Nhiếp Ngôn giống như mọi ngày, logout khỏi du hí, ăn vài chén dịch dinh dưỡng, đang chuẩn bị rèn luyện, đột nhiên nghe được tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài, thùng thùng thùng biết là ai, Nhiếp Ngôn đứng lên, cân nhắc một cái rồi mở ra, hai thân ảnh quen thuộc ánh vào tầm mắt, đúng là cha mẹ đã trở Nhiếp Ngôn cùng hắn hết sức giống nhau, tuy rằng mới hơn mà đã có không ít tóc bạc, mặc một bộ âu phục phẳng phiu, vóc người anh vĩ, dáng người cao và thẳng, toát ra khí tức của quân nhân.
Mẹ Nhiếp Ngôn lúc tuổi trẻ là một mỹ nữ, nhưng năm tháng phí hoài, khóe mắt đã có một ít nếp nhăn, nhưng vẫn có khí chất ưu nhã ung dung, cùng tiểu thị dân hoàn toàn khác nhau.
Đây cũng là vì sao mẹ Nhiếp Ngôn không hợp nhau với dòng họ mẹ Nhiếp Ngôn đầy gió bụi, trên mặt tràn đầy mệt mỏi, sợ là đã mấy ngày mấy đêm không có chợp Cha, mẹ!Mắt Nhiếp Ngôn cay cay, lệ đã tràn ra vàng mắt.
Kiếp trước kiếp này chuyện đã xảy ra thực sự rất nhiều, lại gặp được bọn họ, không nhịn được mà vui buồn lẫn Tiểu ngôn, xin lỗi, đã để con ở nhà một Nhiếp Ngôn nhìn đứa con mình mà nghẹn ngào, bọn họ bỏ lại Nhiếp Ngôn thực sự có chút bất đắc Cha, mẹ, mọi người đã Cha mẹ, không có gì đâu, con hiểu mà, hai người bình an trở về thì tốt Ngôn nói, hắn hiểu nỗi khổ tâm của cha mẹ mình, sống lại một lần, hắn không còn là tên vô tri, hỗn đản như kiếp trước nữa, có thể gặp lại cha mẹ, đúng là ông trời ban ơn cho Tiểu ngôn, hình như cao hơn nha, cũng có da có thịt Nhiếp Ngôn yêu thương Cha mẹ, các ngươi vài ngày không ngủ, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi Ngôn hình như so với trước đây hiểu chuyện hơn, cha Nhiếp Ngôn nhìn Nhiếp Ngôn, ngày xưa hắn ăn nói không có ý tứ bây giờ thì khác rồi, trên mặt cũng lộ ra vài phần hiền từ, hoà nhã tươi Ta nói rồi, con trai phải tự lập, em cưng chìu nó quá rồi đó, trong khoảng thời gian này chúng ta không bên con nhưng nó hiểu chuyện hơn không ít đó thấy Nhiếp Ngôn thoải mái cười Nhiếp Ngôn đúng là một người bảo thủ, cha con hai người ít nói chuyện với nhau.
Cho nên bây giờ cảm thấy Nhiếp Ngôn hơi lạ.
Bất quá sau khi sống lại Nhiếp Ngôn cũng đã thông hiểu tình thương của cha cùng tình thương của mẹ dùng một phương thức khác mà biểu một nhà cuối cùng đoàn tụ, mẹ Nhiếp Ngôn kinh ngạc phát hiện vậy mà cũng biết nấu cơm nha, hơn nữa tay nghề không tệ, khiến nàng cảm thấy vui mừng, xem ra trong khoảng thời gian bọn họ đi, Nhiếp Ngôn quả thực đã học tự lập, so với trước đây càng thêm kiên định thận trọng, hơn nữa vóc người khỏe mạnh hơn không ít, không nhịn được hết sức vui ăn cơm tối rất là vui vẻ, ấm áp, để kẻ kiếp làm người Nhiếp Ngôn cảm nhận được hạnh phúc thật không dễ dàng có được.
Một tín niệm từ trong lòng hắn chậm rãi phát sinh, hắn phải đủ sức mạnh bảo vệ cái nhà Gọi A Sâm sang đây cùng nhau ăn cơm đi, trong khoảng thời gian này hắn giúp chúng ta rất là nhiều ah, ném không ít đau khổ cùng chúng Nhiếp Ngôn nói, A Sâm là anh họ của Nhiếp Ngôn, từ nhỏ rất thân thiết với nhà Nhiếp Ngôn, trong khoảng thời gian này hắn cùng cha mẹ Nhiếp Ngôn đi làm ăn Em đừng làm chuyện thừa, hắn thật vất vả mới quay về nhà được.
Làm cho hắn cùng cả nhà hắn sum họp Nhiếp Ngôn trách móc Nhiếp Ngôn cười cười ngẫm lại cũng Chúng ta mượn tiền của La Minh, cũng nên trả lại cho họ Nhiếp Ngôn nói, lúc trước vay tiền, bọn La Minh đã làm khó làm dễ rất nhiều, lần này hắn quang vinh về quê cũ, cuối cùng cũng mở mày mở mặt rồi.
Tại vùng biên giới kiếm được mớ tiền, cũng đủ tiền trả nợ rồi, còn lại cũng đủ cho cả nhà cơm no áo ấm rồi, hơn nữa hắn đã đăng ký mở công ty rồi, rất nhanh là có thể khai trương, tương lai sau này là một bức tranh tươi đẹp Tiền chúng ta mượn họ, con đã trả hết Ngôn nói, nghĩ tới mấy người thân thích, trong lòng hắn cười nhạt, hắn muốn cha mẹ từ nay về sau vạch rõ ranh giới với bọn Ngươi nói cái gì?Cha Nhiếp Ngôn sửng sốt một cái, Nhiếp Ngôn đem tiền trả hết rồi sao?- Lúc cha mẹ đi, bọn chúng tới tìm con đòi nợ mấy lần, rơi vào đường cùng con chỉ có thể mượn Nghiêu Tử trả cho bọn chúng Ngôn Hỗn trướng! La Minh thằng khốn cha Nhiếp Ngôn đầy sương lạnh, nặng nề mà vỗ một cái lên bàn, Nhiếp Ngôn nói ra tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng hắn có thể tưởng tượng Nhiếp Ngôn đã chịu bao nhiêu ủy khuất, lúc trước bọn họ để Nhiếp Ngôn ở nhà, bởi vì ở biên giới quá nguy hiểm, không cách nào đem Nhiếp Ngôn theo, mặt khác là để cho bọn La Minh yên lòng.
Nhưng mà bọn chúng lại đi đòi nợ một đứa trẻ cô đơn ở nhà một mình, tới nỗi để nó phải đi mượn tiền bạn mà đi trả cho chúng, Nê Bồ Tát còn có nộ hỏa Nhiếp Ngôn cũng rất tức giận, La Minh là cậu của Nhiếp Ngôn, vậy mà hắn nhẫn tâm làm Nếu tiền đã trả rồi vậy từ nay về sau chúng ta cắt đứt quan hệ với bọn chúng, nhà của chúng ta không có thân thích như vậy.
Bất quá chúng ta phải trả lại tiền cho Nghiêu tử ah, tìm dịp nào đó mời Nghiêu tử ăn cơm, cũng may là có hắn giúp Nhiếp Ngôn nói, hắn đối với Nhiếp Ngôn đầy áy náy, cũng may Nhiếp Ngôn trưởng thành rồi, bằng không trẻ con mới tuổi, mà có tâm lý oán hận vậy thì bọn họ áy náy cả Dạ, tối con sẽ gọi cho Nghiêu tử, nói với hắn sáng mai qua nhà chúng ta ăn Ngôn nói, trong khoảng thời gian này hắn luôn nghĩ, vì sao bọn La Minh lại tới đòi nợ mình dữ như vậy, nói không chừng có quan hệ với người phụ nữ tên Lâm Giai kia.
Bất quá tất cả đều qua rồi, hắn cũng không nghĩ ngợi nữa, bọn La Minh làm quyết liệt như vậy, sau này cha mở công ty sẽ không để bọn chúng chen chân vào, Lâm Giai ngược lại giúp Nhiếp Ngôn một cái đại ân Coi ngày mời Lâm Nhai với lão Lưu qua nhà chúng ta một lần, bọn họ cũng giúp chúng ta nhiều rồi Nhiếp Ngôn nói những tên thân thích kia không bằng những chiến hữu đã từng sinh tử với Đúng Nhiếp Ngôn gật đầu nói.
Cả nhà nói chuyện với nhau cho tới Cha mẹ, người đi nghỉ sớm đi, ngày mai mới có tinh thần và thể lực làm Ngôn nói, thực tế đã hơn tuổi, nhưng ở trong cái thể xác tuổi, nên cũng chỉ có thể giả hiểu chuyện làm cho cha mẹ vui Con cũng nghỉ sớm Nhiếp Ngôn xoa đầu Nhiếp Ngôn yêu thương Nhiếp Ngôn mặc dù không nói, nhưng Nhiếp Ngôn có thể cảm giác được trong lòng ông ấy cực kỳ hài phòng khách trở lại phòng mình, Nhiếp Ngôn nằm ở trên giường, ba mẹ đều đã trở về, loại cảm giác này đúng là cực kỳ thoải mái, ngày hôm nay là ngày từ lúc hắn sống lại tới nay là ngày hắn vui nhất, kiên tâm nhất.
Nhìn thoáng qua mũ giáp lẳng lặng nằm trên giường, thời gian tới còn phát sinh rất nhiều chuyện, nhưng mà tất cả mọi thứ đều đã vững vàng phát triển, bất kể thế nào hắn sẽ không đễ cảnh cũ tái tiếp ba ngày, buổi tối Nhiếp Ngôn tiến vào trò chơi làm nhiệm vụ ở bản đồ thứ nguyên, ban ngày thì đi thăm người thân, bọn La Minh cũng chỉ là vài người thân trong số nhiều người thân đã từng giúp đỡ họ trong lúc khó khăn, cha mẹ Nhiếp Ngôn đi tới từng nhà hỏi thăm, sau đó mời Đường Nghiêu, mời Lâm thúc thúc, Lưu thúc thúc, rồi kéo cả anh họ A Sâm của Nhiếp Ngôn nữa, tất cả cùng nhau ăn thứ sau khi trở về, cha Nhiếp Ngôn bắt đầu khẩn trương lo chuyện công ty, bên kia thật vất vả mới móc nối được, nếu không làm lẹ thì bên kia rất dễ bị đứt kí một công ty không phải phiền phức gì, có nghiệp vụ ổn định, chiêu mộ chút nhân viên liền có thể hoạt động, cha Nhiếp Ngôn có sinh ý kếch sù ah, hơn nữa không lo vấn đề thị trường, bên kia có người chuyển hàng về, bên này nhà nước lập tức thu mua ngay với giá cao.
Bằng không thì kiếp trước cha Nhiếp Ngôn làm sao mà trong vòng năm đã phất lên như diều gặp gió, nắm trong tay một lượng tài phú cực lớn.
Đương nhiên sau khi công ty mở rộng thì nghề gì cũng làm, bất quá là để che mắt người đời.
Bên cha vừa thuận buồm xui gió, cho nên Nhiếp Ngôn yên tâm đặt hết tâm tư vào trong Tín nữa login vào trong trò chơi, xem lại trạng thái nhiệm vụ /.
Còn con nữa là hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiếp Ngôn tiếp tục đánh Kỵ Sĩ Không Đầu, cuối cùng giết con còn thống: ngài hoàn thành nhiệm vụ tiến độ , nhận được danh hiệu trung cấp thợ săn ác nhiệm vụ này thật đúng là gian nan, nếu như có thêm cái tiến độ chắc Nhiếp Ngôn điên mất, xem thuộc tính của danh hiệu vừa nhận: giá trị tôn kính ở quốc gia nhân loại + điểm, phụ cận m -% thuộc tính của các sinh vật hắc ám, bổ sung thêm kỹ năng kinh sợ, kỹ năng uy sợ: làm cho sinh vật mục tiêu rơi vào trạng thái sợ hãi, cứng đờ, duy trì s, khoảng cách hiếp: khi thi triển kỹ năng có thể “giải tán” các sinh vật ở quanh mình, duy trì ’, đối với quái hơn mình cấp thì vô sợ là một cái kỹ năng khống chế, lúc PK hay đánh quái đều vô cùng hữu dụng, còn uy hiếp lúc đánh quái thì có ích dã man luôn.
Có kỹ năng uy hiếp rồi vậy thì hắn có thể tiến vào trong thần điện xem xét cấp vong linh liệp sát giả, trung cấp vong linh liệp sát giả, còn có cao cấp vong linh liệp sát giả, thưởng cho thì tốt đó nhưng mà cũng chỉ có một chút ý nghĩa thôi, cho đến khi có danh hiệu sơ cấp thợ săn ác ma, trung cấp thợ săn ác ma thì phần thưởng mới chính thức hậu hĩnh Ngôn xem lại giá trị tôn kính, lúc trước có điểm, giờ thêm điểm nữa, thì giá trị tôn kính của hắn tại Tạp La Nhĩ thành đã là điểm! nếu bây giờ hắn mang hồng danh về thành thì vệ binh sẽ không giết sau đó, Nhiếp Ngôn nhận được một cái nhiệm thống: chúc mừng ngài hoàn thành một vòng nhiệm vụ, lực lượng + , nhanh nhẹn +, trí lực + thống: nhiệm vụ tiến độ , đánh chết vong linh sinh vật cấp trở lên, số lượng / Ngôn thấy nhiệm vụ tiến độ thì thiếu chút nữa có ý nghĩ muốn giết người ah, nhưng thấy câu đằng sau thì bình tĩnh lại không phải giết Kỵ Sĩ Không Đầu ah, thở dài một hơi nhiệm vụ này chỉ cần đánh chết con quái vong linh cấp trở lên thôi, cũng không có yêu cầu nhất định phải ở chỗ này hoàn thành, ra ngoài đánh cũng được ah.
Không biết danh hiệu cao cấp thợ săn ác ma sẽ thưởng cho cái gì ah, ngoài ra danh hiệu cao cấp thợ săn ác ma có hay không không lên nữa???.