Căn hộ mà Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc tạm dùng đã biến mất không dấu vết, ngay cả những gò đất cao xung quanh cũng không còn, khắp nơi đều là những dấu vết nhỏ của đàn gián, hỗn độn.
Hai người từ không gian đi ra không chú ý dưới chân, nếu không phải Lam Linh Úc phản ứng nhanh, kịp thời ngưng kết khối băng dưới chân, hai người nhất định té từ trên không trung xuống.
Tô Tuệ Dung nắm lấy tay Lam Linh Úc, không biết nên nói gì.
"Đây chính là lực lượng của bầy gián sao." Tô Tuệ Dung lẩm bẩm, hai lần gặp bầy gián cô chưa trải nghiệm sự lợi hại của bầy gián, bây giờ nhìn lại cô có chút không dám tin vào mắt mình: "Nếu như mình không có không gian, chúng ta ở lại thì..."
Lam Linh Úc nở nụ cười khó coi: "Nếu chúng ta ở đây, đoán chừng hiện tại ngay cả xương cũng không còn."
Dưới ánh mặt trời, tia sáng phản xạ từ khối băng tạo lên một màu sắc rực rỡ trong cái hoang mạc này, hai người xuống mặt đất, khối băng rất nhanh bị tan chảy thành nước.
Tô Tuệ Dung hướng về căn cứ nhìn, hỏi: "Linh Úc, chúng ta có cần về căn cứ xem không?"
Lam Linh Úc lắc đầu: "Căn cứ bị phá hủy." Tô Tuệ Dung không phải dị năng giả hệ tinh thần, cho nên không thấy được cảnh tượng ngày hôm qua: "Những người hôm qua chạy trốn đều là người của căn cứ, theo mình thấy thì căn cứ hiện giờ đã bị phá hủy."
Tô Tuệ Dung không có thiện cảm gì với căn cứ kia, đành từ bỏ ý định trở về: "Thật may chúng ta có được không ít vật tư trong tay Vương Phi Quân, nếu không chúng ta thiệt thòi rồi."
Lam Linh Úc gật đầu: "Chúng ta rời nơi này rồi tính tiếp, nếu không đàn gián lại xuất hiện thì phiền lắm."
Hai người một lần nữa hướng tới thành phố W.
Trên đường cao tốc vẫn có rất nhiều cát nên xe mặt trời không thể dùng, hai người chỉ có thể dựa vào chính đôi chân của mình, chẳng qua thời tết rất nóng, đi dưới thời tiết này rất khó chịu.
Đi dọc đường cao tốc bảy tám ngày mà không gặp một ai, ngày ngày phơi mình dưới nắng khiến Tô Tuệ Dung không chịu nổi nữa.
"Linh Úc, buổi tối chúng ta đi tiếp, ban ngày thật sự quá nóng." Tô Tuệ Dung bám lên người Lam Linh Úc, cơ thể Lam Linh Úc khá mát, cô hận không thể dính chặt lên người Lam Linh Úc.
Lam Linh Úc nhìn gương mặt đỏ bừng của Tô Tuệ Dung mà đau lòng, cô chưa phải chưa nghĩ tới để buổi tối đi, nhưng buổi tối rất nguy hiểm, buổi tối đầu tiên hai người không biết cái gì công kích, nếu không phải Lam Linh Úc có tinh thần lực, hai người không có cơ hội vào không gian, hơn nữa buổi tối có rất nhiều thứ, sau mạt thế đã tiến hóa, Lam Linh Úc đành cự tuyệt yêu cầu của Tô Tuệ Dung, chẳng qua ngày càng nóng, Tô Tuệ Dung không chịu nổi, cả người nhiều chỗ bị lột da.
"Nhưng...!buổi tối rất nguy hiểm..." Lam Linh Úc chưa nói xong đã bị Tô Tuệ Dung bịt miệng.
"Không nói lời nào coi như cậu đồng ý." Tô Tuệ Dung khẽ cười, cùng Lam Linh Úc tiến vào không gian, cũng không tìm một nơi bí ẩn để vào.
Vừa vào không gian Tiêu Dạ đã nhào tới, ba biến dị thực vật quen nhà quen cửa cũng chủ động tìm nơi đóng đô.
Trấn an Tiêu Dạ, Tô Tuệ Dung nhảy vào dòng suối, làn nước mát lạnh khiến cô tìm lại cảm giác sống sót.
"Thời tiết càng ngày càng nóng." Tô Tuệ Dung bất mãn tắm rửa, cảm giác mồ hôi nhớt nhát trên cơ thể rất khó chịu.
Lam Linh Úc cười: "Từ lúc mạt thế tới không phải luôn như vậy sao?" Cô cũng xuống dưới, đi tới sau lưng Tô Tuệ Dung, nhẹ nhàng ôm lấy.
Tô Tuệ Dung tự nhiên xoay người trao nụ hôn, dựa vào người Lam Linh Úc, "Thiệt là, cuộc sống như vậy bao giờ mới có thể kết thúc đây."
Lam Linh Úc tay ôm eo, khẽ cắn cổ Tô Tuệ Dung, để lại vết răng mờ nhạt, tay lần mò xuống dưới, khẽ cười: "Chuyện gì cũng sẽ qua thôi."
Tô Tuệ Dung không nhịn được thở dài.
Lam Linh Úc lại gần, hôn lên đôi môi Tuệ Dung.
Ngâm dưới suối một lúc lâu, Lam Linh Úc mới ôm Tô Tuệ Dung đi lên, giúp cô lau thân thể, mặc quần áo rồi dọn dẹp một chút, lúc này mới bắt đầu làm cơm tối.
Hương thơm rất nhanh tản ra.
Tô Tuệ Dung ngáp ngắn ngáp dài, ôm Tiêu Dạ trong lòng.
"Sao còn chưa ngủ?" Lam Linh Úc đem cơm sắp lên mâm, nhìn thấy Tô Tuệ Dung ra thì khẽ hỏi.
Tô Tuệ Dung lại ngáp cái nữa: "Đói."
"Mình còn nấu canh cá nữa thôi." Lam Linh Úc rót nước: "Nếu cậu đói bụng ăn trước đi."
"Chờ cậu cùng ăn." Tô Tuệ Dung để Tiêu Dạ xuống, bưng mâm ra bàn nhỏ, cầm bát cầm đũa chuẩn bị cơm.
Cà chua trong nồi xào thơm phức, cho thêm mấy quả trứng, gia vị, một chút là xong.
Ăn xong bữa cơm, trời đã tối, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc không ra ngoài, buổi chiều hoạt động hơi kịch liệt chút nên hiện tại hơi mệt mỏi, thật sự không muốn đi đâu.
Ngày hôm sau, Tô Tuệ Dung dọn dẹp vườn một chút, Lam Linh Úc đi chỉnh lý lại vật tư, nghỉ ngơi một hồi, chạng vạng mới rời khỏi không gian.
Bên ngoài không có ai, hai người đột nhiên xuất hiện cũng không gây kinh hãi gì.
Buổi tối tương đối lạnh, Tô Tuệ Dung mang mấy món áo ấm lông vũ ra, những thứ này đều là sau mạt thế gom góp, trừ cho Thinh Kiến Tường một chút, hai người dùng cũng không thiếu.
Áo lông vũ mặc lên người ấm áp hẳn lên, hơn nữa hai người một mực đi đường, không cảm thấy lạnh chút nào.
bg-ssp-{height:px}
Chẳng qua ban đêm thật sự không an toàn, nếu như gặp ngày không trăng, ngay cả đường cũng không thấy, dù sao hiện tại chỉ có ánh trăng mà không có đèn đường, tầm mắt của loài người có hạn nhưng động vật thì không.
Chiều nay hai người đi được hơn mười phút thì dưới đất có con gì xông ra, trực tiếp công kích.
Lam Linh Úc dùng băng nhận bắn tới, nhanh chóng rơi xuống, rất nhanh không thấy tăm hơi.
"Ban đêm thật sự nguy hiểm." Lam Linh Úc không nhịn được nói.
"Nhưng ban ngày thực sự rất nóng." Tô Tuệ Dung làm nũng: "Đi nhanh một chút, chờ đến nơi có thể lái được xe thì an toàn rồi."
Lam Linh Úc thật sự không còn cách nào, chỉ có thể đáp ứng Tô Tuệ Dung.
Vì vậy, hai người ban ngày ngủ trong không gian, buổi tối tiếp đi đường.
Cũng không biết có phải do hai người đi buổi tối hay không, dọc đường không gặp bất cứ ai, ngược lại gặp không ít biến dị động vật, hai người kiếm được không ít nguyên tinh.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đi qua một số căn cứ, có lớn có nhỏ, chẳng qua hai người không tới gần, gặp phải nguy hiểm thì giúp đỡ, không gặp thì cứ như vậy rời đi, cuộc sống cũng không đến nỗi.
Dọc theo đường cao tốc tầm hơn tháng, rốt cuộc hai người cũng tới gần thành phố W.
Ngoại thành thành phố W cũng không có chút cát bụi, cây cối cũng xuất hiện trong tầm mắt, cũng thấy không ít dấu vết có người ở, hơn nữa cũng có người xuất hiện, ít nhất Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc nghe được âm thanh từ xa truyền tới, nhiều loại xe hơi cũng đậu thành một bãi lớn.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đi vào không gian.
Hai người đổi bộ quần áo rách rưới, mang balo, tùy tiện vất vào ít đồ, lại vẽ bụi bặm lên mặt, tóc rối bù xù, giả bộ mệt mỏi, rồi mới đi tiếp.
Thật may đoạn đường này hai người dùng xe, không ai thấy hai người trong xe có hình dạng gì, chuẩn bị xong cả hai mới ra ngoài.
Hiện tại là sáng sớm, rất nhiều người bắt đầu công việc của mình, mùi thơm các loại bay ra.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc ăn uống đơn giản, xong rồi tiếp tục đi.
Phía trước có một đội ngũ xếp hàng rất dài, có khá nhiều quân nhân canh giữ hai bên, tay cầm súng, khí thế rất hùng mạnh.
Đội ngũ xếp hàng cũng không loạn, tự nhiên chỉnh hàng.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc xếp cuối cùng, nghe người xung quanh nói chuyện, dần dần cũng biết chút chuyện.
Thành phố W là thủ đô của quốc gia, quân đội đương nhiên ưu tiên bảo vệ, mới bắt đầu mạt thế có thời gian ngắn bị rối loạn nhưng rất nhanh bị trấn áp, ước chừng trong bốn tháng, tang thi trong thành phố W đã bị thanh trừng toàn bộ, hiện tại thành phố W không có một tang thi nào.
Vốn có rất nhiều hướng về thành phố W, hệ số an toàn cực càng, người đổ xô về thành phố W rất nhiều, hơn nữa trong thành thị thiếu hụt lao động, thiếu hụt người, nhất là nông dân, người quản lý liền mở cửa thành phố W, cho phép người thành thị khác được đi vào, nhưng mỗi người tiến vào phải ở bên ngoài một buổi chiều phòng ngừa virut tang thi.
Huống chi thành phố W có nhiều nghiên cứu khoa học hơn các căn cứ khác, mặt thế mới bắt đầu những người này đã bắt tay nghiên cứu thuốc kháng, bây giờ cũng nghiên cứu ra một loại thuốc kháng, chỉ cần nhỏ một giọt máu liền biết có lây virut hay không, rất tiện cũng rất nhanh.
Chẳng qua chất lỏng này chi phí rất cao, không tiện truyền bá đại chúng.
Các phương tiện thông tin liên lạc đã bị cắt đứt, chỉ có những người mới từ căn cứ này chuyển căn cứ khác mới biết chuyện gì xảy ra, chẳng qua nghe nói quản lý ở thành phố W đã phái quân đội tới các nơi có thể có căn cứ, thành lập phương tiện liên lạc, đã có rất nhiều địa phương được dựng lên, các căn cứ cũng có thể liên lạc, mặc dù cấp cao mới có thể dùng nhưng dù sao cũng đỡ hơn khi không biết gì.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc theo đội ngũ tiến lên, nhìn phía trước, hai người đã nhìn những quân nhân kia tới quen mắt.
"Anh Kiến Tường sao không nói với chúng ta chuyện này? Còn để chúng ta tới thành phố W thám thính tin tức?" Tô Tuệ Dung không hiểu.
"Có lẽ anh ấy quá nhiều chuyện nên quên thôi." Lam Linh Úc nói, lúc đó mới qua máu tháng, tất cả mọi người đều bận rộn, không nhớ nổi cũng là chuyện bình thường: "Mình cảm thấy anh Kiến Tường sợ chúng ta không về nữa, nên mới cho chúng ta mục đích để đi."
Tô Tuệ Dung lườm nguýt một cái: "Mình không đáng tin cậy như vậy sao?"
Lam Linh Úc bật cười: "Rồi rồi, là mình nói sai."
Đội ngũ vẫn chậm chạp đi tới, hơn nữa hàng càng ngày càng dài.
Phía trước đột nhiên truyền tới một trận xôn xao, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc thò đầu ra nhìn, thấy phía trước có một người bị kéo ra, đang hét lớn: "Tôi không bị thương, tôi không lây virut tang thi!"
Quân nhân xung quanh giơ súng lên.
Đoàng một tiếng, trên đất chỉ còn là một thi thể.
Rất nhanh có đám người mặc quần áo bảo hộ trắng mang thi thể đi.
Đội ngũ tràn lên tiếng xôn xao..