Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng: có nghĩa chuyện gì cũng thế, cái gì đến sẽ đến, gấp cũng không được, bỏ cũng không xong.
Tô Tuệ Dung nghe thấy thế liền nghi ngờ: "Mình cũng không biết.
Cả nhà Tô Cầm đều ở phía ngoài, không có quen biết với chúng ta."
"Vậy là có người nói cho cô ấy." Lam Linh Úc nói: "Ai đây?" Là ai có ân oán với bọn cô? Triệu Vi? Không đúng, Triệu Vi không phải loại người thông minh như vây.
Hà Hiểu Dung? Không phải, Hà Hiểu Dung không biết quan hệ của hai người cô với Tô Cầm.
Mọi việc cứ theo nhau tới, Lam Linh Úc có chút đau đầu.
Tô Tuệ Dung cầm lấy tay cô: "Tô Cầm không để mọi việc kết thúc đơn giản như vậy, cô ấy chắc chắn sẽ tìm mình lần nữa, đến lúc đó chúng ta hỏi một chút thì biết." Cô hiện giờ chính là cái phao duy nhất mà nhà bọn họ có thể bấu víu được, bọn họ sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy.
Lam Linh Úc mím môi, trong lòng vẫn cảm thấy mất hứng.
"Linh Úc, có biết mình đào được cái gì không?" Tô Tuệ Dung bắt đầu lảng sang chuyện khác, vì chuyện nhà họ Tô mà tức giận cô cảm thấy không đáng giá.
"Cái gì?"
Lam Linh Úc cùng Tô Tuệ Dung đi vào tòa nhà nhiều tầng hôm qua có ghé qua, bên trong không có người nào, yên tĩnh lạ thường.
Hai người sóng vai đi trên hành lang, Tô Tuệ Dung nghĩ đến đồ mình lấy được thì không nhịn được bật cười, cô không ngờ tới cái đó chính là đồ mà Đằng Mạn nói tới, thời điểm nhìn thấy nó cô dở khóc dở cười.
"Chính là linh khí kết tinh trong không gian." Tô Tuệ Dung đến gần Lam Linh Úc, thì thầm bên tai "Nhưng nó lớn hơn linh khí kết tinh trong không gian." Tô Tuệ Dung mím môi nhịn cười.
Lam Linh Úc bỗng thấy thất vọng: "Sao lại vậy được?" Cô còn hy vọng nó có thể giúp Tuệ Dung tiến hóa.
Tuệ Dung là dị năng giả song hệ, hệ mộc đã lên cấp hai, nhưng còn hệ kia vẫn dậm chân tại chỗ.
Mà hệ băng của cô đột phá cấp ba, hệ tinh thần rất nhanh cũng lên cấp hai.
Tô Tuệ Dung vừa nhìn liền biết Lam Linh Úc đang suy nghĩ gì, vòng tay ôm hông người bên cạnh, làm nũng nói: "Đừng lo lắng mà, mình hiện giờ rất lợi hại đó.
Dị năng của mình chắc chắn sẽ tìm được cách thăng cấp thôi.
Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng thôi."
Lam Linh Úc gật đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Đến tầng mà anh em nhà họ Tường ở, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc thấy căn phòng đóng chặt, giống như không có người ở.
Hai người đợi một lúc lâu mà không thấy bóng dáng hai anh em nhà họ Tường trở về nên hai người cũng không đợi nữa.
"A, hai người sao lại ở đây?" Đúng lúc hai người rời đi, Thinh Kiến Tường cùng Thinh Kiến Vũ trở lại, nhìn thấy hai người, cao hứng hỏi: "Tìm chúng tôi à?" Ngày hôm qua nói rõ mọi chuyện, Tô Tuệ Dung không tỏ thái độ gì khiến hai người có chút thấp thỏm lo âu.
"Ừm." Tô Tuệ Dung gật đầu: "Mấy ngày trước Lam Linh Úc đem balo để trong xe Thinh Kiến Vũ, chúng tôi tới lấy nó."
Thinh Kiến Tường nhìn Thinh Kiến Vũ, ôn hòa nói: "Được, tôi để Kiến Vũ đi lấy đồ cùng hai người.
Ăn cơm chưa? Cùng ăn một bữa với chúng tôi?"
Tô Tuệ Dung nhìn Lam Linh Úc hỏi ý kiến, sau đó gật đầu đáp ứng: "Được thôi."
Thinh Kiến Tường vui vẻ, dọc đường đều hỏi thăm cuộc sống của Tô Tuệ Dung mấy năm trước, rồi đến món ăn yêu thích...!Thinh Kiến Vũ cùng Lam Linh Úc yên lặng theo sau hai người, không ai nói gì.
Hiện giờ là buổi trưa nhưng trong căn tin không có nhiều người, đại đa số đều ra ngoài làm nhiệm vụ, trong căn cứ chỉ có ít người ở lại.
Thinh Kiến Tường làm quản lý Thanh Bắc, tự nhiên cũng có đặc quyền, không cần ăn chung với người khác, thậm chí có thể chọn món ăn theo ý thích.
Ngồi trong phòng ăn, Thinh Kiến Tường cẩn thận hỏi thăm Tô Tuệ Dung ăn gì, cũng không nhiều, chỉ có năm sáu món đủ cho bốn người dùng, cuối cùng còn chọn chút đồ uống kèm theo.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc ngồi chung, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện, thoạt nhìn rất ăn ý, vui vẻ.
Thinh Kiến Tường thở dài một tiếng: "Tuệ Dung, anh có thể gọi em như vậy sao?"
Tô Tuệ Dung gật đầu: "Nói tới quan hệ máu mủ thì hai người cũng là anh họ tôi."
Chỉ là quan hệ họ hàng? Thinh Kiến Tường âm thầm thở dài, sau đó lên tinh thần nói: "Tuệ Dung, chuyện của em cùng cô Lam đây anh sẽ không hỏi, chẳng qua hai người thật tình muốn ở chung một chỗ mà không phải do thói quen sao?"
Tô Tuệ Dung còn tưởng Thinh Kiến Vũ không cho phép hai người họ ở chung, nghe vậy ngẩn người, cười nói: "Dĩ nhiên."
Cô cầm lấy tay Lam Linh Úc: "Tôi cùng Linh Úc không phải trẻ con, thế nào là tình yêu chúng tôi vẫn hiểu được."
Tình cảm giữa hai người bọn cô thật sự rất phức tạp, tình bạn tình yêu đều trao cho đối phương, khi còn bé thì là tình bạn, thời niên thiếu là tình thân, sau lớn lên là tình yêu, mọi thứ đều cho đối phương, ba loại tình cảm đan vào nhau, liên kết với nhau không thể nào tách rời.
"Bọn anh mặc dù là anh họ của em nhưng chưa bao giờ hoàn thành trách nghiệm của một người anh.
Cho nên anh sẽ không can thiệp vào lựa chọn của em, chẳng qua Tuệ Dung." Thinh Kiến Tường nói tiếp: "Bọn anh mong em được hạnh phúc.
Kiến Vũ hiểu nhầm từ đâu, nó cho rằng cô Lam đây một bên tự nguyện, hôm nay mới biết hai người có tình cảm với nhau, bọn anh không có ý ngăn cản.
Huống chi, bây giờ là mạt thế, luân lý đạo đức đã đi vào quá khứ.
bg-ssp-{height:px}
Cho nên, Tuệ Dung, Linh Úc, hy vọng hai em có thể hạnh phúc bên nhau."
Những lời của Thinh Kiến Tường khiến Tô Tuệ Dung rất hài lòng, ít nhất tốt hơn An Tu Vũ rất nhiều, cô liền nở nụ cười thật lòng: "Cám ơn anh.
Tôi cùng Linh Úc nhất định hạnh phúc bên nhau."
Thức ăn nhanh chóng được mang lên, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc chưa ăn gì từ sáng, hiện tại đói hoa mắt mũi.
"Tuệ Dung, anh nghe Tiêu Vũ nói, em là dị năng giả hệ không gian?" Thấy thức ăn trên bàn ít một nửa, Thinh Kiến Tường châm chước mở miệng.
"Ừm." Tô Tuệ Dung gật đầu, kể từ khi bị Thinh Kiến Vũ nhìn thấy, cô chưa từng nghĩ tới việc che dấu không gian, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, sau khi biết Thinh Kiến Vũ là anh họ của mình, cô còn tưởng mình có thể giấu thêm chút thời gian, chẳng qua dị năng của bản thân lại là hệ không gian, cho nên cuối cùng cô cũng không giấu được nữa.
"Mấy hôm nay có nhiệm nhiệm vụ, bốn thế lực phải phái người ra ngoài, em là dị năng giả hệ không gian, Linh Úc là dị năng giả cấp ba, đối với nhiệm vụ thì rất quan trọng." Thinh Kiến Tường nói: "Hai em có đi không?"
Tô Tuệ Dung nhíu mày:"Nhiệm vụ gì?"
"Hai em cũng biết, người tới căn cứ ngày càng nhiều, nhưng vật tư thì ngày càng ít đi, nhất là thức ăn, không còn nhiều nữa." Thinh Kiến Tường nói tiếp: "Lần trước đi tới khu trung tâm lương thực cũng vì chuyện này, chúng ta cần hạt giống, một lượng rất lớn để trồng, trong căn cứ có bảy tám người hệ mộc, chỉ cần có mầm móng thì có thể đảm bảo phần lớn khẩu phần của căn cứ."
"Lần trước không lấy được hạt giống."
"Ừm, nhiệm vụ lần trước do lỗi của anh.
Nhưng hiện giờ tình huống khá phức tạp, cho nên quản lý bọn anh đã thương lượng với nhau, quyết định đi tới thôn nhỏ cách căn cứ năm trăm cây số.
Thôn đó trước kia chuyện cung cấp lương thực cho Đại Học thành, nhất định phải có hạt giống." Thinh Kiến Tường nói: "Chẳng qua nhiệm vụ này rất nguy hiểm, trước không nhắc tới quãng đường khá xa, dọc đường có rất nhiều tang thi, thì cái thôn đó rất nguy hiểm.
Lúc trước bên Nam Thiên tổ chức đi tìm mầm móng, Ngụy Nam Vũ cũng đi, khi đó tang thi còn chưa tiến hóa, nhưng nếu không có Ngụy Nam Vũ, bọn họ chắc chắn rơi vào cảnh đoàn diệt tại thôn nhỏ đó."
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc nhớ tới nhiệm vụ được công bố trước khi họ hôn mê, có phải nó hay không?
"Nhiệm vụ này rất quan trọng, trừ mấy người muốn ở lại căn cứ, thì dị năng giả cấp ba bị cưỡng chế tham gia, cấp ba trở xuống thì tùy ý." Thinh Kiến Tường nói: "Nguyên tinh lấy được khi giết tang thi đều thuộc bản thân, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, tất cả đều được cung cấp thức ăn nơi ở miễn phí trong vòng một năm hơn nữa người tầng ngoài có thể tiến vào tầng trong sinh hoạt."
"Vậy ý định anh tìm tôi là?"
"Bốn thế lực mặc dù hợp tác với nhau, nhưng bên nào thu thập được mầm móng thì thuộc về bên đấy, muốn lấy mầm móng thì phải cầm đồ đi đổi." Thinh Kiến Tường cười khổ: "Thanh Bắc không có dị năng giả hệ không gian nên bị thua thiệt khá nhiều, anh không muốn tìm em, chỉ không còn biện pháp khác."
"Được thôi." Tô Tuệ Dung lên tiếng: "Lúc nào khởi hành?" Dù sao Linh Úc cũng muốn đi mà hai người họ còn là người Thanh Bắc.
"Cuối tháng."
Sau khi kết thúc bữa trưa, Thinh Kiến Vũ mang hai người đi lấy balo, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đi phía sau, Lam Linh Úc hỏi: "Tuệ Dung, sao lần này cậu lại đáp ứng?"
"Lần trước Ngụy Nam Vũ cho điều kiện quá tốt, mình sợ, hơn nữa lúc ấy cậu cũng chỉ là cấp một, mình còn không có dị năng, mình làm sao yên tâm cho cậu đi làm nhiệm vụ, vạn nhất có chuyện thì làm sao giờ?" Tô Tuệ Dung rất để ý hai cái mạng nhỏ của hai người: "Hơn nữa mình cũng ghét Ngụy Nam Vũ, hắn là tình địch của mình mà? Nhưng hiện tại không giống trước, cậu đã lên cấp ba, mình mặc dù cũng chỉ là cấp hai nhưng có Đằng Mạn khiến mình mạnh không kém ai.
Huống chi, Thinh Kiến Tường cùng Thinh Kiến Vũ là anh họ của mình, giúp đỡ bọn họ còn hơn giúp đỡ Ngụy Nam Vũ nha."
Việc này coi như là cống hiến cho căn cứ, có hạt giống sẽ có nhiều người sống sót, có lẽ có một ngày, tang thi sẽ biến mất, loài người có thể xây dựng lại nền văn minh của họ.
Như vậy cô cùng Linh Úc sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Huống chi, chỉ cần nghĩ tới hạt giống bị Thanh Bắc lấy hết, gương mặt Ngụy Nam Vũ sẽ khó coi chừng nào, Tô Tuệ Dung cảm thấy vui không kìm được.
Xe việt dã đỗ ở khoảng đất trống tại tầng ngoài, sau khi mở cửa, Thinh Kiến Vũ đem balo đưa cho Tô Tuệ Dung, đột nhiên hỏi" "Hai người muốn rời đây sao?"
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc kinh ngạc, hai người có biểu lộ ra bên ngoài sao?
"Tại sao không ở lại đây?" Thinh Kiến Vũ đứng cạnh xe việt dã: "Nơi này rất an toàn, có hai bọn anh che chở hai người, sẽ không có ai dám khi dễ hai người." Thinh Kiến Vũ nghiêm túc, dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm hai người.
Tô Tuệ Dung khẽ cười: "Anh Kiến Vũ, cảm ơn ý tốt của anh, mặc dù không biết sao anh lại biết chúng tôi muốn rời khỏi đây.
Nhưng căn cứ hiện giờ không thích hợp để tôi cùng Linh Úc lưu lại.
Coi như hai người anh có thể bảo vệ bọn tôi nhưng hai người có thể đảm bảo sự bảo vệ ấy kéo dài mãi mãi?"
Thinh Kiến Vũ trầm mặc.
"Cảm ơn anh." Tô Tuệ Dung chân thành nói: "Tôi cùng Lam Linh Úc đều là cô nhi, đột nhiên có người thân thì rất lạ, bất quá vẫn cảm ơn yêu mến cùng quan tâm của anh." Người như vậy, làm anh của mình cũng không sao.
Thinh Kiến Vũ vẫn trầm mặc.
Tô Tuệ Dung bất đắc dĩ, có một người anh ít nói không khác gì người câm khiến cô không biết nói gì cho đúng.
.
||||| Truyện đề cử: Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy |||||
Lam Linh Úc đeo balo lên: "Tôi cùng Tuệ Dung không phải là trái hồng mềm, chúng tôi có thể tự chăm sóc bản thân." Cô nhàn nhạt nói: "Tô Tuệ Dung là dị năng giả song hệ, một là hệ không gian, hai là hệ mộc.
Tuệ Dung có đầy đủ năng lực tự vệ, tôi cũng có thể bảo vệ mình, chúng tôi không có làm liên lụy nhau."
Thinh Kiến Vũ nhìn Tô Tuệ Dung.
Tô Tuệ Dung bất đắc dĩ để Thủy Thảo ra.
Thinh Kiến Vũ cuối cùng cũng gật đầu, mở miệng nói: "Hai em đi về trước đi, cuối tháng này sẽ lên đường, mấy ngày nay hai em không cần phải đi ra ngoài."
"Biết rồi." Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc gật đầu.
"Chị ơi."
"Tuệ Dung."
Hai giọng nữ truyền tới..