Tô Tuệ Dung nhìn Hà Hiểu Dung, sau đó nheo mắt nhìn Triệu Vi, lạnh lùng nói: "Nói chuyện cẩn thận một chút, Triệu Vi, nếu không đừng trách tôi không không khách sáo."
"Không khách sáo?" Triệu Vi vênh mặt lên, cười nhạt: "Bằng mày sao? Tô Tuệ Dung, Lam Linh Úc, tao rất muốn xem bộ dạng bọn mày sống không bằng chết là như thế nào? Nhất là Lam Linh Úc con tiện nhân này, tao sẽ đối xử với mày thật tốt." Triệu Vi dương dương tự đắc cười, bốn người đàn ông sau lưng Triệu Vi dùng ánh mắt dâm tặc nhìn hai người họ.
Tô Tuệ Dung nổi giận.
Vì Ngụy Nam Vũ, Triệu Vi lại gây phiền toái cho hai người bọn cô, bây giờ còn muốn dùng thủ đoạn này làm nhục họ, cô ta thật sự coi hai người cô là trái hồng sao, dễ dàng để người khác bóp nát sao? Dám phạm cô, cô sẽ trả lại gấp đôi, nếu muốn tìm chết thì cô cũng không ngăn cấm người ta làm gì.
Một màn sương mù màu hồng lặng yên phát tán trong không khí.
Trong bàn tay nhô ra một mầm non, là Đằng Mạn.
Tô Tuệ Dung vung tay, Đằng Mạn liền bay ra ngoài, quấn lấy người Triệu Vi, nó dùng sức quất Triệu Vi khiến cô ta bay một đường tới cây khô gần đó rồi ngã xuống dưới đất.
Triệu Vi chưa chết, Tô Tuệ Dung chưa muốn mạng của cô ta, chẳng qua cô ta bị thương không nhẹ, máu từ trong miệng tràn ra.
Bốn người bên cạnh Triệu Vi không kịp phản ứng, bọn họ chỉ biết Lam Linh Úc là dị năng giả hệ băng cấp ba, lực chú ý đều đặt tại người cô, bọn họ hoàn toàn không để ý tới Tô Tuệ Dung, chờ khi bọn họ nhận ra thì mọi việc đã muộn.
Ba người Hà Hiểu Dung cũng sợ hết hồn, bọn họ cũng chỉ biết rằng Lam Linh Úc là dị năng giả cấp ba, cho nên mới đồng ý hợp tác với Triệu Vi, dù sao cô ta cũng là vị hôn thê của Ngụy Nam Vũ, mặc dù chỉ được cái danh nhưng Ngụy Nam Vũ lại hết sức nhường nhịn cô ta, không có ai ở Nam Thiên dám chọc cô ta.
Hà Hiểu Dung hối hận rồi.
Mặc dù Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đối xử với cô có chút kỳ quái nhưng hai người bọn họ không có ý hại cô, cô cũng chỉ vì cuộc sống sau này khá hơn mới đáp ứng dẫn Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc tới nơi này.
Không ngờ, Tô Tuệ Dung lại là dị năng giả.
Màn sương nhanh chóng che phủ không gian, sương mù tới quá nhanh, bọn họ căn bản không phản ứng kịp, trong nháy mắt liền không thấy được bóng dáng người khác.
"A!" Hà Hiểu Dung cùng mấy người kia cũng được hưởng "đãi ngộ" mà Tô Tuệ Dung tạo ra, bọn họ không thể tránh cho dù là bạn của Tô Tuệ Dung.
Đằng Mạn cùng Thủy Thảo đem mấy người kia cột chung một chỗ, Đằng Mạn đã là cấp ba đỉnh phong, Thủy Thảo cũng là cấp hai, lại đang trong màn sương do chính mình tạo ra, hai chúng nó thật sự như cá gặp nước.
Lam Linh Úc cũng rất tức giận, Triệu Vi không quyến rũ được Ngụy Nam Vũ, lại đem mọi tội lỗi đổ lên người cô, ba lần bảy lượt gây phiền toái, cô không nhịn được nữa, cho nên khi Tô Tuệ Dung hành động, cô cũng không có ý định ngăn cản.
Tô Tuệ Dung kéo Lam Linh Úc ra khỏi phạm vi của màn sương, cô khống chế sương mù tập trung tại một điểm, không cho nó phát tán ra ngoài nên không thu hút sự chú ý của người khác.
Mấy người mà Triệu Vi mang tới lần này đều là dị năng giả cấp hai, dị năng giả cấp ba quá ít, Triệu Vi cũng không có quyền hạn sai khiến bọn họ, chỉ có thể tìm dị năng giả cấp hai, bọn họ cũng được coi là mạnh, cho dù Lam Linh Úc ở cấp ba cũng không thể trốn thoát, chỉ là một ả đàn bà mà thôi, vì phòng ngừa, Triệu Vi còn hứa cho bọn họ vật tư, chẳng qua bọn họ hiện giờ không còn cơ hội để nhận nó, bị Tô Tuệ Dung làm cho choáng váng.
Màn sương dần tản đi, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đã nhìn thấy một nhóm bảy tám người bị trói cùng nhau, người nào người nấy đều dãy dụa, chẳng qua lúc trước chiến đấu bọn họ đã dùng hết dị năng, bây giờ cũng chỉ như người bình thường mà thôi, tự nhiên bị trói nên không còn cách nào khác.
Hà Hiểu Dung sụt sùi khóc: "Tuệ Dung, Linh Úc, mình không muốn, bọn họ ép mình, mình không muốn làm như thế..."
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đứng trước bọn họ, lạnh lùng nhìn Hà Hiểu Dung: "Hà Hiểu Dung, cô còn muốn lừa chúng tôi sao?"
"Tuệ Dung, Tuệ Dung, mình không có." Hà Hiểu Dung khóc đến làm người khác cảm thấy thương hại: "Bọn họ uy hiếp mình, do bọn họ, Tuệ Dung, mình không muốn làm như thế.
Mình không đồng ý với bọn họ, bọn họ liền đánh mình..."
"Con tiện nhân kia, rõ ràng mày muốn giúp Triệu Vi lấy lợi mới đồng ý làm chuyện như thế này." Người họ Tiền mở miệng vạch trần bộ mặt của Hà Hiểu Dung, so với một ả đàn bà thì mạng hắn quan trọng hơn.
"Mình không có...!mình không có..." Hà Hiểu Dung cúi đầu khóc thút thít.
"Tiện nhân." Người họ Tôn khinh bỉ mắng một tiếng.
Tô Tuệ Dung thở dài: "Hiểu Dung, sao cậu lại làm như vậy?"
Hà Hiểu Dung ngẩng đầu nhìn hai người trước mắt, trong đôi mắt hiện lên sự thù hằn: "Dựa vào cái gì mà chúng mày trở thành dị năng giả, mà tao lại là người bình thường? Dựa vào cái gì? Trước kia tao bố thí cho chúng mày, bây giờ lại đến phiên tao nhận bố thí? Tao sống khổ cực như vậy, sao bọn mày có thể sống hạnh phúc như thế? Dựa vào cái gì? Lam Linh Úc là dị năng giả, không cần lo ăn lo uống, tao vì sống sót, dùng thân thể để đoạt lấy thức ăn, đi tới Đại Học thành, bọn mày lại đến Đại Học thành mà chẳng mất cái gì.
Tao không cam lòng, tao muốn bọn mày phải như tao, bẩn thỉu đầy hèn mọn!"
Cho nên, khi cô nghe thấy tên của Lam Linh Úc, lại biết tin tức bọn họ "đã chết", cô mới đem chuyện mình gặp Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc nói ra, thành công dấy lên lửa giận của Triệu Vi, ngay cả việc trước kia cô cũng nói ra hết.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc căn bản không biết Hà Hiểu Dung nghĩ như vậy, bố thí? Thì ra trợ giúp trước kia đều là bố thí sao? Khó tránh cô ta phản bội họ mà không hối hận, không có chân tình thì làm sao có thể hối hận?
Tô Tuệ Dung giơ tay tát Hà Hiểu Dung.
"Lần này, là cô phản bội chúng tôi." Tô Tuệ Dung nhàn nhạt nói: "Chúng tôi sẽ không đối xử với cô như vậy.
bg-ssp-{height:px}
Dù sao năm đó cô đã giúp chúng tôi.
Từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì nữa."
Nói xong, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc không để ý tới Hà Hiểu Dung nữa, xoay người nhìn Triệu Vi.
"Hừ hừ, nếu bọn mày dám làm tao bị thương, Nam Vũ nhất định không bỏ qua đâu." Cho dù rơi vào tình huống này, Triệu Vi vẫn phách lối cao giọng: "Bọn mày lên thức thời thả tao ra."
Tô Tuệ Dung bật cười: "Triệu Vi, cô nói khi Ngụy Nam Vũ biết Linh Úc giết cô, hắn sẽ báo thù cho cô sao?" Cô đến gần Triệu Vi, khẽ cười: "Nếu như nhìn thấy gương mặt này hư thối, cô có chắc Ngụy Nam Vũ sẽ nhìn cô sao? À, tôi quên mất, anh ta vốn không thích cô, sao lại muốn nhìn thấy cô nhỉ?"
"Tô Tuệ Dung." Triệu Vi tức giận hét: "Nam Vũ sẽ không đối xử với tao như vậy.
Tao cùng Nam Vũ có hôn ước, không có chuyện gì có thể ngăn cách hai bọn tao."
Tô Tuệ Dung khiêu khích: "Nhưng hiện tại là mạt thế nha." Cô chỉ nói một câu: "Hôn ước thì sao nhỉ?"
"Nam Vũ sẽ không như thế." Triệu Vi quát lên, "Hắn không dám, người nhà tao rất nhanh sẽ đón tao, bây giờ họ đang trên đường tới, Ngụy Nam Vũ không dám đối xử với tao như vậy, hắn không dám." Nói xong, cô ta đắc ý nhìn Tô Tuệ Dung: "Bọn mày còn không thả tao, chờ người nhà tao tới, bọn mày nhất định chết không còn thây."
Sao? Tô Tuệ Dung suy nghĩ, xem ra thân phận của Triệu Vi không thấp, mạt thế tới mà còn có người tới đón?
Xoay người nhìn mấy người đàn ông đang dãy dụa, Tô Tuệ Dung khẽ nhếch miệng: "Đem việc cô ta muốn mấy người làm với chúng tôi làm trên người cô ta.
Nếu không, trừ Hà Hiểu Dung, mấy người đều phải chết."
"Bọn mày dám?" Triệu Vi trong lòng hoảng hốt, bên ngoài mạnh miệng: "Tao sẽ bảo Nam Vũ giết chết bọn mày!"
Tô Tuệ Dung cười lạnh nhạt, vung tay lên, Đằng Mạn liền nới lỏng: "Còn chưa làm?"
Lam Linh Úc cau mày, kéo tay Tô Tuệ Dung, "Như vậy không hay đâu, Tuệ Dung."
Tô Tuệ Dung cười trấn an: "Mình biết giới hạn, cậu yên tâm."
Lam Linh Úc nhìn một chút, trong lòng tin tưởng không nói gì nữa.
Đằng Mạn nới lỏng Hà Hiểu Dung liền trốn một bên, cô không dám rời đi, Tẫn Sơn đối với một người bình thường như cô mà nói thì rất nguy hiểm, cô không dám đi.
Mấy người đàn ông nhìn nhau, ngầm hiểu, cuối cùng cũng chết, chết muộn còn hơn phải chết sớm, vì thế bọn họ đồng loạt nhìn Triệu Vi, cười gằn.
"Bọn mày cút đi." Triệu Vi thất thố kêu lên: "Đừng có tới đây, đừng tới đây..."
Ngón tay Tô Tuệ Dung hơi giật giật, hai nhánh đằng mạn trườn tới gần đám người kia, một nhánh cuốn lấy Triệu Vi kéo cô ta lại gần Tô Tuệ Dung, một nhánh trói đám đàn ông lại, phòng ngừa bọn họ chạy trốn.
Triệu Vi mặt đầy nước mắt, trái ngược với bộ mặt phách lối lúc trước, hiện tại cô ta nhìn rất đáng thương, coi thuận mắt hơn rất nhiều.
Tô Tuệ Dung cười khinh miệt, cao cao tại thượng nhìn cô ta: "Lần này chẳng qua cho cô bài học nho nhỏ thôi, Triệu Vi, tôi không giống cô ác độc như vậy.
Nhớ kĩ lần này, nếu như còn chọc tới tôi, tôi sẽ để chuyện ngày hôm nay biến thành thật.
Muốn tìm tôi gây phiền toái thì hậu quả cô gánh không nổi đâu."
Tô Tuệ Dung tự nhận bản thân không phải người tốt, người không phạm ta ta không phạm người, nếu như tính kế bọn họ, như vậy cái giá phải trả rất lớn, tựa như đám người truy kích Thinh Kiến Vũ trước kia, đám người kia dám muốn mạng cô, cô đương nhiên sẽ lấy mạng bọn chúng, diệt cỏ tận gốc.
Cô muốn cùng Lam Linh Úc sống tiếp nhưng việc gì cũng có giới hạn, dù là máu đồng bào, không phải vạn bất đắc dĩ thì cô không muốn dính vào.
Cách làm của Triệu Vi khiên cô không thích nổi, nếu như những người đó làm như ý muốn, hai người bọn cô liệu có thể sống tiếp ở Tẫn Sơn này sao?
Ban đầu Tô Tuệ Dung cũng có ý định để những người đó hạ nhục Triệu Vi, thậm chí cô còn có ý niệm giết cô ta, chẳng qua sau một hồi cân nhắc, cô cảm thấy để Triệu Vi sống còn có nhiều lợi ích hơn, không những gây phiền toái cho Ngụy Nam Vũ, còn có thể được một quân cờ tốt nếu cô biết cách sử dụng nó.
Cô cùng Lam Linh Úc nhất định sẽ rời căn cứ, mà thân phận của Triệu Vi lại là cái chắn khá tốt cho cô lợi dụng.
Hôm qua khi biết Thinh Kiến Tường cùng Thinh Kiến Vũ là anh họ của cô, cô đã dao động, có ý định ở lại, chẳng qua trong căn cứ đã có rất nhiều người, bên cạnh lại có Ngụy Nam Vũ dòm ngó, năng lực của cô hiện tại không phải là đối thủ của hắn, kết giới của hắn là loại dị năng khiến người khác cảm thấy mình bị chơi xỏ đi.
.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Về phần dị năng giả tiên tri bên cạnh Ngụy Nam Vũ, Tô Tuệ Dung thật sự không có lo lắng lắm, dù sao lâu như vậy chưa có việc gì xảy ra, ngay cả việc hai người cô còn sống Ngụy Nam Vũ cũng không biết, chắc là dị năng giả tiên tri kia không muốn dùng dị năng của mình lên người cô.
Nguyên nhân cơ bản đồng thời cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, cô nhất định phải mạnh hơn, mạnh hơn nữa.
Chuyện ngày hôm nay là một hồi chuông cảnh báo, cô cần phải sức mạnh để bảo vệ người mình yêu thương, nếu như cô không đủ mạnh, người xui xẻo hôm nay chính là cô cùng Lam Linh Úc.
Mà căn cứ hiện giờ, đã không thỏa mãn được nhu cầu của cô..