Nguyệt Hy tắt báo thức đặt ở đầu giường, sửa soạn lại bản thân.
Cô ghé qua phòng Tiểu Bảo, thấy bé đang ngủ ngon lành xoa xoa cái bụng tròn tròn, quyết định cho bé nghỉ học hôm nay.
Tối qua ngồi máy bay lâu như vậy, chắc Tiểu Bảo cũng mệt rồi. Dù gì với thành tích con mình, nghỉ một tháng cũng không sợ, một ngày chẳng thấm thoát vào đâu.
Nguyệt Hy vừa ăn sáng, vừa ngồi nghiên cứu kịch bản. Chút nữa cô sẽ phải tới đoàn làm phim quay một phân đoạn tương đối quan trọng trong kịch bản " Thanh xuân tựa gió hạ".
Đây là phân đoạn đánh dấu bước ngoặt trong mối quan hệ giữa bốn người bọn họ, cũng là lúc nam phụ Hạ Thần phát hiện ra thân phận thật của Thẩm Thiên.
Cô nhất định phải chuẩn bị thật tốt!
...
" Ồ, đây chẳng phải bạn học Điềm Điềm năm nào sao?"
" Điềm Điềm, nghe nói gia đình cậu gặp biến cố, phải bỏ học đại học hả? Ôi trời, lúc tôi nghe cậu đỗ vào trường top cả nước, tôi còn ngưỡng mộ cậu một trận cơ!"
"Thời buổi này khó tìm việc lắm nhỉ, nhất là khi không có bằng đại học đi? Có cần tôi giúp gì không? Tôi hiện nay có mở một công ty đấy. "
" Yoh, Hoằng Nam, cậu vẫn còn thích Điềm Điềm sao? Năm đó hoa khôi người ta từ chối cậu rồi mà!"
"..."
Một đám trai gái ăn mặc sành điệu cười cười nói nói đang lôi kéo một cô gái trên đường thu hút không ít chú ý.
Nguyệt Hy đỗ xe nhìn tình huống một chút, phát hiện ra diễn viên cùng đoàn phim với cô, Duệ Điềm.
Duệ Điềm sắc mặt hờ hững, nhìn đám bạn học cũ. Đây đều là bạn học cao trung của cô, nhưng không thân thiết gì cho cam. Đa số giờ họ đều thành đạt, có công việc ổn định...
Không hiểu sao lại thích gây chuyện với cô.
" Xin lỗi nhưng... các cậu đang cản đường của tôi."
Duệ Điềm nhìn thẳng đám phú nhị đại này, có chút không kiên nhẫn. Hôm nay cô ấy còn phải đến đoàn làm phim nữa, cứ như thế này sẽ đến muộn mất.
" A, bọn này có lòng tốt hỏi thăm cậu thôi, vậy mà còn vung sắc mặt!"
" Cậu nghĩ mình còn là Duệ Điềm cao cao tại thượng năm nào sao? Nghe nói bây giờ cậu đang ở nhà thuê nhỉ, đi làm chắc cũng vất vả, mỗi ngày phải chen chúc tàu điện ngầm đi?"
Đám bạn học kia trào phúng, nhất quyết lôi kéo Duệ Điềm, có mấy người con gái còn định động tay động chân với cô ấy.
Nguyệt Hy nhìn đám người trẻ tuổi kia không mấy tốt đẹp, Duệ Điềm nhất định ăn thiệt thòi, liền lái xe ra đó.
" Bípppp!"
" Duệ Điềm, lên xe đi, sao giờ này cô chưa đi làm? Mọi người lo lắng lắm đấy!"
Nguyệt Hy hạ cửa kính xe, vẫy vẫy Duệ Điềm.
Duệ Điềm thấy người tới là Nguyệt Hy, vội xô đám bạn ra chạy về phía cô.
" Chị Hy!"
" Ừ, lên xe đi"
Duệ Điềm quay đầu nhìn đám bạn cũ, mở cửa bước lên xe.
Nguyệt Hy thấy vậy cho xe chạy, ngầu lòi hất tóc.
" Người vừa rồi là ai thế?"
" Trông người vừa rồi xinh đẹp quá, không biết có phải minh tinh không?"
" Các cậu không nhìn xe mà người ta đi à? Là đời mới nhất của Lamborghini đấy!"
" Duệ Điềm sao lại quen biết người như vậy?"
Cả đám người mặt mày xanh lét.
...
" Chị Hy, vừa rồi... Cảm ơn chị!"
Duệ Điềm ngoan ngoãn cám ơn Nguyệt Hy. Chuyện vừa rồi là cô giúp mình, nếu không, đám người kia chưa chắc đã dễ dàng bỏ qua cho cô.
Nguyệt Hy cười cười: " Có gì đâu, chị tiện đường, lại thấy em như vậy, cũng tính là tiện tay thôi."
Hai người ăn ý bỏ qua chuyện ban nãy, tán gẫu với nhau chuyện kịch bản.
Thú thật, Nguyệt Hy khá thích cô bé Duệ Điềm này, nên càng muốn chiếu cố hơn.
Mà Duệ Điềm cảm kích Nguyệt Hy, cũng tán thưởng năng lực của cô.
Hai người cơ hồ ăn ý với nhau, thân thiết hơn.
...
Giờ giải lao huyên náo, Thẩm Thiên mệt mỏi nằm sấp xuống bàn, lấy quyển sách để úp lên đầu, che đi ánh nắng đang tùy ý lướt trên người cô.
Lúc này, Cảnh Thiềm, bạn thân từ thủa bé của cô chạy vội vào lớp, lay mạnh cô dậy.
" Thẩm Thiên, cậu còn ngủ! Dậy đi, bạn cùng phòng của cậu đang đánh nhau với đám người lớp trên kìa! Cái đám hôm nọ bắt nạt cậu ấy!"
Thẩm Thiên đang mơ màng, cô nhớ lại.
Đó là chuyện của ba ngày trước. Lúc đó có một bạn học nữ tỏ tình với cô, bị cô từ chối. Không hiểu sao đến chiều hôm ấy có một đám người khóa trên, nói là cô chọc ghẹo đối tượng của đại ca bọn họ, muốn dạy cho cô một bài học.
Oan quá, cô đã làm gì đâu? Chỉ từ chối người ta mà cũng thành chọc ghẹo nữa à?
Thế là cái đám vô lí ấy đánh với cô một trận. May là từ bé, ông nội đã ép cô phải vận động rèn luyện thể chất, nên cũng mời cả đại sư về để dạy võ cho cô.
Nhưng người đông thế mạnh, Thẩm Thiên không thể lấy một địch mười, bị đánh thảm rồi nhét vào nhà kho của trường suốt một đêm. Có lẽ cố kị trường học, đám người đó không ra tay quá nặng, giải quyết xong liền rời đi.
May Cảnh Thiềm tìm được rồi nhặt cái xác này về, nếu không...
Cô nằm viện hai ngày, hôm nay mới có thể đến trường.
Ông nội cũng dặn dò cô không được vọng động, để ông từ từ giải quyết.
Bây giờ, chuyện gì đây?
Sao đám người Ngôn Quân lại bị kéo vào?
Thẩm Thiên không kịp tìm câu trả lời, vội chạy đến sân sau của trường...
Cảnh Thiềm thấy Thẩm Thiên chạy, cũng vắt chân lên cổ chạy theo.