Trọng Sinh Đến Nông Gia

chương 23

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thẩm Thiên Úc vừa mở mắt liền nhìn thấy Trần Hạ Sinh đang nằm bên cạnh hắn, cười tủm tỉm mà nhìn nhìn mình, đầu còn không ngừng cọ cọ trên vai hắn.

“Tránh ra…” Thẩm Thiên Úc ho khan hai tiếng, “Xa em ra một chút, không em sẽ lây bệnh cho anh đấy.”

“Không sợ.” Trần Hạ Sinh cầm một quả đào trong tay đưa lên miệng Thẩm Thiên Úc, “Ăn đi. Bên ngoài có mận nhưng anh sợ em nóng.”

Đào ở đây vừa nhỏ vừa cứng, không có nước, cũng không ngọt, nhai như nhai sáp. Thẩm Thiên Úc cắn hai miếng liền không vào nữa, lắc đầu nói khó ăn.

Trần Hạ Sinh: “Đúng thế. Chỗ này chẳng có gì ngon như ở nhà cả, lần trước anh xem bọn họ bán đồ ăn, còn có con ruồi to đùng đậu lên.”

Thẩm Thiên Úc cũng cười. Hắn ngủ đã rất lâu, đầu cũng không nóng nữa, đầu cũng không lâng lâng, ngồi dậy nói chuyện với Trần Hạ Sinh.

“Anh còn nhớ không? Trước kia anh rất thích ngồi trên cây đào. Có lần khách đến chơi, mẹ gọi một tiếng, thế là anh giật mình ngã trên cây xuống.”

“Đúng thế, mặt liền sưng phù mấy hôm.”

Thẩm Thiên Úc nghĩ lại khuôn mặt sưng vù của Trần Hạ Sinh, tươi cười càng sâu: “Cũng là. Trước kia chưa từng bị nên không biết, ngày đó trở về mặt anh liền sưng lên.”

“Còn có giàn nho nhà chúng ta, là ở bên cạnh ổ chó. Con chó kia cùng anh tình cảm đặc biệt không tốt, mỗi lần anh đi hái nho đều sẽ sủa anh, ha ha.”

“Mùa hè đến, anh giúp em đẩy xe ra ruộng lúa, xe chỉ có một bánh, chỉ cần có cục đá nhỏ là có thể đem em ngã xuống.”

“Lúc đó anh còn muốn hái hoa cho em, có một lần hái được đóa nguyệt quý, bên trong có một con ong, đốt em sưng lên làm anh sợ gần chết.”

“Anh lúc nào cũng thích mang đồ giấu ở trong cái khe dưới gầm giường nhà mình.” Thẩm Thiên Úc cười nhẹ, không lưu tình mà đem chọc thủng bí mật của Trần Hạ Sinh, “Còn nghĩ là người khác không phát hiện chắc.”

Trần Hạ Sinh trừng to mắt, xấu hổ mặt đỏ rần. Anh phát hiện gần đây ở trước mặt Thẩm Thiên Úc, anh rất dễ đỏ mặt, hơn nữa không khống chế được mình.

“Em, em biết từ bao giờ?”

“Biết lâu rồi.” Thẩm Thiên Úc nói.

“Trách không được…” Trần Hạ Sinh trong lòng thầm nghĩ, trách không được cái quần lót giấu đi kia sau không tìm được, sau mấy ngày mới thấy, nó đã được giặt sạch sẽ đặt trong ngăn đồ lót. Bởi vì cái quần lót kia có một con cá nhỏ màu hồng nên Trần Hạ Sinh có thể nhớ rất rõ.

Trần Hạ Sinh mạnh miệng bắt đầu bới móc nói xấu Thẩm Thiên Úc: “Khi nhỏ e rất sợ bóng tối, khi trời tối anh ôm em ra ngoài chơi, em toàn ôm chặt cổ anh, sống chết không chịu buông tay.”

Thẩm Thiên Úc cười thầm, đây còn không phải là vì không nguyện ý cùng anh ra ngoài chơi, lười phải tự đi mà thôi. Hắn nói: “Anh sợ giòi bọ, vừa đến mùa hè liền không dám đi nhà cầu.”

“Em em… em…”

Hai người bọn họ kể xấu nhau không biết mệt, thẳng đến khi Vưu Kim Liên vào gọi ra ăn cơm. Đến mười hai giờ, bọn họ ra xe lửa.

Trước khi đi, Vưu Kim Cần ý vị sâu xa mà vỗ vai con trai, nói:

“Đừng làm cô của con thêm phiền, thêm mệt, việc trong nhà liền giao cho con. Con là đứa biết nghĩ nên dượng cũng không nói thêm gì.”

“Dượng yên tâm.” Trần Hạ Sinh nói. Hai cha con bọn họ vốn ít nói chuyện, nhưng là Trần Hạ Sinh vẫn tôn trọng người cha dượng này. Anh nghĩ nghĩ, còn nói: “Chuyện con nói với dượng, mẹ đồng ý sao?”

“Aizz, con muốn đi liền đi.” Vưu Kim Cần ho khan hai tiếng, “Đừng nhắc đến mẹ con. Lớn rồi, nên xông pha ra ngoài.”

Trần Hạ Sinh nhìn Vưu Kim Cần ho khan, nhịn không được nói: “Dượng, sau này vẫn là không nên hút thuốc.”

“Ta hút thuốc để nâng cao tinh thần.” Vưu Kim Cần nói, sau đó cúi sát vào Trần Hạ Sinh, rất lo lắng nói: “Nhưng mà con à, còn phải hiểu rõ một điều, sau này con không có khả năng ở mãi bên Hoa Nha. Đừng cứ quanh quẩn bên cạnh nó. Dượng là vì con, nghe lời dượng đi.”

Vưu Kim Cần nói khẩn thiết, cẩn thận dặn dò, chỉ sợ con trai bị thiệt. Nhưng Trần Hạ Sinh chỉ có thể cười khổ trong lòng, nghĩ rằng chính mình cũng biết không có khả năng vĩnh viễn ở bên hắn, cho nên mới thừa dịp hắn còn nhỏ mà dán thật chặt.

“Anh-“ Thẩm Thiên Úc trên cửa xe lửa gọi to, “Nhanh lên, xe sắp chạy rồi.”

“Được rồi.” Trần Hạ Sinh vội vàng nhấc hành lý lên, nói ‘bảo trọng’ với Vưu Kim Cần sau đó chạy đến xe lửa, qua cửa sổ vẫn luôn nhìn Vưu Kim Cần.

Cẩn Đản nói với Trần quả phụ cái gì? Chính là muốn đi theo Thẩm Thiên Úc. Anh tỏ rõ thái độ, không muốn làm ở xưởng quần áo mà chỉ muốn ở bên Thẩm Thiên Úc.

Trần quả phụ không muốn cho con trai đi, nhưng Vưu Kim Cần lại có sự nghiêm khắc của người cha, không muốn để Cẩn Đản quanh quẩn ở nơi nhỏ hẹp này mà phải ra ngoài vùng vẫy ở nơi rộng lớn.

Khi đó Vưu Kim Cần cũng không ý thức được phần tình cảm đặc biệt của Trần Hạ Sinh với Thẩm Thiên Úc, bởi vì hắn trì độn. Có thể là linh tính cũng có mách bảo, nhưng lại không dám thừa nhận.

Cứ đành như vậy.

Tháng bảy, thời tiết khô nóng vô cùng.

Thẩm Thiên Úc cùng Trần Hạ Sinh về trường. Trường của bọn họ ở khá xa, Thẩm Thiên Úc hai giờ đi xem điểm, phát hiện giáo viên không có trong trường. Trần Hạ Sinh khát gần chết nên bảo đi tìm nước uống. Thẩm Thiên Úc ừ một tiếng, không đi cùng, nhưng ngay sau khi Trần Hạ Sinh đi thì có một nữ sinh đến.

Quý Liên, cũng chính là ủy viên học tập, nói với Thẩm Thiên Úc: “Các thầy cô vào huyện rồi từ sáng rồi, giờ còn chưa về. Cô bảo tớ nói với cậu một tiếng.”

Thẩm Thiên Úc gật đầu, tìm bóng cây râm mát ngồi xuống. Da tay của hắn rất trắng, dưới tàng lá cây có ánh nắng xuyên qua khe lá, chiếu lên da hắn, cơ hồ có thể nhìn thấy những mạch máu đỏ tươi trên hai má.

Quý Liên đi lại đây, ngồi bên cạnh Thẩm Thiên Úc, lắp bắp mở miệng nói: “Thiên… Thẩm Thiên Úc.” Cô cố lấy dũng khí, nhưng vẫn là không dám gọi hắn “Thiên Úc”, lòng Quý Liên thở dài một tiếng, hỏi: “Cậu, cậu thi thế nào?”

Thẩm Thiên Úc không hiểu vì sao cô nàng lại ngồi gần mình như thế, liền nói cho có lệ: “Cũng được.”

“Lúc thi có hồi hộp không?”

Thẩm Thiên Úc ngửa đầu nhìn trời, hời hợt nói: “Ai nhớ được, chắc là không. Không nhớ.”

Quý Liên hiển nhiên không dự liệu được là Thẩm Thiên Úc sẽ trả lời như vậy, vò đầu bứt tai nghĩ đề tài mới, nửa ngày mới nói: “Không sao, thành tích của cậu tốt như vậy, nhất định có thể thi đậu.”

Thẩm Thiên Úc liếc Quý Liên một cái, ‘ừ’ một tiếng.

Quý Liên nói: “Nếu hai ta có thể thi đậu một trường thì tốt rồi… Nhưng mà mỗi lần thi tớ đều không bằng cậu, nhỡ mà thiếu điểm, không thể cùng học với cậu nữa thì biết làm thế nào?”

Trong lòng Thẩm Thiên Úc muốn hỏi vì sao lại cùng ta thi vào một trường? Có điều không nói ra ngoài. Thẩm Thiên Úc chán chết ứng phó với tiểu nữ sinh mang mối tình đầu này, càng về sau lại không biết nói gì, duy trì trầm mặc.

Nhưng là bộ dáng lạnh lùng này của Thẩm Thiên Úc lại được con gái hâm mộ nhất. Dù sao Thẩm Thiên Úc cũng không phải là thực sự lạnh lùng, chính là trong nóng ngoài lạnh thôi, đối với ai cũng khách khí. Cái này chính là lịch sự, nhưng lại khiến con gái ảo tưởng sức mạnh, cho rằng mình có lẽ có khả năng.

Nếu qua vài năm nữa, Quý Liên sẽ học được một từ, khi đó nàng dùng từ này để hình dùng Thẩm Thiên Úc, đó chính là ‘Nam thần’. Cô bé chỉ có thể sùng bái, yêu thích mà vĩnh viễn không chiếm được.

Tháng bảy vô cùng nóng, cho dù là ngồi dưới bóng râm thì Thẩm Thiên Úc vẫn ra mồ hôi, gió thổi một cái, liền cảm thấy mát mẻ.

Thẩm Thiên Úc nheo mắt lại, nhàm chán muốn ngủ. Lúc hắn muốn nhắm mắt lại, đột nhiên nghe được có người gõ trống. Loại âm thanh này ở nông thôn vốn cũng không hiếm, nhưng kỳ lạ chính là thanh âm kia hướng về phía trường học của hắn.

Thẩm Thiên Úc chậm rãi mở mắt ra, xoay đầu về hướng kia, muốn biết đó là tình huống gì. Quý Liên cũng rất kỳ quái, vỗ mông đứng lên, vẻ mặt rất nghi hoặc.

Sau đó bọn họ nhìn thấy bốn thầy cô đeo chiêng trông, đi qua đỉnh núi, cho dù là cách rất xa vẫn có thể nhìn thấy nét mặt hưng phấn của họ.

“Thẩm Thiên Úc-“

Thẩm Thiên Úc nghe được một thầy giáo gọi hắn.

Bên núi không ngừng vang vọng âm thanh của thầy cô, trong nháy mắt đó, trời đất giống như vô cùng rộng lớn. Thẩm Thiên Úc cũng đứng lên, nheo mắt lại, không hiểu là bọn họ có ý gì.

Các thầy cô đều không nói lời nào, chỉ là một lần lại một lần gọi tên hắn.

– Thẩm Thiên Úc, Thẩm Thiên Úc

Quý Liên là người đầu tiên phản ứng, cô quay người lại hưng phấn nói:

“Thẩm Thiên Úc! Lần này cậu khẳng định là thi rất tốt! Cậu xem các thầy cô khua chiêng gõ trống về kìa – chúc mừng cậu!”

Thẩm Thiên Úc nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”

Hắn nhìn những thầy cô gõ trống khua chiêng kia, có chút ngượng ngùng, nghĩ ngợi một lúc, vẫn là không ra đón.

Chờ đến lúc các thầy cô về đến nơi, một đám đều thở hồng hộc, vừa thở dốc vừa nói với Thẩm Thiên Úc:

“Nhóc con thật giỏi! Làm cho trường của chúng ta vẻ vang, em là người đứng đầu của huyện đấy! Trường chúng ta bao năm đều chưa có một học sinh nào đứng đầu huyện, thật tốt, thật tốt quá!”

Thẩm Thiên Úc cúi đầu, cũng rất cao hứng. Kiếp trước hắn chưa từng tham gia cuộc thi toàn quốc nào, cho nên cũng không biết mình ở trình độ nào. Có điều, biết được thành tích mình tốt luôn luôn khiến tâm tình sung sướng.

Nói xong, các thầy cô liền tản ra, phát phiếu điểm cho học sinh khác, nhưng thành tích của Thẩm Thiên Úc cao như vậy, làm người khác có chút ngượng ngùng.

Quý Liên thi cũng rất tốt, có điều vẫn kém Thẩm Thiên Úc một bậc. Cô thực uể oải, không ngừng nói “Ai nha, không thể cùng cậu một chỗ thì biết làm thế nào?”

Thẩm Thiên Úc trong lòng cao hứng, đặc biệt muốn đem tin này báo cho Trần Hạ Sinh. Có điều Trần Hạ Sinh còn chưa trở lại, Thẩm Thiên Úc đã nghĩ cầm phiếu điểm đi tìm anh.

Mấy thầy cô kia lại không thả hắn đi, cười nói muốn cùng Thẩm Thiên Úc về nhà, đem tin tức tốt này cho Vưu Kim Liên.

Vì thế Thẩm Thiên Úc chỉ có thể ở lại chờ Trần Hạ Sinh, may là được một lúc thì Trần Hạ Sinh quay lại, trong tay anh còn cầm mấy bông hoa sen, trên đỉnh đầu là một lá sen lớn, khoan khoái mà hướng về phía Thẩm Thiên Úc.

“Hoa Nhi, hoa sen bên kia sông nở đẹp lắm, chúng ta đi sang đó chơi đi?”

Trần Hạ Sinh năm nay đều đã mười chín tuổi rồi nhưng thoạt nhìn không có chút tâm tư gì, cử chỉ y như trẻ con, có lẽ tự động không để mắt đến thầy cô bên người Thẩm Thiên Úc, cao hứng phấn chấn mà chạy tới.

Có điều thầy cô hiển nhiên sẽ không coi nhẹ anh, cười tủm tỉm mà nói: “Cẩu Đản, tối nay đến nhà em ăn cơm nhé.”

Trần Hạ Sinh vừa chạy đến chợt nghe được tin này, thực không tình nguyện mà nói: “Làm gì à? Đúng rồi, em của em thi thế nào rồi ạ?”

Thầy giáo môn toán thích đùa nhất nói: “Thảm rồi, môn toán của Hoa Nha y như em vậy, khả năng không lên cấp ba được.”

“Lừa em.” Mặt Trần Hạ Sinh trắng bệch, quay ra hỏi Thẩm Thiên Úc: “Hoa nhi, em thi thế nào?”

Thẩm Thiên Úc cười, nói: “Rất tốt.”

Cũng không nói thành tích cụ thể, chỉ là nhẹ nhàng mà nói qua, sau đó mang thầy cô về nhà ăn cơm.

Dọc theo đường đi Trần Hạ Sinh không ngừng chọc chọc thầy giáo kia, không ngừng hỏi: “Thầy lừa em chứ gì?”

Thầy giáo môn toán bị anh làm phiền không chịu nổi, đi được nửa đường đành đầu hàng: “Lừa em thôi, em của em đứng đầu tỉnh luôn.”

Trần Hạ Sinh định cười, lại lắc đầu, sau đó tiếp tục bám riết không tha: “Hoa Nhi có thể lên trung học sao?”

“Đương nhiên! Tùy em ấy chọn, muốn vào trường nào cũng được.”

Thẩm Thiên Úc nghe Trần Hạ Sinh nói, cũng thấy vô cùng thú vị.

Rất nhanh liền về đến nhà. Các thầy cô vô cùng cao hứng, lại lấy chiêng trống ra gõ, mặc cho Thẩm Thiên Úc cầu xin thế nào cũng không nghẹ, làm cho mọi người đều bị tiếng chiêng gọi ra.

Vưu Kim Liên đang ở trong phòng may áo rét, nghe thanh âm này liền vội vàng đi ra. Lúc nghe được thành tích của Thẩm Thiên Úc, kích động đến khóc ra, quả thực là khóc không thành tiếng.

“Thi đậu, thực sự là thi đậu – Thẩm Kiện! Thẩm Kiện!!”

Vưu Kim Liên không ngừng mà gọi tên Thẩm Kiện. Cô đột nhiên nhớ đến cậu bé năm đó học thực giỏi, sau khi phải thôi học liền nản lòng ngồi dưới gốc cây, nhưng khi nhìn thấy cô thì lại cười lên, giống như vĩnh viễn đang chờ cô.

Khó khăn nhất không phải là thi, mà là lựa chọn trường nào để học.

Thành tích của Thẩm Thiên Úc thì có thể vào trường nào cũng được, nhưng thân thể Vưu Kim Liên không còn khỏe mạnh như trước kia, trong nhà có rất nhiều việc không thể để cô ở nhà làm một mình.

Do đó phạm vi lựa chọn trường của Thẩm Thiên Úc bị thu hẹp rất nhỏ, hắn phải chọn một trường ở gần nhà, để có thể về nhà Thẩm Thiên Úc tuần một lần, dù sao hắn cũng sắp mười lăm tuổi, tâm lý đã sớm thành thục, cũng đã hiểu sự vất vả của mẹ và muốn chăm sóc cô.

Có điểu Vưu Kim Liên lại từ chối ý tốt. Cô nói: “Con chứ chọn trường nào cũng được, vào thành phố, chọn trường tốt một chút. Mẹ đã bàn bạc với cậu hai, về sau không trồng trọt nữa, đến chỗ cậu hai hỗ trợ tính sổ.”

“Như vậy sao được?” Thẩm Thiên Úc lắc đầu, “Đó dù sao cũng là nhà người khác, có nhiều thứ không quen.”

“Không sao đâu, Cẩu Đản không phải là vẫn ở nhà chúng ta sao?” Vì Trần Hạ Sinh không ở đây nên Vưu Kim Liên có thể trực tiếp nói ra “Đều là người một nhà, không có gì phải ngại.”

Người một nhà sao? Thẩm Thiên Úc vẫn lắc đầu, kỳ thật hắn cũng không biết mình cự tuyệt cái gì. Có lẽ là bản năng cảm thấy nếu đem mẹ mình phó thác cho người khác thì sẽ là một đứa con không có trách nhiệm.

“Không sao đâu.” Vưu Kim Liên cười đến ôn nhu, “Con xem, bình thường con không ở nhà, một mình mẹ cũng rất buồn chán. Ở nhà cậu hai của con còn có người nói chuyện. Trước kia lúc cha con buôn bán, chính là mẹ tính sổ đấu. Tính sổ cho cậu con cũng không cần phải học nhiều, rất đơn giản, không phiền toái chút nào.”

Thẩm Thiên Úc khẽ thở dài, nói: “Vậy mỗi cuối tuần con sẽ về thăm mẹ.”

“Vậy sẽ tốn bao nhiêu tiền xe a!” Vưu Kim Liên kích động mà nói: “Không cần không cần, con rảnh thì về là được. Nhưng con xem, mẹ đi ra ngoài ở như thế này, cũng có thể cho thuê nhà mình. Nếu may mắn có thể kiếm được chút tiền, cũng không biết là có kiếm được ai hay không…”

Hai người còn chưa nói xong thì nghe tiếng của con gái ở ngoài cửa, hai người ăn ý không nói lời nào. Vưu Kim Liên cầm lấy kim bắt đầu khâu tiếp, Thẩm Thiên Úc thì đứng lên ra mở cửa.

Ngoài cửa chính là Quý Liên, cô bé chào hỏi Thẩm Thiên Úc, Thẩm Thiên Úc mời cô vào nhà nhưng cô lại không vào.

“Tớ, tớ chính là muốn hỏi cậu muốn vào trường nào.”

“Ách…” Thẩm Thiên Úc dừng một chút, hắn tuy rằng đã nghĩ xong việc chọn trường nhưng cũng không muốn nói ra nhanh như vậy cho người khác biết. Hắn nghĩ nghĩ, mặc dù có chút ngại ngùng, nhưng vẫn là nói cho Quý Liên.

Quý Liên kích động nói: “Đó là trường điểm a! Nhưng là có chút nghiêm, cả tuần đều không thể ra ngoài, chỉ có cuối tuần mới được về nhà.”

“Ừ.” Thẩm Thiên Úc gật đầu.

“Cậu muốn –“ Quý Liên còn chưa nói xong, đột nhiên nghe tiếng người gọi:

“Quý Giun, cô với em tôi nói gì đấy? Đỏ mặt tía tai?”

Quý Liên tức giận quay đầu nhìn, quả nhiên là Trần Hạ Sinh khiến người chán ghét. Cô tức giận đến muốn chửi ầm lên, nhưng dù sao cũng muốn để lại ấn tượng tốt đẹp cho người mình thích, miễn cưỡng cười cười, châm chọc nói:

“Cẩu Đản, hai chúng tôi nói chuyện đi học. Tôi muốn, tôi muốn học cùng trường với Thẩm Thiên Úc! Hỏi xem cậu ấy đi đâu. Như thế nào, không được sao?”

“Đi a.” Trần Hạ Sinh châm chọc mà nói, “Nhưng cô thi vào được sao?”

Quý Liên tức giơ chân: “Không thử làm sao biết! Đồ hỗn đản này, không thèm nói với anh.”

Thẩm Thiên Úc cười khổ mà nhìn hai người náo loạn, chờ Quý Liên đi rồi mới cùng Trần Hạ Sinh về nhà.

Trần Hạ Sinh vừa đi hái nho, vốn là Thẩm Thiên Úc cũng muốn đi nhưng con chó dưới gốc cây lại vô cùng dữ, Thẩm Thiên Úc tới gần liền sủa hắn, bất đắc dĩ chỉ có thể để Trần Hạ Sinh đi một mình.

Thẩm Thiên Úc đi đến bên cạnh giếng kéo thùng nước lên, đem nho thả ào, làm như không có việc gì hỏi: “Cô ta tới làm gì?”

“Hỏi việc cô ấy nói ấy.” Thẩm Thiên Úc ngồi xuống, dùng ngón tay vẽ trên mặt đất, “Hỏi xem em vào trường nào?”

“Em… nghĩ xong rồi à?”

“Ừm.” Thẩm Thiên Úc nói, lại hỏi Trần Hạ Sinh: “Anh thấy thế nào?”

“Anh nghe em.” Trần Hạ Sinh cười, răng rất trắng, “Cho dù em đi đâu, anh đều theo em được không?”

Thẩm Thiên Úc gật đầu, nhận lấy nho trong tay Trần Hạ Sinh, cắn một quả, chua đến nhịn không được run run.

Thẩm Thiên Úc nói: “Có điều… nha đầu Quý Liên kia thật đáng ghét. Em chắc biết, cô ta…. ấy em.”

“Anh nói cô ấy làm gì em cơ?”

“Cô ta thích em.” Ánh mắt Trần Hạ Sinh tối sầm, trong lòng rất khó chịu.

“Em biết.” Thẩm Thiên Úc thản nhiên mà nói, “Giờ cô ấy còn nhỏ, căn bản không biết cái gì là thích. Chính là có cảm giác tốt đi, lớn lên sẽ quên.”

Trần Hạ Sinh trầm mặc một hồi, hỏi: “Vậy còn em? Em có cảm giác tốt với cô ta sao?”

Thẩm Thiên Úc cười, sau đó lắc đầu.

Trần Hạ Sinh lại hỏi: “Vậy em thích loại như thế nào?”

“Không biết a.” Thẩm Thiên Úc thuận miệng nói, “Hiện giờ em chưa có người thích, làm sao biết được là thích loại nào.”

Trần Hạ Sinh nhẹ nhàng thở ra, buông tha cho đề tài này. Bưng nho vào nhà, muốn mang cho Vưu Kim Liên nếm thử.

Ngày hôm sau, Thẩm Thiên Úc cùng Trần Hạ Sinh đi cắt tiểu mạch. Trong nhà chỉ có vài mẫu ruộng, cũng không phải là bán lấy tiền, chỉ cần trong nhà đủ ăn là được.

Giữa trưa nóng không ra ngoài làm việc, hai người về nhà nghỉ ngơi. Chờ một thời gian sau lại ra, Vưu Kim Liên sẽ mang nước hoặc hái vài trái đào hay quả dưa ra cho hai người.

Chẳng mấy chốc mà việc nhà nông đều làm xong. Thẩm Thiên Úc nộp đơn đăng ký, tháng tám, hắn nhận được thư thông báo trúng tuyển của trường.

“Tập… tập quân sự?” Trần Hạ Sinh trừng lớn mắt nhìn chữ trên thư thông báo, khiếp sợ hỏi “Đây là cái gì?”

“Chính là khóa giáo dục quốc phòng trước khi vào học.” Thẩm Thiên Úc nói, “Học sinh trung học đều phải tham gia, lên đại học cũng vậy.”

Vưu Kim Liên phi thường kích động: “Như vậy sao được? Hoa Nha nhà ta từ nhỏ đến giờ chưa chịu khổ bao giờ, bọn họ có thể bắt con chống đẩy một trăm lần không? Có thể cho con ăn thịt chết, bắt con đánh nhau với người khác? Có thể gặp chuyện không may hay không?”

“Làm sao có thể?” Thẩm Thiên Úc nói, “Chỉ là qua loa thôi, không nghiêm khắc vậy đâu.”

Nghe xong lời này Vưu Kim Liên cùng Trần Hạ Sinh mới yên lòng.

Kiếp trước Thẩm Thiên Úc cũng chưa từng tập quân sự, nhưng cũng nghĩ chỉ là cưỡi ngựa xem hoa. Khi đó hắn chưa từng nghĩ rằng, trải qua lần tập quân sự này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống sau này của hắn.

Ngày hai mươi tháng tám, Thẩm Thiên Úc đeo hành lý, xuất phát đi tập quân sự.

Bởi vì trường học của hắn là trường nội trú hoàn toàn đóng cửa, cho nên chỉ cần mời giáo quan đến là có thể tiến hành huấn luyện trong trường. Tập quân sự tổng cộng là mười bốn ngày, dài hơn quy định của nhà nước, nghe nói là ở giữa cũng có thời gian nghỉ ngơi.

Nghe nói thời gian tập quân sự không được gặp người nhà, Vưu Kim Liên liền không đi cùng Thẩm Thiên Úc, đưa con trai đến nhà ga liền tự bắt xe đến nhà cậu hai, tất cả đều nhờ Trần Hạ Sinh trông coi.

Trần Hạ Sinh cùng Thẩm Thiên Úc ngồi xe đến trường, đó là một trường học đã có trăm năm tuổi, diện tích rất rộng, cho dù đã hỏi thầy giáo nhưng cũng không tìm thấy ký túc xá ở chỗ nào.

Hai người dò dẫm đi về phía trước, thật vất vả mới tìm được phòng sau nửa tiếng đồng hồ.

Trời nóng quá, hai người ướt mồ hôi, Trần Hạ Sinh nói với Thẩm Thiên Úc:

“Ngày mai em tập quân sự, anh thử đi tìm xem trong trường có việc gì không, lúc đó cũng có thể ở gần em một chút.”

Thẩm Thiên Úc gật đầu, mệt mỏi nằm trên giường. Hắn là người đầu tiên đến ký túc xá, bên cạnh không có ai, không gian yên ắng.

“Ngủ đi, anh ra ngoài đây.” Trần Hạ Sinh lấy ra ít tiền đưa cho Thẩm Thiên Úc, nói: “Buổi tối tự đi ăn cơm đi. Hôm nay anh không giúp em được, anh phải đi tìm việc đây.”

Nói xong, Trần Hạ Sinh lộ ra một loại biểu tình kiêu ngạo, nhìn Thẩm Thiên Úc nở nụ cười nói: “Đi đây.”

Hôm sau, Thẩm Thiên Úc mặc quần áo nhà trường phát cho, đi đến sân tập thể dục. Mấy người trong ký túc xá ở chung rất hòa thuận, lớn tuổi nhất chính là một người tên là Trương Hoành, nhỏ nhất là Thẩm Thiên Úc. Có một cậu hơi béo một chút tên Triệu Hách, cao gầy là Tôn Duyệt, ở phương bắc tới là Hầu Minh, cùng với Tiền Thư Ngu đoạt giải thư pháp toàn quốc. Sáu người bọn họ cùng đi tập hợp.

Ngày đầu tiên, học sinh không thể đến trễ, trong lúc nhất thời chỉ có sáu người bọn họ đứng ở bên ngoài đội ngũ. Nghe bạn học khác nói, huấn luyện viên bảy giờ mười năm đã bắt đầu tập hợp.

“Vì sao các cậu lại đến muộn?”

Một huấn luyện viên mắt nhỏ dài vô cùng nghiêm khắc đến chất vấn sáu người, “Biết bây giờ là mấy giờ không?”

Đồng phục nhà trường phát tùy tiện, quần Thẩm Thiên Úc mặc vô cùng rộng, trên đường chạy tới suýt chút nữa thì tuột. Thẩm Thiên Úc vội vàng giữ lấy, thật không may bị mắt nhỏ dài bắt được.

“Động cái gì mà động?” Huấn luyện viên đi đến trước mặt Thẩm Thiên Úc, dùng ngón tay chọc vào bả vai Thẩm Thiên Úc: “Tôi hỏi cậu, cậu biết bây giờ là mấy giờ không?”

Thẩm Thiên Úc không nói gì vì nghĩ nếu cậu yên lặng thì đối phương sẽ bớt tức giận. Nhưng Huấn luyện viên này lại không như thế, y hy vọng có thể nghe được tiếng trả lời của Thẩm Thiên Úc.

Vì thế mắt nhỏ dài càng dùng sức chọc bả vai Thẩm Thiên Úc: “Không nghe thấy tôi nói gì sao?”

Thẩm Thiên Úc rầu rĩ:

“… Nghe được.”

“Thế vì sao không trả lời?”

“Vì em không có đồng hồ.”

Huấn luyện viên không được như ý cũng không bỏ cuộc, lấy đồng hồ trên tay Tiền Thư Ngu lại ném tới tay Thẩm Thiên Úc, để năm người kia về chỗ.

Huấn luyện viên rung đùi, nói: “Vậy nói cho tôi biết bây giờ là mấy giờ?”

Thẩm Thiên Úc hít một hơi, noi: “Bảy giờ ba mươi bảy phút.”

Mắt dài nhỏ đương nhiên không phải muốn nghe câu trả lời này. Y nhìn từ trên xuống dưới Thẩm Thiên Úc, dùng giọng điệu bình thản mà nói:

“Nhìn cậu lớn lên bộ dáng này! Bất nam bất nữ, thật là ghê tởm. Nói cho cậu biết, tới chỗ này, cậu chính là một người lính, là một người quân nhân! Thứ rác rưởi như thế này, quốc gia không cần!”

Thẩm Thiên Úc ghét nhất việc người khác lấy diện mạo của hắn ra đùa giỡ, cố tình lại còn không có cách nào phản bác, nhưng hắn càng tức giận thì mặt ngoài lại càng bình tĩnh.

Mắt dài nhỏ tiếp tục cười nhạo: “Mọi người xem bộ dáng gầy nhỏ của hắn, lão tử chỉ cần dùng một tay là có thể đánh ngã. Nhưng loại người yếu đuối này ta còn khinh thường bắt nạt! Người như thế này chính là bao cỏ! Còn không bằng nữ nhân! Ct chó!”

Những học sinh khác nhìn nhau, thấy khuôn mặt Thẩm Thiên Úc ngày càng tái nhợt, lộ ra biểu tình đồng tình. Mắt dài nhỏ càng nói càng cao hứng, rống bọn họ: “Động? Các cậu dám động! Hiện tại bắt đầu đứng nghiêm, nửa giờ, ai cũng không được động.”

Có điều vẫn không cho Thẩm Thiên Úc về đơn vị, Mắt dài nhỏ đầy hứng thú nói với Thẩm Thiên Úc:

“Cậu có biết vì sao không?”

Thẩm Thiên Úc nhắm mắt không nhìn tới y, càng khiến Huấn luyện viên tức giận:

“Hỏi cậu đấy!” Y lạnh lùng nói: “Nói!”

Huấn luyện viên vừa nói, vừa dùng sức dí vào bả vai Thẩm Thiên Úc.

Thẩm Thiên Úc mở to mắt, thực bình tĩnh mà nói: “Em là binh sĩ, là một người quân nhân.”

Trên mặt huấn luyện viên lộ ra cười nhạo, vỗ sau lưng Thẩm Thiên Úc nói: “Đứng thẳng! Ngẩng đầu lên, ưỡn ngực!”

Chờ Thẩm Thiên Úc đứng đúng tư thế, biểu tình trào phóng trên mặt huấn luyện viên càng rõ ràng:

“– Cậu nói sai rồi.”

Mắt nhỏ dài đứng ở trước mặt Thẩm Thiên Úc, nhìn chăm chú vào ánh mắt hắn, nói: “Cậu chính là ct chó, ngay cả chó cũng không bằng.”

“…”

huấn luyện viên vô cùng đắc ý, nói: “Tôi hỏi lại cậu, cậu là ai?”

“Nói!”

“Em không nói!”

Thẩm Thiên Úc oán hận mà trừng huấn luyện viên kia, ngón tay nắm chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay.

Mắt dài nhỏ cười, nhìn như hồ ly đắc ý, chỉ một lúc sau, chỉ vào sân thể dục của trường, nói: “Không nói, vậy liền chạy hai mươi lăm vòng sân này cho tôi, hôm nay cậu không chạy xong thì đừng huấn luyện nữa.”

Học sinh đứng trong hàng đều há miệng khiếp sợ. Mấy người cùng ký túc xá với Thẩm Thiên Úc vẻ mặt cũng không thoải mái, chỉ là đối mặt với huấn luyện viên vô lý này, ai cũng không có cách.

Sân thể dục này khá lớn, Thẩm Thiên Úc ko rõ là ba trăm hay bốn trăm mét, nhưng nếu là tính theo bốn trăm mét thì hai mươi lăm vòng chính là mười kilomet —

Hắn từ trước đến giờ còn chưa từng chạy xa như vậy, thật không biết có thể kiên trì được không.

Nghĩ như vậy, Thẩm Thiên Úc có chút hận huấn luyện viên này, hắn nhìn chằm chằm người nọ, nửa ngày vẫn không nhúc nhích.

Mắt dài nhỏ lại chọc chọc Thẩm Thiên Úc, tựa như cảm thấy chuyện này rất vui, “Cậu có chạy ko? Nếu không chạy, cậu cũng đừng tưởng cậu đủ tư cách.Thấy bộ dáng không biết trời cao đất dày này của mấy cậu, tưởng là đỗ vào trường này là muốn gì được nấy sao? Nói cho cậu biết, trong trường này có bao nhiêu người tài giỏi không? Đừng tưởng thi đỗ vào đây là đã giỏi lắm.”

Mắt nhỏ dài nhìn Thẩm Thiên Úc, ko ngừng nói: “Không chạy liền cút cho tôi. Thấy rõ vị trí của mình chưa, ngay cả hai mươi mấy vòng còn chạy ko được, cậu ko phải là ct chó thì là gì?”

Thẩm Thiên Úc rũ mắt xuống, nửa ngày mới nói: “Nếu em chạy được?”

“Sao?” huấn luyện viên giống như ko nghe thấy, đem lỗ tai dán gần lên môi Thẩm Thiên Úc, “Cậu nói to lên!”

“Em nói, nếu em chạy được, thầy hãy thu hồi câu nói kia.”

Huấn luyện viên cười ha ha, cũng không nói gì, đột nhiên phất tay, gọi một huấn luyện viên mặt tròn đến. Lớp họ có tổng cộng năm mươi người, hai huấn luyện viên phụ trách, người mặt tròn đi tới hỏi: “Chuyện gì?”

“Anh ở chỗ này nhìn giúp tôi để bọn nó đứng nghiêm nửa giờ, tôi đi xem thằng nhóc này chạy.” Mắt dài nhỏ giơ hất cằm, vỗ vào vai Thẩm Thiên Úc đang đứng đằng sau.

Thẩm Thiên Úc ghét bỏ tránh cánh tay ra, nghĩ nghĩ, vẫn là chậm rãi đi đến đường chạy.

Hắn mới ăn sáng xong, trong nửa giờ này không nên hoạt động mạnh, nếu không sẽ nôn ra. Chính là tình huống hiện tại không cho phép hắn không chạy. Thẩm Thiên Úc thở dài, kiếp trước gia đình Thẩm Thiên Úc có tiền có quyền, người khác nếu không nịnh bợ thì cũng không dám làm phiền. Đến kiếp này, tuy rằng gia cảnh bần cùng nhưng người nhà đều rất yêu thương hắn, hơn nữa thành tích học tập của hắn rất tốt, chưa từng bị người ta mắng ‘ct chó’, ‘rác rưởi’.

Trong nháy mắt, tâm tình trở nên phức tạp, có một loại uể oải cùng nan kham khó nói lên lời.

Thẩm Thiên Úc cũng không muốn chạy quá nhanh, vì hắn sợ mình sẽ nôn ra. Liền tính toản chuyển động đều hai mươi mấy vòng này. Thân thể của hắn so với kiếp trước đã tốt hơn rất nhiều, ba vòng đầu gần như không có cảm giác gì, nhưng thời gian càng dài, thời tiết càng nóng.

Thẩm Thiên Úc miệng khô lưỡi khô, chảy rất nhiều mồ hôi, trong cổ họng rát như chảy máu, đều là mùi máu tươi. Làn da trắng như bạch ngọc bắt đầu chuyển hồng, giống như là bị ốm.

Hắn rất cố gắng chạy, nhưng mấy vòng cuối cùng giống như không thở được, thật muốn buông tha. Có điều Thẩm Thiên Úc không quay đầu, nhìn huấn luyện viên bên cạnh, thấy hắn phi thường nhàn nhã mà hóng mát dưới tàng cây, thực nhàm chán nghêu ngao hát dân ca, bàng quan mà rống Thẩm Thiên Úc: “Chạy chậm như vậy, giống như lão già vậy!”

Vì thế Thẩm Thiên Úc liền không nghĩ dừng lại, khi đó hắn nghĩ là, chạy thêm một bước sẽ chết sao? Sẽ chết sao? Sẽ không chết, chạy đi.

Ve trên cây lại kêu to hơn, phát ra tiếng ve ve huyên náo.

Đứng nghiêm nửa giờ kết thúc, các học sinh khác đã bắt đầu vòng luyện tập mới, chỉ có Thẩm Thiên Úc chạy một mình ở chỗ này. Mà mắt nhỏ dài bên cạnh căn bản không ngăn cản, chỉ là không ngừng nhìn đồng hồ, không ngừng thúc giục.

Mười cây số, Thẩm Thiên Úc chạy chừng hơn một giờ, chạy xong gần như ngã xuống, sau đó bị mắt dài nhỏ kéo đứng lên.

“Mới chạy xong liền ngồi xuống? Người nọ hét lên, “Cậu muốn chết à?”

Thẩm Thiên Úc thở dốc, mồ hôi từng giọt trong suốt chảy từ trên đầu xuống. Hắn quỳ một gối xuống đất, như một con rối gỗ, chỉ có thể dựa vào sự lôi kéo của huấn luyện viên kia mà miễn cưỡng đứng lên.

Chân tay Thẩm Thiên Úc run rẩy, lại có cảm giác kiệt sức. Hắn cảm thấy mình giống như bị nghẹt thở, liều mạng hô hấp, nhưng lại không hít được không khí trước mặt.

“Cậu nhìn mình đi!” huấn luyện viên che giấu thân thiết cùng nóng nảy hấp tấp trong mắt, gào thét nói” “Lúc này mới chỉ là mười cây, đã thành ra cái dạng gì? Không phải là rác rưởi thì là gì? Ngay cả bé gái cũng không thở hổn hển như cậu!”

Thẩm Thiên Úc thở dốc đên không nói được, chỉ là không ngừng há miệng thử nói chuyện. Sắc mặt hắn trắng bệch, bụng đau quặn, cơ hồ không thẳng được thắt lưng.

Mắt dài nhỏ lại đây nghe ttu nói chuyện, lại chỉ nghe hắn dùng âm thanh vô cùng nhỏ nói:

“Không phải thầy nói… sẽ thu lại lời kia sao?”

“Vậy không được, cậu xem cậu thở dốc như một con chó, không phải là ct chó thì là cái gì? Lúc nào cậu chạy mười cây số mà không thở dốc như thế này, tôi mới thu lại câu kia.”

“…”

Thẩm Thiên Úc tức giận đến nhắm mắt lại, rất muốn đánh gã. Quân sự ngày đầu tiên, hắn bắt đầu nhớ ths, mới nhắm mắt lại cũng thấy mắt ươn ướt, cảm giác như muốn khóc.

Giữa trưa tới quán cơm của trường ăn cơm. Thẩm Thiên Úc mệt muốn chết, cũng không muốn chen chúc trong quán đông, chưa ăn cơm liền đã trở về ký túc xá, ký túc xá không có quạt, vô cùng nóng, Thẩm Thiên Úc nằm trên giường không ngừng chảy mồ hôi, không biết vì sao còn có chút phát run.

Trong lúc thiu thiu ngủ, hắn bị Trương Hoành đánh thức.

“Tiểu lục, đừng nhịn đói, chúng tôi mua cho cậu một ít đồ, ko biết cậu có thích ăn hay không.”

Thẩm Thiên Úc quay đầu nhìn Trương Hoành, cổ họng vô cùng đau đớn, chính là lắc đầu, tiếp tục nằm.

Trong phòng hắn là nhỏ nhất, bị gọi là ‘tiểu Lục’. Tình cảm nam sinh đơn giản mà khắc sâu, chỉ một ngày, có thể tốt như là anh em ruột. Mấy người bọn họ buổi sáng nhìn thấy Thẩm Thiên Úc chịu tội, trong lòng vô cùng tự trách. Nhất là Tiền Thư Ngu, bởi vì Thẩm Thiên Úc ăn cơm rất nhanh, nếu đi trước khẳng định không bị muộn, chính là chờ cậu mới bị trễ.

Cậu rót một chén canh đậu xanh, đưa đến trước mặt Thẩm Thiên Úc, Thẩm Thiên Úc không muốn ăn gì, nhưng muốn uống chút nước. Anh em trong ký túc xá cũng không có hoàn cảnh khá giả, mua cho hắn, hắn cũng không thể từ chối. Nhất là trong đó có rất nhiều thịt, mấy anh em một tuần cũng không có mấy lần mua thịt ăn.

Dạ dày Thẩm Thiên Úc khó chịu vẫn cố nén ăn hai miếng, kết quả liền phun ra, chạy vào trong nhà vệ sinh, nôn đến điên cuồng, lúc chạy bộ gió thổi vào mắt hắn nên vẫn luôn chảy nước mắt. Mấy anh em trong phòng thấy vậy liền tưởng là hắn bị huấn luyện viên bắt nạt nên khóc, cũng không biết làm thế nào để an ủi, chỉ có thể duy trì trầm mặc.

Đến chiều vẫn là đứng nghiêm như buổi sáng, đi đều bước. Thẩm Thiên Úc bị phơi nắng giống như bị cảm, buồn nôn, cái gì cũng không muốn ăn. Ngày quân sự đầu tiên, hắn chỉ ăn sáng, buổi tối nằm trên giường không ngủ được, cả người đau nhức.

Ngày hôm sau đứng lên, thân thể càng khó chịu, toàn thân giống như rỉ sát, mỗi hoạt đồng, xương cốt liền kẽo kẹt vang lên, dọa Thẩm Thiên Úc nhảy dựng.

Hắn thở dài một tiếng, âm thầm hối hận bản thân trước nay ít vận động, ngược lại bị như vậy cũng không phải hoàn toàn là do huấn luyện viên sai.

Lúc này những người trong phòng đều biết tập quân sự rất nghiêm khắc, buổi sáng sáu giờ liền dậy, sau đó nhanh chóng rửa mặt, ăn cơm. Đến sân tập mới bảy giờ, sân thể dục chỉ có vài người, vài nữ sinh túm tụm nói chuyện phiếm.

Mấy người trong ký túc xá bọn họ cũng ghé vào nhau, cách thật xa, Thẩm Thiên Úc liền nhìn thấy mắt dài nhỏ kia, lập tức quay đi không nhìn gã, tâm tình phức tạp. Kết quả mắt dài nhỏ kia chậm rãi đi tới, nhắm thẳng vào Thẩm Thiên Úc.

“…” Thẩm Thiên Úc không biết nói gì, phiền chán lườm một cái.

Mắt dài nhỏ ha ha cười, đùa với Thẩm Thiên Úc, nói: “Không phải cậu muốn tôi thu hồi câu nói kia sao? Hôm nay có chạy nữa không?”

Thẩm Thiên Úc trầm mặc, không để ý đến gã.

Kết quả huấn luyện viên kia trực tiếp bắt lấy bả vai Thẩm Thiên Úc, kéo hắn vào sân chạy bộ, cầm một đồng hồ bấm giây, nói: “Hôm qua cậu chạy một tiếng rưỡi phải không? Xem hôm nay có thể chạy nhanh hơn không?”

Thẩm Thiên Úc bất đắc dĩ nói: “Còn chạy?”

“Đúng vậy.”

“…” Thẩm Thiên Úc nghĩ nghĩ, vẫn là nói ra “Thầy không đi trông học sinh khác sao? Chỉ trông em thôi?”

“Hừ.”

“… Thầy có thù với em sao?”

Mắt dài đã vốn nhỏ, lúc cười rộ lên càng nhỏ, nhìn không ra mắt luôn, gã nói: “Ha, chính là có thù oán, cậu có thể làm gì?”

Lần thứ hai chạy mười nghìn mét, Thẩm Thiên Úc vẫn là mệt, so với lần đầu tiên còn mệ thơn, người chảy mồ hôi như tắm. Có điều không đến nỗi quỳ rạp trên mặt đất, chạy xong, hắn ngồi trên bậc thang, cằm gối lên đầu gốc, nhìn mồ hôi chảy dọc theo tóc xuống, trong lòng vô cùng khó chịu.

Sau đó hắn nghe được có người gọi tên của hắn.

– Hoa nhi…

– Hoa nhi…

Cha mẹ, người lớn gọi hắn là “Hoa Nha”, bạn học gọi hắn “Thiên Úc”, chỉ có một người là Trần Hạ Sinh sẽ gọi hắn là “Hoa nhi.”

Một tiếng so với một tiếng vội vàng, một tiếng so với một tiếng tới gần. Thẩm Thiên Úc còn cho là mình bị ảo giác, một lát phát hiện không đúng, vội vàng đứng lên, hướng về phía âm thanh vang lên.

Kết quả nhìn ngó xung quanh vẫn không nhìn thấy được Trần Hạ Sinh, ngay tại lúc Thẩm Thiên Úc đang nghĩ là mình nghe nhầm, phía sau có người vỗ vai của hắn.

Thẩm Thiên Úc khiếp sợ mà quay đầu lại, nhìn thấy Trần Hạ Sinh đắc ý cười, hỏi:

“Sao lại đến đây?”

“Anh tìm được việc rồi nha.” Trần Hạ SInh cười khanh khách, “Trong trường em có quán giải khát, tuyển rất nhiều người, anh xin mãi mới được làm đến lúc em kết thúc tập quân sự. Aizz.”

Trần Hạ Sinh làm bộ thở dài, nhìn bộ dáng chật vật của Thẩm Thiên Úc, không để ý chút nào, vươn tay ôm hắn.

Thẩm Thiên Úc đặt cằm lên vai anh, nói:

“Trên người em toàn là mồ hôi đấy, bẩn lắm.”

“Không chê em.” Trần Hạ Sinh thỏa mãn cười.

Nghe anh nói những lời này, mắt Thẩm Thiên Úc nóng lên. Giống như ủy khuất hai ngày nay đền tan thành mây khói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio