Hai người đã sớm đoán trước trong phòng sẽ không có người, thật là vậy, bốn vị trí không có ai ngồi ở đó, ngay cả mấy phòng hai người đi qua cũng rất yên tĩnh, vắng bóng người.
Nhìn vé xe của mình, tìm được chỗ ngồi, hai người cất hành lý gọn bên trên, Tô Tuệ Dung ngáp dài một cái, mệt mỏi nói: "Mệt ghê, mình ngủ chút đây."
Lam Linh Úc ngồi vào chỗ của mình, lại vỗ chỗ bên cạnh, tiện thể cầm luôn cái chăn bảo: "Vậy cậu ngủ chút đi, mình ngồi ngắm cảnh chút."
Tô Tuệ Dung lười biếng ưm một chút, nằm trên đùi Lam Linh Úc, dần dần thiếp đi.
Không biết có phải vì mấy người kia hay không, mấy ngày nay trừ chuyện cần thiết thì căn bản Tuệ Dung không lúc nào không ở trong không gian luyện tập.
Ngay cả khi ăn cơm Tuệ Dung cũng không nghỉ, liên tục luyện tập tinh thần lực của mình, thường Tuệ Dung luyện tập hết đêm, đến gần sáng mới thiếp đi một chút.
Đôi lúc cô giật mình
thức giấc, chỗ bên cạnh vẫn lạnh tanh.
Cho đến hôm qua, Lam Linh Úc thấy dáng vẻ liêu xiêu sắp ngã, mặt mũi trắng bệch không còn sức sống của Tô Tuệ Dung, tức giận bốc lên, không nói không rằng kéo Tô
Tuệ Dung lên giường, làm cho Tô Tuệ Dung hôm nay suýt không thể dời khỏi giường.
Tô Tuệ Dung mới hứa với cô, chuyện huấn luyện bao giờ cô cho phép mới được luyện tập.
Nếu Tuệ Dung có cãi lời, cô chỉ đành làm Tuệ Dung nằm giường một ngày thôi.
Lam Linh Úc bỗng cảm thấy nuối tiếc, Tuệ Dung không nghe lời cô mà cứ luyện tập có phải hay không, cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt đang chìm vào giấc ngủ kia, không tự chủ được liếm môi, nhớ tới hôm qua Lam Linh Úc bất giác rên rỉ.
Lam Linh Úc chỉnh lại chăn cho Tô Tuệ Dung, còn mình thì dựa vào ghế, thỉnh thoảng lén lút ngắm Tô Tuệ Dung ngủ, thời gian còn lại thì nhắm mắt dưỡng thần.
Xung quanh yên tĩnh đến vắng lặng, chỉ có tiếng hít thở đều dặn của hai người.
Đột nhiên, Lam Linh Úc nghe thấy tiếng nói chuyện văng vẳng đâu đó.
Nhưng trong phòng không có ai mà mấy phòng bên cạnh cũng không có người, sao cô có thể nghe thấy tiếng nói chuyện?
Lam Linh Úc cũng không vội mở mắt, cô đang đắm chìm trong một cảm giác kì lạ, cô biết dù mình không mở mắt thì vẫn có thể nhìn thấy, nhìn thấy rất nhiều thứ mà mắt thường không thể nhìn được.
Cô thấy có cái gì đó đi ra khỏi đầu cô dọc theo từng bộ phận của cơ thể.
Cô nhìn thấy cái đó ra ngoài đi qua hành lang, rồi vào từng phòng trên tàu, từng toa cách hai người rất xa.
Giống như linh hồn đang trôi nổi trong không trung, trong nháy mắt đó, Lam Linh Úc thấy mình có được năng lực, một năng lực chỉ cần cô muốn cũng có thể khiến mấy người đang ngồi trong toa khác nhẹ nhàng chết đi trong nháy mắt.
Cô lập tức mở mắt, cảm giác đó liền tiêu thất.
Lam Linh Úc hít một hơi thật sâu, tay xoa hai bên huyệt thái dương, đầu cảm giác đau như châm chích vào giờ là tình trạng của cô, rất khó chịu.
Tô Tuệ Dung không có ngủ sâu, chỉ nửa tỉnh nửa mê, cảm giác được hô hấp của Lam Linh Úc rối loạn, cô mơ màng mở mắt, giọng ngái ngủ hỏi: "Sao vậy, Linh Úc? Chuyện gì xảy ra thế?"
Lam Linh Úc tựa lưng vào ghế, cơn đau vừa lãy đã giảm bớt, nhưng nó vẫn khiến gương mặt cô trở lên nhợt nhạt, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi không biết vì sao mình không cần mở mắt mà vẫn có thể nhìn thấy những hình ảnh bên ngoài, nhưng khi mình mở mắt ra thì không thấy nữa, sau đó đầu mình rất đau."
Tô Tuệ Dung lập tức tỉnh táo lại.
Dị năng !
Rất có thể là năng lực rất được mọi người quan trọng - dị năng hệ tinh thần.
Trong mạt thế, rất nhiều dị nang đua nhau thức tỉnh, trong số đó dị năng khiến người khác không phòng bị được chính là dị năng hệ tinh thần,loại dị năng này có thể dò xét hành động của tang thi, có thể tìm được động vật biến dị, nó còn có năng lực khủng bố nhất - giết người một cách vô hình.
Những chuyện này là do cô vô tình nghe Ngụy Nam Vũ thương lượng với thủ hạ của hắn.
Ngụy Nam Vũ cũng không để tâm tới việc này cho lắm, hai cô gái yếu ớt ngư Lam
Linh Úc cùng Tô Tuệ Dung cũng không gây hại được cho hắn.
Vì thế mà Tô Tuệ Dung biết rất nhiều điều mà người thường không biết được.
Nhưng ở lúc đó, cô biết cũng
không đem lại tác dụng gì.
Tô Tuệ Dung thầm cảm thấy may mắn vì trí nhớ của mình cũng không đến nỗi tệ lắm, ở những trường hợp như thế này thì nhớ được cũng giúp cô rất nhiều.
"Linh Úc, đó là dị năng." Bình tĩnh lại, Tô Tuệ Dung cầm lấy tay Lam Linh Úc, cảm giác mình khẳng định như vậy hơi có sớm, tinh thần hệ khó có được, cô cùng Lam Linh Úc đời trước đều là người thường, đời này có thể dị năng phần lớn nhờ linh khí kết tinh, nếu nói thật, cô không tin tưởng khả năng thức tỉnh tinh thần hệ ở Linh Úc cho lắm, có lẽ cô nghĩ sai cũng lên.
Mỗi người đều có tinh thần lực, có cường đại, có yếu kém, như cô dù không phải là dị năng giả, cô vẫn có tinh thần lực.
Dị năng hệ tinh thần là một loại sát thương bằng tinh thần lực, hơn nữa dị năng hệ tinh thần có thể rà xoát bên ngoài, tinh thần lực càng tăng, khoảng cách rà xoát càng lớn, còn người thức tỉnh tinh thần lực chỉ có thể khống chế mọi tình huống trong cơ thể mình.
bg-ssp-{height:px}
Nói cách khác tinh thần hệ là khả năng được nâng cấp bởi tinh thần lực.
"Dị năng? " Lam Linh Úc mịt nhìn Tô Tuệ Dung
Tô Tuệ Dung mặt tươi cười nói: "Đây là chuyện tốt nha Linh Úc.
Khi thời điểm mạt thế chính thức bắt đầu, rất nhiều người thức tỉnh dị năng của mình, mấy người đó gọi là dị năng giả.
Mà hiện tại, mạt thế chưa tới, cậu đã thức tỉnh dị năng, chờ khi ngày ấy xảy ra, chúng ta chắc chắn đã có thêm năng lực bảo vệ mình.
"
Đây chính là nguyên nhân Tô Tuệ Dung gia tăng huấn luyện, không có năng lực, dù có bao nhiêu vật tư cũng không cứu được cái mạng của mình.
Vì sống sót, không ai biết
đám người kia sẽ làm cái gì.
Lam Linh Úc kinh ngạc hỏi: "Tuệ Dung, làm sao cậu biết điều này?
Tô Tuệ Dung sờ sờ mũi, không dám nhìn ánh mắt của Lam Linh Úc: "Là không gian nói cho mình biết.
"
Lam Linh Úc vừa nhìn liền biết ngay Tô Tuệ Dung đang nói láo, nhưng cô cũng không có hỏi tới, chẳng qua vẫn có chút tò mò: "Làm sao xác định mình có dị năng? Mình không có cảm thấy cái gì a."
Tô Tuệ Dung vẻ mặt tươi cười, nói ra những gì mình biết về dị năng tinh thần hệ: "Dựa theo cậu miêu tả, mình cảm thấy rất có thể là dị năng tinh thần hệ, chẳng qua là mình chưa từng thấy dị năng này, thật sự là khó đoán được.
Nói tóm lại, dù như thế nào chúng ta phải gia tăng luyện tập mới được, chỉ cần tinh thần lực cường đại, bất kể dị năng nào cũng có thể phát huy tới tác dụng lớn nhất."
Tô Tuệ Dung đang muốn nói thêm thì đã thấy cửa phòng bị đẩy ra, vừa nãy quá mức kích động, cô không để ý tiếng bước chân đi tới.
Người tiến vào cũng không phải là người lạ, chính là mấy người hôm nọ gọi cửa nhờ hai người giúp đỡ.
"Là hai người!" Một cô gái trong số đó cất tiếng, sắc mặt cô ta không còn như mấy hôm trước, giờ có chút tái nhợt, cất tiếng hình như cũng không có nhiều khí lực.
Tô Tuệ Dung gật đầu một cái, đứng lên: "Lại gặp mặt, mọi người có khỏe không?"
Sắc mặt cô gái phía trước khẽ nhợt nhạt hơn trước, Tô Tuệ Dung nhìn thấy trong ánh mắt cô ta lóe lên sự sợ hãi.
"Cũng khỏe."
Tô Tuệ Dung biết tang thi hôm nọ đã bị xử lý, cô làm bộ không biết, cố tình hỏi: "Vị tiên sinh bị thương hôm nọ thế nào? Cánh tay không sao chứ?"
"............!Không có,......!không có......" Đôi môi cô gái khẽ run, giống như nghĩ tới chuyện không tốt, vội vàng nói: "Chúng tôi còn có chuyện, xin phép đi trước."
Nói xong, hai cô gái liền vội vội vàng vàng rời đi.
Tô Tuệ Dung híp mắt nhìn hai người rời đi
"Hai người kia sao vậy?" Lam Linh Úc kỳ quái hỏi, "Phòng này không phải của hai người họ à?"
"Sợ rằng, người kia ở trước mặt bọn họ biến thành tang thi đi." Tô Tuệ Dung chậm rãi nói, "Những người đó đến rất kịp thời, nếu không bây chuyện rắc rối to rồi."
Tô Tuệ Dung nghĩ tới tình cảnh trên đường ngày đó không khỏi nghĩ, những người kia đi cùng, có người nào bị tang thi gây thương tích không.
Lam Linh Úc hít một ngụm lãnh khí: "Thật sao? Chuyện này có gây huyên náo lớn không?
Tô Tuệ Dung lắc đầu, "Mình không biết." Mọi thứ đều đã thay đổi, cô thật sự không biết.
Cô lấy từ trong không gian ra một khối linh khí kết tinh, đưa cho Lam Linh Úc, "Giờ không cần lo nhiều như vậy, cậu thử hấp thu khối linh khí kết tinh này xem, không biết dị năng lại lần nữa quay lại à." Nếu như có thể thấy được biến hóa bên ngoài, vậy cũng không phải là tinh thần hệ, nếu như không thấy được......!
Lam Linh Úc nhận lấy linh khí kết tinh, sau đó ngồi ở chỗ mình, nhắm hai mắt lại.
Tiếp đó, cô nghe thấy tiếng bước chân, lần này tiếng bước chân có chút nặng, là người đàn ông đang đến.
Cửa phòng lại bị đẩy ra lần nữa, lại là mấy người quen, đều là mấy người gặp lần trước.
Hai nam tử tuấn mỹ đi vào, một người trước nói chuyện với cô, lộ ra vẻ trầm ổn, một người khác thì vừa nhìn thấy Tô Tuệ Dung, mắt liền sáng lên.
"Mỹ nữ, lại gặp mặt, thật là có duyên à, tôi là Hà Lam Phong, Lam của Núi, Phong của gió, mỹ nữ cao tính đại danh a?" Nam tử cười hì hì đối diện Tô Tuệ Dung nói.
Tô Tuệ Dung liếc hắn một cái, "Tôi là Tô Tuệ Dung, tô của Tô Châu, tuệ của trí tuệ, gọi là Dung, mấy người cũng đi Đại Học thành sao?"
Hà Lam Phong cười híp mắt: "Bọn tôi là học sinh ở Đại Học thành, hai người cũng vậy sao?"
Tô Tuệ Dung lắc đầu, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Bọn tôi đi Đại Học thành du ngoạn, hưởng thụ chút không khí ở đây thôi, vị tiên sinh bị thương hôm nọ sao rồi? Có nguy hiểm gì không?"
Hà Lam Phong khẽ tái mặt, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, "Giáo sư vẫn rất tốt, ngài đã đi nghỉ ngơi rồi."
Tô Tuệ Dung biết hắn đang nói láo, lấy được kết quả mình muốn, Tô Tuệ Dung cười, khẽ nói, "Không sao là tốt rồi." Cô đến gần Lam Linh Úc, đắp lại cái chăn, đột nhiên nói: " Đúng rồi, mấy người sao lại bị thương ở trên núi? Tôi không có nghe nói trên núi có cái dã thú a?"
Hà Lam Phong sắc mặt lại một lần nữa tái nhợt.
Người khác một mực không nói từ lúc bước vào tới giờ mở miệng nói: "Chúng tôi gặp một thứ rất kì quái.".