa chọn nào cho mình và cả hội [Rockefeller] ở USA thành nữa kia chứ.
Địch nhân đã đánh sắp tới nơi, một khi thất bại đồng nghĩa với bao nhiêu công sức của gia tộc bỏ ra tại đó sẽ tan thành mây khói.
Nhưng nếu thành công, thế chủ động, quyền lực nắm trong tay những thành viên khác trong gia tộc đều sẽ được chuyển về cho gia đình nàng.
Khoảnh khắc đó, Rockefeller sẽ không còn phân chia phe phái gì nữa, mà ngược lại chỉ có một tiếng nói làm chủ.
- “TỐT! Ta sẽ lập tức gọi về nhà chuẩn bị, hi vọng ngài có thể giúp hội [Rockefeller] thoát được cơn hoạn nạn này.”
Dứt khoát làm ra quyết định, Michelle vỗ đùi, bật người đứng dậy khỏi ghế, quả quyết nói.
- “Hợp tác vui vẻ.”
Đình Tấn cũng đồng dạng đứng lên, nắm bắt lấy tay Michelle mỉm cười gật đầu.
Đôi bên nói vài tiếng chào từ biệt, Michelle liền không lưu luyến gì ở đây nữa, tình thế nguy cấp buộc nàng phải tức tốc hành động nhanh nhất có thể.
- “Hội Trưởng, cô gái kia là bạn của ngươi?”
Chờ cho hai cô gái đã rời đi, Ameerah một tay xoa xoa vai, nơi vừa bị Terrell ủi trúng vẫn còn khá ê ẩm, vừa tò mò hỏi dò.
- “Đã từng…”
Đình Tấn đứng bên cửa sổ nhìn ra chiếc taxi bên đường đang chậm chạp rời đi, có vẻ thẫn thờ đáp lại câu hỏi của Ameerah.