Giả sử, trước ngày kết hôn, chú rể lên giường với bạn thân cô dâu. Cô dâu sẽ làm gì?
Là ai trong hoàn cảnh này đều sẽ xông ra đánh ghen, dạy dỗ đôi cẩu nam nữ này. Nhưng có một người chẳng làm vậy...
Lạc Nguyệt Hy đứng trước cửa phòng, tay cầm điện thoại ghi hình. Vốn hôm nay, cô định thông báo với hắn rằng, cô có thai rồi!
Nhưng đập vào mắt cô lại là hình ảnh chồng sắp cưới của mình đang cùng người bạn thân nối khố của cô quấn quýt lấy nhau trên chiếc giường, trong căn hộ của cô.
" Ân...a...Tô Cẩn...anh tuyệt quá..!"
"A..cái tiểu yêu tinh...nói xem..anh làm em..sướng không?..Hả?... Lâm Huệ..."
Lọt vào tai Nguyệt Hy là những âm thanh dâm mỹ, đáng khinh của kẻ trên giường.
Nam nhân vô sỉ, nữ nhân dối trá!
Hay cho người các người, lừa dối tôi suốt mấy năm qua!
Tô Cẩn, đại thiếu gia của Tô gia, theo đuổi cô suốt năm đại học, là kẻ luôn miệng nói yêu cô!
Lâm Huệ à? Người bạn thân mà cô chơi từ bé, suốt ngày bám lấy cô. Không nghĩ tới, cái kẻ luôn miệng kêu: Nguyệt Hy của mình, ấy vậy mà bây giờ đang thắm thiết gọi tên bạn trai cô trên giường!!!
" Aaa, Tô Cẩn, anh nói xem...nếu..Nguyệt Hy...a..biết anh..bán một đêm đầu tiên của nó cho ... người ta..ân.thì như thế nào nhỉ?..."
Nguyệt Hy sững người, theo bản năng, cô nâng tay đưa lên bụng...
Ánh mắt khó tin nhìn kẻ trên giường....
"Hừ, cô ta?... Cô ta là hi sinh cho Tô gia.a...không phải là được cái chức Tô thiếu phu nhân hay sao...a?"
Nguyệt Hy sững người lại giây lát, cô cười lạnh, thì ra, trong mắt Tô Cẩn cô chỉ có như vậy?
"Cẩn... còn người ta thì sao...a?"
"Cái tiểu yêu tinh... em yên tâm, anh sẽ đền bù xứng đáng...!"
Nói rồi, hoạt động của anh ta trên người Lâm Huệ nhanh hơn, luật động mạnh hơn.
Nguyệt Hy dương mắt nhìn họ, lảo đảo bước về sau.
" A... tiểu Hy..."
Lâm Huệ giật mình nhìn Nguyệt Hy, cơ thể run lên nhưng đôi mắt lại sắc bén, mang theo cỗ đắc ý.
Tô Cẩn dừng lại, quay về phía cô, vội vàng xuống giường giải thích:
" Tiểu Hy, em nghe anh nói, tất cả chỉ là hiểu lầm, không giống như em nghĩ đâu!"
Lại là cái lời thoại kinh điển này!
Nguyệt Hy gạt tay Tô Cẩn ra, trên mặt biểu tình ghê tởm. Nguyệt Hy khoanh tay trước ngực, cười trào phúng:
"A, hay cho một cái hiểu nhầm a! Anh nói nghe xem, tôi hiểu lầm cái gì?"
Lâm Huệ đột nhiên từ trên giường , lao xuống túm lấy tay cô, hai hàng lệ tuôn :
" Nguyệt Hy của mình, cậu sao vậy, ô ô, cậu phải tin mình và Cẩn chứ, đứa chúng mình trong sạch..."
Nói xong, cô ta nức nở.
Nguyệt Hy cảm thấy thật buồn nôn. Cô cũng muốn thử tin đây, nhưng sao mà tin được? Nghe xem, ngữ khí thân mật, một câu thì "Cẩn", hai câu " đứa chúng mình". Trong sạch ư? Hai cái thân thể thì trần như nhộng, trên người chi chít dấu hôn? Hay là cái giường hỗn độn, đầy mảng tinh dịch?
Cô gạt tay Lâm Huệ, sức lực cô dùng cũng không nhiều, vậy mà Lâm Huệ trực tiếp ngã ngồi xuống đất. Tô Cẩn vội vã đỡ lấy Lâm Huệ, cô ta ngẩng mặt lên nhìn Nguyệt Hy, bàn tay đặt lên bụng, nức nở:
"Tiểu Hy, a... cậu thật độc ác...a, Cẩn, bụng em, a con của chúng ta...a, đau quá, hức...."
Sắc mặt Tô Cẩn thay đổi, đỡ Lâm Huệ lên giường, lao ra bóp cổ cô, sắc mặt Nguyệt Hy trắng bệch:
"Con điếm, mày điên rồi!!! Con tao và cô ấy mà có chuyện gì, mày đừng mong yên ổn! Nếu mày đã biết hết rồi...."
Tô Cẩn vẫn cứ bóp cổ cô, lôi thật mạnh ra ban công. Một nửa người của cô ngả ra khỏi khoảng không, cổ họng đau rát không phát ra được tiếng.
" Mày chết đi!!!"
Tô cẩn gằn từng chữ, tay hắn buông khỏi cổ cô. Cả người Nguyệt Hy nhẹ bẫng, cô đang rơi xuống, rơi từ tầng của chung cư cao lớn. Cô còn thoáng nhìn thấy nụ cười đắc thắng của Lâm Huệ khi Tô Cẩn buông tay khỏi cổ cô.
Cô có thể nhìn thấy cảnh này, cũng phải thật cảm ơn Lâm Huệ báo tin!
Nguyệt Hy nhắm hai mắt, nước mắt quật cường chảy xuôi theo gò má, rơi giữa không trung...
Ý thức của Nguyệt Hy dần mơ hồ, cô còn cảm thấy nhịp đập của trái tim, phát ra từ đứa nhỏ trong bụng cô...
Tại sao? Tô Cẩn... Lâm Huệ... con của tôi là vô tội!!!
Làm ma tôi cũng sẽ không tha cho hai người!
Ta đã trở lại với " Trọng sinh cuồng sủng : Cô vợ quốc dân của Lãnh tổng phúc hắc " rồi đây! Là quyển thứ của " Tất cả vì em" đó, chỉ là Lãnh tổng khác mà thôi♡♡♡