Nguyệt Hy chăm chú nhìn màn hình máy tính trên bàn làm việc. Kể từ tối hôm đó đến nay cũng đã được tuần, Tô Cẩn cũng không có hành động gì khác. Thi thoảng hắn đến tìm cô đưa cô đi ăn, còn lại thì cắm mặt vào làm việc.
Chỉ là, cái lý do đó quá tẻ nhạt rồi!
Có lẽ hắn không biết, mỗi lần hắn cùng Lâm Huệ bí mật gặp nhau, cô đều có mặt.
Mỗi lần như vậy, trong tay cô lại có thêm video full HD sắc nét.
Nguyệt Hy cười lạnh, nhìn lướt qua hình ảnh trên điện thoại. Những thứ cô quay được có đặc sắc đến mấy cũng không sao bì được với cảnh quay vào ngày cô chết đi!
Tiếng gọi vang lên khiến Nguyệt Hy ra khỏi dòng suy nghĩ.
"Tiểu Hy! Có người muốn gặp cậu, đang chờ dưới công ty kìa!"
Tiểu Ly Nhi, đồng nghiệp cùng phòng của cô mới đến, cười nói với cô.
" Ai muốn gặp mình thế, người quen của mình sao?"
" Không biết nữa, mình chưa gặp họ bao giờ."
"Cảm ơn cậu nhé tiểu Ly, nếu trưởng phòng hỏi thì nói mình đi có việc chút nhé?"
"Khách sáo gì chứ, cậu mau đi đi."
Nguyệt Hy với tay lấy túi xách, chạy một mạch ra khỏi phòng...
...
Nguyệt Hy mơ màng mở mắt, tiếng nói hỗn độn rơi vào trong tai cô:
"Lãnh thiếu, có kết quả xét nghiệm rồi, thai nhi đã được tuần!"
" Được rồi, cậu ra ngoài đi!"
Dưới ánh đèn mờ ảo, tầm mắt người đàn ông rơi vào cô gái đang nằm trên giường
"Tỉnh?"
Ngắn gọn và xúc tích... Nhưng lại khiến tâm Nguyệt Hy trầm xuống.
Bắt cóc sao? Cô không nhớ a.
Chỉ biết khi cô vừa bước ra khỏi công ty, một nhóm người áo đen lạ mặt chặn lại, nói cái gì mà Lãnh thiếu muốn gặp cô... Lãnh cái gì thiếu??? Quen à??? Thế là đùa thế nào chứ lại mang cô tới đây. Máu chó nhất là cái đầu của cô a, vì cớ zề mà đụng vô cửa xe rồi cmn xỉu??? Có mất mặt không chứ!!!
Còn lại cô đều không biết.
"Anh là ai ?"
Nguyệt Hy mặt đối mặt với người đàn ông, nghi hoặc hỏi.
Kì thật cô không biết mục đích của đám người này, không dám vọng động. Nhìn khí thế kia nào giống bọn côn đồ bình thường?
Chẳng lẽ là Lâm Huệ thuê người bắt cóc cô?
Không đúng nha, trong đường nét kia, góc cạnh kia, còn hơn chán cái loại tra nam Tô Cẩn kia! Sao lại có thể là bọn bắt cóc được?
Thấy cô gái nhỏ đã tỉnh, lại không sợ sệt hay si dại khi nhìn mình, lại dùng ánh mắt dò xét rồi thi thoảng tiếc hận lắc đầu kia, Lãnh Thiên có chút không biết làm sao...
"Tôi là ai không quan trọng, chỉ cần cô an phận ở lại đây đến khi sinh thôi..."
Hắn chỉ muốn thử một chuyện, không ngờ cô gái này thực sự mang thai. Cái tỉ lệ trúng thưởng này thật là có chút...
Bất giác nghe đến đó, Nguyệt Hy đưa tay lên bụng, dịu dàng vuốt ve, ánh mắt nhìn người nào đó không mấy thân thiện.
Người này là ai ??? Từ từ đã nào...
" Anh, là người đó?"
Dù là kiếp trước hay kiếp này, Nguyệt Hy cũng không biết đối tượng đêm ấy là ai. Nếu biết đến sự tồn tại của đứa trẻ và đặc biệt quan tâm nó, thì trừ cô cũng chỉ còn một khả năng...
Ánh mắt Lãnh Thiên nhìn cô mang theo nét nghiền ngẫm. Hắn không mặn không nhạt cất tiếng:
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Mẹ nó, bà cần ngươi chịu trách nhiệm à??? Cái này cũng chỉ dám nói trong lòng, nào dám nói ra thành tiếng. Nhìn bóng lưng đã rời đi, trong lòng không khỏi có một loại cảm xúc khó nói.
Anh ta là ai? Ý anh ta là gì? Người đàn ông này sẽ mang con cô khỏi cô ư?
Không! Nguyệt Hy cô không cho phép!
____________________________________
Thoắt cái đã ngày trôi qua, người đàn ông ấy cũng không còn xuất hiện nữa.
Nguyệt Hy ngày ngày rảnh rỗi, không lúc nào cô không nghĩ cách thoát khỏi nơi này.
Theo như cô quan sát, này hẳn là biệt viện riêng đi!
ngày rồi, cô dùng ngày để quan sát mọi đường lối xung quanh thuận bề bỏ trốn...
Lúc Nguyệt Hy hồi thần chợt phát hiện một chiếc xe mui trần tiến vào.
Chiếc xe kia là của ai, hình như là lần đầu tới đây...
Đang mải trong suy nghĩ của mình, cửa phòng vốn khóa nay lại bật mở.
Đó là một cô gái, dáng người mảnh mai, chững chạc, gương mặt trái xoan thanh tú, trên người còn khoác chiếc áo đặc trưng của một bác sĩ.
Nguyệt Hy có chút sửng sốt, bởi lẽ đây là chủ nhân của chiếc xe ban nãy.
Trong khi Nguyệt Hy đang chăm chú đánh giá, cô gái kia cũng đưa mắt đánh giá cô.
Đây là cô gái Lãnh Thiên nói sao? Mắt nhìn không tệ, cô em dâu này chị thích, Thiên à, giữ cẩn thận đấy!
" Xin hỏi, cô là?"
Thấy Nguyệt Hy ngưng mi dò xét, Lãnh Thuần mới phát hiện mình thất thố, ngượng ngùng gãi đầu:
" A, thất lễ quá! Chào em, chị là Lãnh Thuần, chị gái Lãnh Thiên. Em là Nguyệt Hy phải không?"
" A, dạ vâng, em là Nguyệt Hy, chào chị!"
Ít ra Nguyệt Hy cảm thấy người này không nguy hiểm, còn có thể ra vào biệt viện này, hẳn cũng có tiếng nói. Xem ra đáng để cân nhắc kết giao.
......
Kể từ đó, cứ mỗi ngày Lãnh Thuần lại tới thăm Nguyệt Hy, coi cô thân như em gái.
Nguyệt Hy cảm thấy mấy tháng nay cũng đã đủ thích hợp cho thực hiện kế hoạch. Người đàn ông kia có vẻ cũng không còn cảnh giác mà hạn chế cô nữa...
"Cái thằng em chị ý mà, nó trông vậy thôi chớ chung tình lắm, yêu em thì sẽ không lăng nhăng đâu!..."
Lãnh Thuần lại nói một mớ ngôn từ ca ngợi Lãnh Thiên. Haizz, ai bảo cái thằng này không biết biểu lộ tình cảm chứ, y như khối băng vậy.
" Chị à, em muốn cùng chị ra ngoài đi dạo, mua chút đồ được không?"
Nguyệt Hy thở dài, hỏi dò Lãnh Thuần. Cô hiện tại đã chán ngấy cái cảm xúc bị giam cầm rồi, cô muốn bỏ trốn! Nhưng trước hết cô phải giải quyết vài việc nữa a.
"Ách,...cái này..."
"Không sao đâu mà chị, dù gì em cũng đang mang thai, ra ngoài đi dạo chút cũng có ích mà."
Lãnh Thuần cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn đồng ý. Ai bảo đây là cô em dâu cô ưng đâu? Dù gì cũng đâu phải kim ốc tàng kiều, sợ gì chứ!
Càn quét một hồi các dãy phố, thấy Lãnh Thuần vui vẻ thả lỏng cảnh giác, Nguyệt Hy hướng Lãnh Thuần cười nói
" Chị chờ em chút nhé, em vào toilet một chút rồi ra ngay!"
Bước chân chạy vội vã hướng toilet , chị Thuần, em xin lỗi.
Cứ thế, phút, phút, tiếng. Lãnh Thuần cuống lên chạy đi tìm Nguyệt Hy.
Cuối cùng, Lãnh Thuần lấy điện thoại ra gọi nhanh cho Lãnh Thiên
"Chuyện gì?"
"Thiên, Tiểu Hy mất tích rồi, làm sao đây, oa..."
" Chị nói cái gì???"
Lãnh Thiên tức giận đập tay xuống bàn trước mắt bao người trong phòng họp.
Này là đại gia nhà chúng ta làm sao a?
Mọi người chỉ biết ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không khí nặng nề ngưng đọng.
Lãnh Thiên lao ra khỏi phòng, lấy xe chạy thật nhanh trên đường.
Hắn bấm một dãy số lạ.
"Này cậu có ở đó không Thiên?"
" Tôi muốn cậu giúp tôi tìm một người."
"Ai mà làm Lãnh thiếu nhà ta gấp thế? Cô gái nhỏ à?"
"Tìm đi!"
" Ít ra cậu cũng phải cho tôi chút thông tin chứ...Này..."
Kéttttt!
Tiếng thắng xe vang lên.
Ra là Lãnh Thiên phân tâm lao vào đầu xe phía trước.
Rầmmmm!
Chiếc xe văng vào lề đường, toàn thân Lãnh Thiên toàn máu. Trước khi mất đi ý thức, hắn mơ hồ lẩm nhẩm: Tôi không cho phép em được rời xa tôi! Nguyệt Hy!