Bây giờ rõ ràng là mùa đông, nhưng nhiệt độ không khác gì mùa hè, trong trường đại học cỏ xanh mơn mởn, cây cối um tùm, hoa đua nhau khoe sắc, nếu không phải bên ngoài có tang thi thì nơi này hiện giờ không khác gì trước khi mạt thế.
Tô Tuệ Dung một tay cầm bản đồ, một tay nắm lấy Lam Linh Úc, tùy tiện đi lung tung, sau khi tìm được phong ăn cùng phòng họp liền đi về.
Dù sao khu giao dịch giờ chưa quan trọng lắm.
Lên tới tầng bẩy, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc phát hiện của phòng lúc đi vốn được đóng thì giờ lại được mở ra.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc ngừng lại, nhìn nhau một chút rồi nhanh chóng trở về phòng mình.
Căn phòng gọn gàng trước khi đi giờ loạn không tả nổi, trên mặt sàn thì đầy bùn đất, cũng không biết do người nào làm, chẳng qua không chỉ trên mặt sàn, ngay cả trên giường cũng đầy bùn đất, còn có ngăn tủ cũng bị mở ra, cửa cũng bị phá.
Sao cô lại cảm thấy may khi lúc đến đây chưa có để gì trong kí túc xá vậy?
"Chuyện này rốt cuộc do người nào làm?" Lam Linh Úc tiến lên, giận giữ nói.
"Chỉ sợ là do vị hôn thê của Ngụy Nam Vũ, Triệu Vi làm thôi." Tô Tuệ Dung suy nghĩ chút: "Chúng ta mới tới đây, ngay cả thời gây phiền toái cũng không có, ngoại trừ cô ta cũng chẳng còn ai khác."
"Lại là cô ta?" Lam Linh Úc bận rộn dọn đồ: "Chúng ta không quen không biết gì cô ta, cô ta lại luôn tìm phiền toái, như vậy có phiền không nha."
Trong nháy mắt Tô Tuệ Dung trầm tư lại, "Chúng ta vốn không có chúng có, hiện tại cứ dọn nơi này cho gọn gàng đã."
Trong phòng cái chậu cũng không có, muốn lấy nước để dọn dẹp phòng cũng không làm được, Tô Tuệ Dung nhìn tấm chăn rách nát một chút rồi nói thẳng: "Chúng ta đi ra khu giao dịch một chút đi, mua đồ xong rồi về."
Lam Linh Úc gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Cũng được, chỉ có mỗi cái chăn cũng không tiện, đồ của chúng ta đều ở trong không gian, bây giờ lại không cầm ra được."
Tô Tuệ Dung nói: "Trước tiên chúng ta tìm Tô Lan phản ánh tình hình bây giờ một chút."
Ấn tượng đầu tiên bao giờ cũng rất quan trọng, Triệu Vi trong mắt mọi người là một cô nàng điêu ngoa không thích nói lý, nhưng dù sao cô ta cũng là vị hôn thê của Ngụy hội trưởng, không loại bỏ nhũng người thân cận cung Ngụy hội trưởng, trước tiên cứ làm vậy đi, để Triệu Vi trong ấn tượng của mọi người là một cô nàng không hiểu chút đạo lý nào.
Lam Linh Úc hiển nhiên cũng biết Tô Tuệ Dung mưu mô việc gì, cô cũng không có ngăn cản, chỉ theo Tô Tuệ Dung xuống tầng hai tìm Tô Lan.
Đúng lúc Tô Lan đang trong phòng nghỉ ngơi, nghe tiếng gõ cửa liền ra ngay.
"Tô Tuệ Dung? Lam Linh Úc?" Tô Lan nhìn thấy hai người trước cửa liền lộ vẻ mặt ngạc nhiên "Hai người có chuyện gì sao? Vào đây rồi nói."
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc cũng không khách khí mà đi vào, ngay sau đó Tô Tuệ Dung ra vẻ đầy tức giận đem chuyện lúc nãy nói ra: "Tôi cùng Linh Úc chỉ mới tới đây chưa tới một ngày, căn bản chưa có cơ hội để đắc tội với người khác.
Cũng không biết có người nào không vừa mắt chúng tôi, lại đối với chúng tôi làm những việc như vậy? Sau này chúng tôi sao có thể ở lại đây, Tô Lan, cô đối với hai người bọn tôi cũng không đến nỗi tệ, chúng tôi cũng không muốn cô phải khó sử, cô mua hộ chúng tôi một nhà ở đi."
Tô Lan cười an ủi Tô Tuệ Dung: "Hiện tại đừng tức giận, có lẽ hiểu nhầm cũng không biết chừng, hai người mới tới đây phải không nào? Vậy cứ ở nơi này cũng được, tôi giúp hai người đổi phòng.
Hai người xuống tầng bốn ở đi.
Căn phòng ở tầng bốn cũng không có bị hỏng ổ khóa như vậy."
Nét mặt Tô Tuệ Dung lúc này nhìn mới tốt lên chút ít, thừa lúc Tô Lan không chú ý mà lén lút nháy mắt với Tô Tuệ Dung một cái.
Lam Linh Úc bất đắc dĩ lắc đầu, khóe môi cong lên đầy cưng chiều.
Tô Lan mang hai người họ lên lầu bốn, mở cửa một căn phòng: "Chỗ này được không? Không được chúng ta đổi phòng khác."
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc nhìn căn phòng mới một chút, căn phòng này không khác gì căn phòng trước, hai giường, một tủ, một phòng vệ sinh cá nhân.
Tô Tuệ Dung bất đắc dĩ nói: "Tô Lan, chúng tôi cũng không muốn tìm phiền toái, tôi chỉ muốn an tâm một chút thôi.
Chúng tôi cũng không muốn mỗi lần làm nhiệm vụ trở về lại phải đối mặt với căn phòng dính đầy bùn đất."
Tô Lan chưa từng nghĩ tới khi làm quản lí lại gặp phải vấn đề này, trong lòng cô hơi khó chịu, năm sáu ngày cô quản nơi này, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống như thế.
Mà hôm nay nhận phòng cũng chỉ có hai nhóm, một là nhóm Tô Tuệ Dung, hai là nhóm của vị hôn thê Ngụy hội trưởng.
Cô nghe nói Triệu Vi là con người điêu ngoa không nói đạo lí, chuyện này có thể do cô ta làm, nhưng mà cô không thể nói thẳng ra được.bg-ssp-{height:px}
"Chuyện này tôi sẽ để ý." Tô Lan suy nghĩ vòng vo một hồi rồi mới cất tiếng cười nói.
Tô Tuệ Dung gật đầu một cái: "Vậy tôi đi trước chuyển đồ xuống." Xoay người ra nói với Lam Linh Úc: "Linh Úc, cậu ở đây dọn dẹp đi, mình đi một chút rồi về."
Lam Linh Úc gật đầu một cái, Tô Lan vội nói: "Tôi cũng giúp hai người chút, chỗ tôi có chậu, có thể đựng nước." Ngay sau đó, dường như Tô Lan nhớ tới cái gì, cô nói: "Sáng nay ở đây có hai người mới tới, tên Dương Lộ cùng Lâm Vũ, hai người quen không?"
"Chúng tôi biết." Lam Linh Úc nói: "Hai người họ có đi cùng chúng tôi."
Tô Lan vui vẻ nói: "Vậy thì tốt, hai người đó cũng ở tầng bốn, mọi người đều là bạn của nhau thì dễ dàng hơn rồi."
Quá giả tạo, Tô Tuệ Dung bĩu môi, phải biết rằng mỗi người sống ở đây đều được Tô Lan kiểm tra thân phận, giống như kiểm tra lí lịch trước kia, Tô Lan một trăm phần trăm có khá năng biết họ đến từ đâu, đi cùng với ai.
Tô Tuệ Dung đi lên tầng bảy, đem chuyện còn lại giao cho Lam Linh Úc.
Lên tới tầng bảy cũng không có gì bất ngờ, cái chăn còn lại để ở đây chỉ bị ướt chứ chưa có vết bẩn nào, chắc thời gian quá gấp gáp không kịp lấy bùn.
Tô Tuệ Dung nhìn mặt hồ lăn tăn từng gợn sóng, nở nụ cười lạnh nhạt, Triệu Vi, chúng tôi cùng cô không thù không oán, cô cứ một bước rồi một bước gây phiền toái, coi chúng tôi dễ dàng bị bắt nạt vậy sao?
Cô ôm cái chăn ướt nhẹp xuống dưới.
Ở tầng bốn, bốn cô gái bận rộn dọn dẹp, nhìn thấy Tô Tuệ Dung ôm cái chăn ướt xuống liền kinh hãi, "Tuệ Dung, sao lại vậy?" Lam Linh Úc để khăn lau xuống, vội vàng lại hỏi: "Đây là thế nào? Người nào lại thất đức đến vậy."
Tô Tuệ Dung lắc đầu: "Mình đi lên đã thấy nó ướt rồi." Tô Lan cũng không vui gì, chuyện này rõ ràng đang khiêu khích cô rồi còn gì.
"Hai người đừng gấp, tôi đi chỗ hậu cần đổi chăn, thật may giờ trời nóng, chăn cũng dễ dàng đổi được." Tô Lan nói xong, lấy cái chăn Tô Tuệ Dung đang ôm rồi rời đi.
"Chuyện này là sao vậy?" Dương Lộ đi tới hỏi: "Hai người đã đắc tội với ai vậy?"
Tô Tuệ Dung bất bình nói: "Tôi cùng Linh Úc với mới tới đây, làm sao có thời gian đắc tội với người khác." Dương Lộ suy nghĩ một lúc: "Cũng phải, hai người mới kiểm tra xong, thời gian ngắn như vậy muốn đắc tội người khác cũng không có cơ hội."
Lam Linh Úc mất hứng nói: "Đây là lần thứ hai, chúng tôi nên đổi kí túc xá mới phải."
"Đừng làm phiền toái như vậy." Lâm Vũ nói: "Với tình hình như thế này, có chỗ ở đã là tốt rồi, cứ đổi tới đổi lui nói cũng không phải điều tốt lành gì."
"Nhưng tôi không muốn mỗi lần đi đâu về lại phải dọn dẹp nhà cửa, cứ như vậy ở bên ngoài còn tốt hơn." Tô Tuệ Dung tức giận nói.
Lam Linh Úc kéo lấy cánh tay Tô Tuệ Dung, Cậu đừng tức giận như vậy, có lẽ chuyện này cũng không đến mức phức tạp như vậy đâu."
"Đúng rồi, hai người chắc chưa biết phải không, chúng tôi đã là thành viên của nhóm đội trưởng An phụ trách." Lâm Vũ nhanh nhảu chuyển đề tài.
"Tô Lan có nhắc qua, nhưng không có nói chi tiết là như thế nào." Tô Tuệ Dung nói: "Điều này chắc cũng là quy định ở đây, dù mạt thế mới bắt đầu có mười ngày." Lâm Vũ mặc dù cũng là người mới, nhưng tính cách rất tốt, đối với mọi người cũng không tới nổi tệ, ngược lại cũng khá hiểu biết, "Chúng ta do đội trưởng An mang về, đương nhiên đội trưởng An tự nhiên thu nhận chúng ta làm thành viên.
Những hành động sau này của chúng ta đều do đội trưởng An chịu trách nghiệm, nếu như chúng ta làm việc có hại tới căn cứ, đội trưởng An chắc chắn gặp phải xui xẻo."
"Chỗ này cũng không phải chỉ có trường đại học Địa Chất phải không?" Tô Tuệ Dung đột nhiên hỏi, Lâm Vũ sửng sốt trả lời: "Tô Tuệ Dung, cô thông minh thật, ở đây còn có ba trường đại học nữa, đó là đại học Thiên Nam, đại học Thanh Bắc cùng đại học Nam Tùng.
Bốn đại học này giờ đã trở thành bốn tổ chức lớn.
Nhưng dù sao Đại Học thành vật tư cũng có hạn, lương thực cùng những thứ khác đều nhập khẩu từ bên ngoài, nhưng hiện giờ muốn nhập khẩu hàng hóa còn khó hơn cả lên trời, như vậy bây giờ chỉ có thể cố gắng đi thu thập vật tư mà thôi, nhưng dù sao cái gì cũng có hạn..." Tô Tuệ Dung gật đầu: "Thì ra là vậy, bốn thế lực này giờ có xung đột gì không?"
"Bây giờ mạt thế mới bắt đầu không lâu, xung đột cũng không quá lớn, nhưng theo thời gian tôi tin chắc việc xảy ra xung đột là điều khó tránh khỏi." Lâm Vũ nhàn nhạt nói.
Tô Tuệ Dung rơi vào trầm tư, đời trước Ngụy Nam Vũ mang bọn họ đi tới Đại Học thành, cũng là căn cứ lớn nhất ở phía Nam, lúc đó cô hoàn toàn không có nghe tin tức nơi đó thiếu thức ăn, chẳng qua nửa năm từ lúc mạt thế bắt đầu, sa mạc hóa chiếm một diện tích khá lớn, rất nhiều đất trồng trọt bị sa mạc nuốt trọn, thức ăn ngày càng thưa thớt hơn, nhưng dù vậy cô cũng không có nghe Đại Học thành thiếu lương thực nha?
Dưới sự giúp đỡ của Dương Lộ cùng Lâm Vũ, bọn họ nhanh chóng dọn dẹp lại chỗ ở của mình, Tô Lan cũng đã mang chăn tới, sau khi mọi việc xong xuôi, còn chút thời gian, Tô Lan nói: "Ở đây cái gì cũng không có, hai người nên tới khu giao dịch mua một chút đồ đi.
Nhưng mà hiện tại khu giao dịch không có nhiều người, nếu có thể hai người đi buổi tối đi, khi đó những người có nhiệm vụ cũng đã trở về."
Tô Tuệ Dung cười nói cảm ơn Tô Lan rồi lấy thẻ căn cước của mình ra: "Bên trong này đã có tích phân phải không? Chúng tôi có thể biết trong này có bao nhiêu không?"
"Chuyện này mọi người có thể tới khu hậu cần hỏi một chút liền ra ngay." Tô Lan nói: "Đây vốn là thẻ làm cho sinh viên dùng, nhưng hiện tại cũng không có ích gì lên chúng tôi chuyển đổi một số thứ để mọi người có thể dùng."
Sau khi Tô Lan, Dương Lộ cùng Lâm Vũ rời đi, Tô Tuệ Dung đóng cửa cẩn thận, nằm lên giường cùng với Lam Linh Úc, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, "Tuệ Dung, cậu nói nơi này thật sự an toàn sao?"
"Trong mạt thế này làm gì có nơi nào tuyệt đối an toàn, chỉ có tương đối an toàn thôi." Tô Tuệ Dung cười nhẹ, nhích người lên tìm kiếm nụ hôn: "Không nên lo lắng, cho dù như thế nào, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau."
Trong đáy mắt ôn nhu của Lam Linh Úc lóe lên một tia vui vẻ..