‘Phịch!’
Nặng nề một tiếng dẫm đạp ngay sát bên tai, Lưu Nhất Phong nhắm chặt hai mắt không dám nhìn thẳng tình cảnh trước mặt.
Đợi một lúc không thấy động tĩnh hay cảm giác đau đớn gì truyền đến, hắn mới chậm chạp giải khai hai tay phòng thủ, đồng thời nhấc lên mí mắt kiểm tra tình huống.
Đập vào trong mắt hắn là gương mặt lạnh lùng của Đình Tấn, với tư thái từ trên cao nhìn xuống đầy tính áp đảo.
Đang lúc Lưu Nhất Phong ngạc nhiên, không hiểu vì sao đối phương lại ngừng tay giữa chừng thì Đình Tấn mới nhàn nhạt cất giọng.
- “Đã cảm thấy sự tồn tại của ngươi chưa?”
Đình Tấn tựa hồ không hề lo sợ Lưu Nhất Phong sẽ tiếp tục ra tay đánh lén mình, cứ như vậy vô tư ngồi chồm hổm xuống bên cạnh hắn.
Từ trong đáy mắt Lưu Nhất Phong bất chợt lộ ra một tia hung quang, cánh tay khẽ vũ động, vô thanh vô thức triệu hồi ra bốn [Lưỡi Đao Gió] đánh tới Đình Tấn.
‘Rắc rắc…’
Khoảng cách gần trong gang tấc, thế nhưng hai tấm khiên xương luôn xoay chuyển quanh Đình Tấn vẫn lấy một loại phản xạ không tưởng, tức tốc di động tới ngăn đón.
- “Buông tay từ bỏ đi, ngươi không làm gì được ta đâu. Công kích của ngươi quá yếu, còn chẳng thể phá được một tấm cốt giáp phòng thủ của ta nữa là.”
Nhếch mép cười khinh thường, Đình Tấn với chất giọng đầy trêu chọc nói. Từng câu từng chữ như những lưỡi dao vô hình đâm vào trong lòng tự tin của Lưu Nhất Phong, khiến hắn sinh ra một loại cảm giác vô lực phản kháng.
Đúng là không thể chối bỏ, từ khi Đình Tấn triệu hồi ra được hai tấm [Địa Ngục Cốt Giáp] kia, tất cả công kích của hắn giống như là muối bỏ bể, không thể động đến cọng lông trên người của đối phương.
Người đàn ông trước mắt này, nếu đem ra so sánh với hắn thì không khác gì người lớn so với trẻ con. Mỗi đòn công kích tưởng chừng như mạnh mẽ vô địch của mình, trong mắt hắn tối đa đều chỉ đạt đến mức độ thọc gậy, gãi ngứa mà thôi.
Lưu Nhất Phong trầm mặt không nói lời nào, phảng phất như đã bị trúng định thân chú, sắc mặt ngẩn ngơ nhìn chăm chăm hai tấm [Địa Ngục Cốt Giáp] với bề ngoài dữ tợn ấy.
Còn Đình Tấn thì vẫn kiên nhẫn ngồi đó, đối mặt nhìn thẳng vào Lưu Nhất Phong không chút sợ sệt.
- “Tại sao?”
Được một lúc, Lưu Nhất Phong rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng nói khàn khàn hỏi.
Từ trong ánh mắt của đối phương, Đình Tấn có thể thấy rõ được sự mê mang bất định, cùng với vẻ nghi ngờ về nhân sinh của mình, một thứ đã từng tồn tại với Đình Tấn từ thuở rất lâu trước đây, khi hắn vẫn còn là một tên lưu dân, sống bấp bênh trong các khu căn cứ sinh tồn ở tận thế.
- “Chẳng vì sao cả, giết ngươi thì quá dễ dàng, một mạng của ngươi không đủ để trả nợ cho những người bị ngươi giết hại.”
Đình Tấn nhún vai, đặt mông ngồi bệch xuống đất, một tay chống đùi, một tay chống cằm thần tình thản nhiên đáp.
Nghe Đình Tấn nói xong, Lưu Nhất Phong lại tiếp tục rơi vào trầm lặng, sắc mặt thì biến ảo không ngừng, dường như đang suy nghĩ rất nhiều thứ trong đầu.
- “Ngươi muốn gì ở ta?” – Lưu Nhất Phong lại tiếp tục truy hỏi, tâm niệm liên tục quấn lấy vấn đề này khiến hắn cảm thấy cực độ khó chịu.
- “Muốn ngươi.” – Đình Tấn mặt đầy ý cười, dứt khoát ngắn gọn đáp.
Lưu Nhất Phong thực sự ngạc nhiên, mặt không thể tưởng tượng nổi trước câu trả lời của Đình Tấn, tự nhiên hỏi lại muốn xác nhận liệu mình có nghe lầm.
- “Ngươi nói thật hay đùa?”
Mặt đối mặt nhìn nhau, Đình Tấn thẳng thừng đối mắt với Lưu Nhất Phong, đã không còn vẻ trêu đùa gì nữa, thay vào đó là trang nghiêm hơn rất nhiều.
- “Con người ta khi không còn đạo luật giới hạn, kẻ mạnh nhất sẽ lên thống trị, một điều đơn giản đến độ mọi người đều quên mất. Ngươi đã đấu luật hoang dã lại yếu hơn ta, ta muốn ngươi thì có gì là sai?
- Hơn nữa, có một số người dù đã trưởng thành nhưng vẫn không hiểu được mục tiêu sống hoặc vì sao mình cần tồn tại. Trường hợp của ngươi, ta cũng hiểu được đôi chút. Bất quá, ngươi nguyện ý từ bỏ tất cả, không muốn tìm ra nguyên nhân vì sao ngươi lại bị trở thành như vậy sao?”
Giọng nói mang theo một chút từ tính như muốn thôi miên người, Đình Tấn không nhanh không chậm cất lên.
Trong đôi con ngươi tinh khiết không có nửa điểm chập trùng của Đình Tấn, Lưu Nhất Phong chợt thấy được một vẻ bình tĩnh đến lạ thường, khiến đầu óc hắn cũng bị lôi cuốn theo, nội tâm trở nên yên ắng đi.
Không gian xung quanh hai người chợt rơi vào một hồi tĩnh lặng, Lưu Nhất Phong nằm im tại chỗ mắt nhìn thẳng lên thiên không cao vời vợi, chẳng biết là đang suy nghĩ miên man gì đó trong đầu mà không nói thêm tiếng nào.
…
- “Sao rồi… sao lại không động gì nữa? Có phải địch nhân chết rồi không?”
Ở trong xe, Lam Phúc chứng kiến thấy Đình Tấn ngồi xuống đất bên cạnh Lưu Nhất Phong đang nằm, không nhịn được tò mò mà tự hỏi.
Bốn người bọn họ từ đầu đến cuối đã trải qua không biết bao nhiêu là thăng trầm cảm xúc, chẳng khác nào như đi tàu lượn siêu tốc, khi thì lên cao tới trời, khi thì xuống thấp đến tận đáy vực.
Đến hiện tại, khi ngoài kia chỉ còn lại một ngừng đứng vững là Đình Tấn, bọn họ mới yên lòng xuống, thậm chí còn nảy sinh ý định muốn ra đó kiểm tra tình huống ra sao.
- “Ta ra đó xem.”
Lý Uyên thấy Đình Tấn đã an toàn, liền không thể kìm chế được bản thân nữa, lập tức mở cửa xe đi xuống, hai chân trần đi trên đất chạy vội về phía Đình Tấn.
Lam Phúc cùng ông bà lão nhìn về phía Lý Uyên, thật không còn biết phải ngăn nàng thế nào nữa. Dẫu sao trước đó, bọn họ viện lý do Đình Tấn chưa rõ sống chết mà không cho nàng đi tới.
Còn hiện giờ Đình Tấn đã xuất đầu lộ diện, lại lấy một tư thái vô địch đánh hạ Lưu Nhất Phong. Hiển nhiên đã khiến bọn họ cảm thấy mọi chuyện đã ổn định nằm trong tầm kiểm soát, không còn bất cứ uy hiếp gì nữa.
- “Đi thôi, lái xe ra đó xem.” Ông lão lúc bấy giờ chợt đưa ra ý kiến.
Lam Phúc gật đầu, nhanh chóng khởi động máy, lái xe chạy đuổi theo Lý Uyên.
Bốn người rất nhanh đã đi tới bên cạnh Đình Tấn, mà Lý Uyên càng là lo lắng thấy rõ, gấp gáp không chờ đợi được nữa, bước chân gia tốc chạy tới.
- “Đừng đến gần, tránh xa ra một chút!”
Không đợi cho nàng tới gần, Đình Tấn bỗng nhiên lớn tiếng quát lên, làm cho Lý Uyên cũng giật mình ngừng lại tại chỗ.
- “Hắn còn sống?!”
Ông ngoại Lý Uyên quan sát một chút liền phát hiện tên Lưu Nhất Phong vẫn còn sống, khuôn mặt hoảng sợ vô thức kinh hô lên, phản ứng nhanh đến mức không hề phù hợp với tuổi tác của ông ta, vội lôi kéo vợ mình cùng Lý Uyên lui về phía.
Lam Phúc cũng giật thót tim, bước chân cấp tốc lui về sau mấy bước, mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Lưu Nhất Phong, cơ hồ sợ tên kia lại sẽ nổi điên làm gì đó không tốt cho mình.
Dẫu sao, muốn nắm được suy nghĩ của một kẻ tâm thần không ổn định là điều rất khó, Đình Tấn cũng không chắc có thể hoàn toàn kiểm soát được trong tầm tay, thế nên giữ khoảng cách an toàn cho gia đình Lý Uyên là điều nên làm, tránh trường hợp xảy ra bất trắc không như mong muốn.
- “Người của chúng ta khi nào sẽ tới?”
Đình Tấn không trả lời câu hỏi của ông ngoại Lý Uyên, cũng chẳng thèm ngoảnh mặt nhìn lại, cứ như vậy ngồi đó với Lưu Nhất Phong rồi tiếp tục hỏi.
- “Cũng sắp tới r…”
‘Ò óe… ò óe…’
Lam Phúc chỉ mới định lên tiếng trả lời thì trùng hợp là từ phía ngoài xa, đột nhiên vang lên inh ỏi từng hồi tiếng còi xe cứu thương, càng lúc càng gần hơn.
- “Ông có thể dàn xếp cho tên này lưu lại được không? Cháu có chuyện cần làm việc với hắn.”
Còn chưa hiểu vì sao Đình Tấn lại giữ lại mạng cho Lưu Nhất Phong, thì ông ngoại Lý Uyên chợt nghe được hắn đưa ra yêu cầu.
- “Người này rất nguy hiểm, ngươi chắc chắn muốn giữ hắn lại? Nuôi hổ trong nhà nguy hiểm hơn thả hổ về rừng rất nhiều đấy.”
Làm một người lăn lộn hơn mấy chục năm trên đời, ông ta tức thì đã hiểu ra ý đồ của Đình Tấn, ngữ khí nghiêm túc nhắc nhở.
Đình Tấn nghe thế liền hiểu, Lam gia có thể xử lý toàn bộ chuyện này yên ổn, vì vậy hắn không còn lo nghĩ gì nữa, tiếp tục giữ im lặng, chỉ là gật gù cái đầu xem như trả lời.
Ông ngoại Lý Uyên có vẻ cũng hiểu chuyện ra sao nên không nói nữa, gật đầu hướng Lam Phúc nói vài câu, để Lam Phúc đi sắp xếp đối phó với cảnh sát về tình huống của người bảo vệ đã bị Lưu Nhất Phong giết trước đó.
Thật lòng mà nói, khởi điểm Đình Tấn chỉ có một ý định phải nhanh chóng tiêu diệt tên Lưu Nhất Phong này.
Ấy thế nhưng sau khi trải qua một hồi chiến đấu, hắn nhận ra đối phương cũng không hề nguy hiểm như trong tưởng tượng của mình. Lưu Nhất Phong tối đa chỉ là một tên thanh niên còn trẻ tuổi, tâm lý của hắn vẫn còn chưa đủ thành thục.
Lại thêm theo Đình Tấn phỏng đoán, Lưu Nhất Phong có thể là nhận được một lượng lớn ký ức cùng năng lượng tinh thần từ người nào đó, hoặc chính bản thân hắn trong tương lai, trong đó sở hữu thật nhiều ký ức về kỹ năng ma pháp.
Bởi vậy vấn đề của đối phương có thể bắt nguồn từ sự cố dung hợp trí nhớ, dẫn đến tình trạng thần trí xảy ra vấn đề. Chỉ biết theo bản năng sử dụng kỹ năng chứ không như Đình Tấn, hoàn mỹ dung hợp ký ức mà tu luyện có bài bản đàng hoàng.
Kể từ đó, Đình Tấn liền giữa đường nảy ra ý định muốn thử chiêu dụ Lưu Nhất Phong. Tuy không có bất kì nắm chắc đối phương có thể bình tĩnh nghe lời nói của mình, nhưng ít nhất hắn vẫn muốn thử một lần.
Kẻ hèn nhát, ngại va chạm dù cho có trí tuệ cao đến mấy, hay sử dụng mưu mô nhiều bao nhiêu cũng sẽ chẳng bao giờ đạt được thành tựu.
Sống trên đời, không ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên nếu muốn có được ngày phong quang, phải có đủ đảm lượng để vượt qua được thử thách và nắm bắt lấy cơ hội. Trong suy nghĩ của Đình Tấn trước giờ vẫn luôn là như vậy.
- “Câu trả lời của ngươi là gì?”
Người đã tới, thời gian cũng không còn nhiều, Đình Tấn mới hướng về Lưu Nhất Phong thản nhiên hỏi.
Lưu Nhất Phong cũng không đáp ứng vội, lặng im thu hồi ánh mắt nhìn trời của mình, ngoảnh mặt trông tới Đình Tấn nói.
- “Ngươi có thể giúp ta?”
- “Có thể! Chỉ cần ngươi có thể kiểm soát được bản thân mình, không lạm sát người vô tội thì mọi chuyện đều có thể giải quyết.” – Đình Tấn gật đầu, quyết đoán xác nhận.
- “Thế còn những người ta đã giết chết thì sao?”
Lưu Nhất Phong dường như đã khôi phục lại suy nghĩ của một người bình thường, nội tâm có hơi bất an khi nhắc lại quá khứ.
- “Ngươi đã giết bọn họ, thế nên ngươi phải ở lại dùng mạng của mình để thủ hộ những người thân hoặc họ hàng của họ, mở rộng ra hơn thì chính là dân tộc cùng quốc gia của ngươi. Ngươi chết, vậy cũng chẳng có giá trị gì đối với những người này.”
Ánh mắt cực kì nghiêm túc, Đình Tấn quả quyết giải thích với Lưu Nhất Phong. Đối với hắn, tận thế sắp tới thì con người không nên là kẻ địch của nhau.
Những thế lực ngầm như [Hồng Môn Hội], đã quen việc xem mạng người như cỏ rác, sử dụng thủ đoạn để hạ gục kẻ đối lập, Đình Tấn có thể không ngại, không đắn đo ra tay tận diệt để sau này thế giới sẽ bớt đi những con sâu mọt nắm giữ lực lượng mạnh mẽ trong tay.
Nhưng còn đối với một số người có thể còn cứu chữa được như Lưu Nhất Phong, Đình Tấn sẽ tận lực muốn giữ lại để chống đỡ quái vật xâm lấn, thực lực đối phương vẫn còn đó, đây có lẽ là một nguồn trợ lực rất lớn cho cả hắn và [The Alliance] sau này.
Có như vậy, gia đình, người thân hay anh em của hắn mới có thể yên ổn sinh sống được.
- “Được, ta hiểu rồi.”
Lưu Nhất Phong nhắm mắt thở dài một hơi, ứng thanh trả lời. Thần sắc trên gương mặt hắn biến ảo thành nhẹ nhõm đi thấy rõ.
Biểu hiện của Lưu Nhất Phong làm Đình Tấn nhếch mép nở một nụ cười mỉm trên khóe môi. Hắn biết mình đã thành công, Lưu Nhất Phong không hề có một chút cảm giác điên cuồng hay mưu đồ nào như trước nữa.
Trong ánh mắt đối phương, Đình Tấn có thể trông thấy được một cái cảm giác gọi là được giải thoát, cũng như một mục tiêu hướng tới.
Sự tình còn lại, Đình Tấn liền để cho y sĩ đi tới kiểm tra, mang theo Lưu Nhất Phong lên xe cứu thương, đưa về chữa trị. Bản thân hắn theo sau gia đình Lý Uyên trở về nhà họ, hôm nay đã không còn ai có tâm trạng đi viếng mộ nhận tổ quy tông nữa rồi.
- “Ngươi có sao không? Thương thế ra sao rồi?”
Vừa bước lên xe, Lý Uyên vội đến độ đã không chờ được nữa, không thèm quan tâm đến bên cạnh có người hay không. Nàng vừa nói mà không ngừng sờ soạng, lục lọi trên lưng, trên thân Đình Tấn, ý đồ muốn tìm kiếm và kiểm tra lấy vết thương mà trước đó hắn đã thay nàng đón đỡ công kích của Lưu Nhất Phong.
- “Yên tâm, ta không sao.”
Lắc đầu cười khổ, Lý Uyên thật sự là quá chú tâm vào hắn mất rồi, Đình Tấn chỉ biết vỗ vỗ vai nàng, nhẹ giọng trấn an.
Kiểm tra hoàn tất, Lý Uyên ngồi đó ôm chặt lấy cánh tay Đình Tấn không buông, đầu tựa lên vai hắn, hai mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ xe mà thả hồn suy nghĩ miên man. Sau đó hai mí mắt chợt nặng dần, nàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Những người khác đều một mực im lặng, làm như không thấy, tựa hồ ngầm thừa nhận mối quan hệ đặc biệt của hai người.