Trọng Sinh Dân Quốc Chí Tử

chương 7: sau đó

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diêm Lượng bước ra khỏi phòng ngủ của Vu Chiến Nam, vẻ mặt có chút hoảng hốt, vừa lúc bị Tôn Đức Toàn, vừa trở về, túm được, liền kéo hắn đi ‘Mạch hương tửu lâu’

Mạch Hương lúc đó có thể xem là quán rượu số một số hai ở Trầm Dương, Tôn Đức Toàn là một kẻ coi rượu như mạng, Diêm Lượng bình thường cũng là người có tửu lượng cao, tuy rằng hai người có thể xem như phụ tá đắc lực của Vu Chiến Nam, nhưng không hề phát sinh những chuyện đả kích lẫn nhau để tranh sủng, trái lại còn thường xuyên uống rượu cùng nhau, quan hệ cũng coi như vui vẻ.

Nếu nói Diêm Lượng là thủ hạ ngoại giao bên người Vu Chiến Nam, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, vậy thì Tôn Đức Toàn chính là kẻ bình thường luôn trầm mặc, nhưng ngầm làm việc đắc lực cho Vu Chiến Nam. Tôn Đức Toàn lớn hơn Vu Chiến Nam ba tuổi, từ lúc hiểu chuyện đã ở bên cạnh Vu Chiến Nam, phụ thân của hắn chính là phó quan của tiền Vu tư lệnh, từ nhỏ hắn đã là người hầu, là tuỳ tùng của Vu Chiến Nam, loại quan hệ thâm căn cố đế này tựa hồ đã bắt đầu từ lúc hắn vừa được sinh ra. Đây cũng là chỗ khác biệt giữa hắn và Diêm Lượng, cho dù Diêm lượng thân là thủ hạ, thì cũng chỉ là loại người muốn bám lấy cành cao để vươn lên, gây dựng sự nghiệp. Mà Tôn Đức Toàn có thể nói là thuần tuý trung thành với Vu Chiến Nam, chỉ vì trung thành nên mới trung thành. Vinh hoa phú quý, danh lợi nhân gian đối với hắn mà nói không có bất kì lực hấp dẫn nào, điều hắn muốn làm, chỉ là toàn tâm toàn ý với chủ nhân của hắn – Vu Chiến Nam. Cho nên tỷ suất phản bội của loại người này cơ hồ bằng không.

Tuy rằng Tôn Đức Toàn không toàn diện, thông minh tài ba như Diêm Lượng, bình thường không thích nói chuyện, nhưng cũng không chứng tỏ hắn là một kẻ cứng nhắc, trái lại, hắn còn là một kẻ phi thường tinh tế. Cho nên khi thấy Diêm Lượng hôm nay có chút khác thường, buồn bực uống rượu không nói được một lời, hắn liền vỗ vỗ vai Diêm Lượng, nói: “Huynh đệ, sao vậy?”

Diệm Lượng phải mất hơn nửa buổi mới phản ứng lại, lộ ra nụ cười quen thuộc: “Không có gì, uống rượu!”

“Đúng, uống rượu, còn sống là vui rồi, có một số việc đừng quá kiềm nén trong lòng, một thời gian sau sẽ ổn thôi.”

“… Đúng”

Tôn Đức Toàn cho rằng Diêm Lượng bị Vu Chiến Nam răn dạy, nên chỉ mở miệng an ủi qua loa, nhưng không ngờ Diêm Lượng đang nghĩ đến một chuyện khác, nghe hắn nói, lại hung hăng uống một ngụm rượu, trong lòng càng đau.

Vu Chiến Nam trải qua một đêm kích tình, tinh thần phấn chấn, gọi một danh y trong thành đến khám cho Thiệu Hân Đường, sau đó lại đi làm chính sự. Phải nói chính sự của Vu Chiến Nam thực sự không ít, làm tư lệnh địa khu đông bắc, hắn không chỉ phải xã giao tốt với những tư lệnh khác, cần mẫn làm chính sự, lúc nhàn hạ còn phải luyện binh, cảnh giác bảo vệ vùng kinh thành, nơi đó là của Vương Kiền Quân tư lệnh, cậu của hắn, cũng là hậu trường của hắn.

Vu Chiến Nam lúc đó chỉ cảm thấy Thiệu Hân Đường là một người xinh đẹp, nhìn vào cảm thấy dễ chịu, mát sâu trong tâm hồn, lúc ở trên giường càng có thể cho hắn cực hạn khoái hoạt, nhưng hắn cũng chỉ xem loại yêu thích này là một món đồ chơi để làm cho bản thân hắn vui vẻ.

Mà Thiệu Hân Đường nằm ở trên giường mặc thầy thuốc, người hầu bố trí, vết thương trên người nhìn vào đều khiến người ta run sợ, cậu lại giống như một con rối gỗ không biết đau đớn, không phát ra tiếng động, chỉ mở to mắt nhìn trần nhà, trầm tĩnh như nước.

Lão thầy thuốc này đã khám bệnh cho phủ tư lệnh được mấy năm, họ Hoàng, mọi người đều tôn xưng ông là Hoàng đại phu, ông đeo một cặp kính lão, cả đầu bạc trắng rậm rạp, nhìn thấy vết thương khắp người Thiệu Hân Đường, trong lòng thật sự không đành lòng, thở dài nói: “Vu tư lệnh bình thường không phải như vậy, có lẽ là nhất thời không kiềm chế được”

Thiệu Hân Đường quay đầu lại, đôi mắt to đen láy kinh người nhìn lão thầy thuốc, nói: “Cảm ơn!” Nhưng là giọng nói khàn khàn không rõ.

Lão thầy thuốc lại thở dài một hơi, trước khi đi sờ sờ đầu của cậu, đôi mắt tang thương tràn đầy thương xót, nói thầm bên tai cậu: “Cậu bé, nghĩ thoáng một chút!”

Thiệu Hân Đường nhìn ông lão có chút giống với phụ thân của mình kiếp trước, hốc mắt nóng lên, cố nén cảm giác chua sót, gật gật đầu.

Một người đã từng chết một lần thì còn có chuyện gì không thể nghĩ thông suốt, huống chi kiếp trước của cậu cũng đã từng trải qua loại chuyện này. Tôn nghiêm, khuất nhục gì đều không thể sánh bằng với việc vĩnh viễn biết mất, kiếp này cậu muốn sống cuộc sống mà cậu muốn, chuộc thân, tìm một địa phương không có ai nhận thức cậu, làm chuyện mà cậu muốn làm, sống an nhàn cả đời.

Đau đớn trên thân thể có là gì đâu!

Kiếp trước cậu đã từng bị người nhà ruồng bỏ, người yêu phản bội, đau đớn mà tâm hồn phải chịu đựng khó chịu gấp trăm gấp ngàn lần so với điều này, không phải cậu vẫn gắng gượng được sao, hiện giờ cậu nghĩ, chính là phải lợi dụng Vu Chiến Nam đến hỗ trợ kế hoạch bỏ trốn của cậu như thế nào

Thân thì tất phải do cậu chuộc, nếu để Vu Chiến Nam chuộc thân cho cậu, thì chẳng khác gì nhảy từ một hố lửa này sang một hố lửa khác, nhưng hiện tại cậu chưa tìm được con đường kiếm tiền, ra tay trên người Vu Chiến Nam là lựa chọn tốt nhất.

Chủ ý đã định, Thiệu Hân Đường không khỏi có chút an tâm, lại mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này cực trầm, Thiệu Hân Đường lại bị bóng đè. Rõ ràng cậu có ý thức, nhưng lại như bị đóng đinh ở trên giường, không thể nhúc nhích, ngay cả mí mắt cũng nặng tựa ngàn cân.

Nghe người xưa nói, nếu bị bóng đè, thì không được giãy dụa, thả lỏng ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ ổn.

Kiếp trước Thiệu Hân Đường thường thường bị bóng đè, nhất là sau khi bị Mưu Cần Vũ phản bội. Người đàn ông kia tìm vô số phương pháp, uống thuốc, thôi miên, bất kể làm gì, trong lòng luôn giống như có ma quỷ, vừa đến nửa đêm sẽ đeo bám lấy cậu. Nhưng mà Thiệu Hân đường chưa từng làm theo lời của người xưa, bởi vì cậu luôn cảm thấy khi bị bóng đè, nếu thả lỏng ngủ tiếp, không biết chờ đợi cậu sẽ là gì, cũng không biết bản thân còn có thể tỉnh lại không…

Hôm nay lại bị bóng đè đeo bám, Thiệu Hân Đường cảm thấy bản thân giãy dụa ướt đẫm mồ hôi, ý thức vẫn là thanh tỉnh. Đột nhiên cảm thấy có một bàn tay đang phủ lên mặt mình, nhẹ nhàng ma sát.

Kì thật có lẽ chỉ là cậu tự nghĩ rằng mình đang thanh tỉnh, có lẽ giờ khắc này cậu đang ở trong mộng, bất quá là mộng trong mộng, bất quá là phán đoán dựa vào tiềm thức thôi.

“Thật xin lỗi…”

Một giọng nói đàn ông như truyền đến từ chân trời xa xôi, trong tim Thiệu Hân Đường lại nổi lên ngàn tầng tuyết lạnh.

Là hắn!

Kiếp trước sau khi cậu ở chung với người đàn ông kia, thường xuyên giật mình bừng tỉnh giữa đêm khuya, mơ thấy Mưu Cần Vũ mặt mày tiều tuỵ, vẻ mặt buồn bã quỳ trước mặt cậu nhận sai, một lần lại một lần nói: “Thật xin lỗi, Thư Dương, thật xin lỗi…”

Cho nên giờ phút này Thiệu Hân Đường sốt cao, mơ mơ màng màng, đã nhận nhầm bàn tay trên mặt là của Mưu Cần Vũ, trong lòng vô cùng chán ghét, nên bắt đầu liều mạng giãy dụa.

Lại nhắc đến Diêm Lượng và Tôn Đức Toàn, hai người uống rượu đến nửa đêm, cho đến khi quán cơm đóng cửa, mới bá vai nhau đi về. Tôn Đức Toàn đã hoàn toàn say khướt, bị lính cần vụ đỡ lên xe. Diêm Lượng khoát khoát tay tỏ ý bọn họ đi trước đi, còn bản thân đi dọc theo con đường lát gạch tối đen, đi mãi đi mãi cho đến khi hắn không biết gì nữa, đến lúc mở mắt ra thì đã quá trưa.

Rượu sau gặp chuyện, Diêm lượng có hối hận cũng không kịp rồi, vội vàng thay quần áo rồi chạy đến tư lệnh phủ, đến nơi mới biết Vu Chiến Nam đã đi quân đội rồi, bảo hắn hôm nay không cần đi theo, kêu hắn trở về nghỉ ngơi

Yên tâm, Diêm Lượng liền đi ra, lúc đi ngang qua một căn phòng, vừa lúc gặp một tiểu binh bưng bồn nước đi ra, trong lòng chấn động, liền bước vào.

Nhìn thấy cái người đã xáo trộn tim mình cả đêm đang nằm trên chăn đệm trắng tinh, lông mi cong dài phủ một bóng đen nhỏ lên mí mắt, yếu ớt giống như một đứa trẻ.

Diêm Lượng có một cảm giác khó nói thành lời, nghĩ đến tối qua chàng trai trẻ như được làm từ sứ này uyển chuyển thừa hoan dưới thân người đàn ông khác, trong lòng lại như có trăm ngàn dã thú đang cắn xé tim gan, đau đớn khó chịu.

Tay nhịn không được vươn về phía người nọ… Rốt cuộc chạm đến phiến da thịt xinh đẹp này, quả nhiên trơn mềm hơn so với tưởng tượng…

Tâm hồn Diêm Lương giống như tan rã, nên không chú ý đến tiếng mở cửa, cho đến khi nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: “Ngươi đang làm cái gì đó?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio