Trước đây khi tập luyện muộn, Cố Dư Lâm luôn hỏi cô có cần anh tiễn mình về không, nhưng mỗi khi đến thời khắc mấu chốt, Triệu Gia Ánh sẽ đứng ở cửa đập tan ảo tưởng tốt đẹp của cô:
- Tiêu Nhiên, chúng ta về nhà thôi!
Tình huống bây giờ, thật là không thể tốt hơn.
Ngày đó cô và Cố Dư Lâm tập luyện ở công viên, anh hỏi cô:
- Bạn của bạn đang chờ sao?
Giang Tiêu Nhiên lắc đầu:
- Cô ấy thấy sắc quên bạn rồi, đã sớm đi về cùng Lý Gia Viên.
Nói xong lại ý thức được bản thân cũng đang thấy “sắc”, mỉm cười thích thú.
Cố Dư Lâm hỏi địa chỉ nhà cô, Giang Tiêu Nhiên rất chu đáo trả lời anh:
- Nhà bạn ở đâu? Nếu như nhà hai chúng ta khác hướng thì bạn đưa một chút là được, tới chỗ nào thuận tiện thôi.
- Mình không sao. - Anh dừng lại.
- Trời tối rồi, đưa bạn về quan trọng nhất.
Cố Dư Lâm vốn định trực tiếp đón taxi, nhưng taxi chạy quá nhanh, Giang Tiêu Nhiên muốn ở cùng anh lâu một chút, vừa vặn có chiếc xe buýt tới, cô liền kéo anh lên xe buýt:
- Chúng ta ngồi xe buýt đi! Mình ngồi taxi sẽ bị chóng mặt.
Những lời này cũng là thật.
Bây giờ đã hơn giờ, theo lý mà nói xe buýt sẽ không phải chen chúc, may mắn có thể tìm được vị trí gần cửa sổ. Nhưng không biết vì sao, có lẽ hôm nay công viên có sự kiện gì đó, du khách tới đây rất nhiều, có lẽ có một nhóm sinh viên vẽ tranh phong cảnh, bọn họ vừa mới lên xe, phía sau một đám người liền chen lên.
Người chen lên thật cao to lực lưỡng, Giang Tiêu Nhiên bị chen tới chen lui, không nắm được tay ghế, cố gắng nắm lấy vòng tay vịn.
Tay vừa đưa tới, tay vịn đã bị người khác nắm lấy. Cô bắt hụt, thời điểm bàn tay đưa xuống, phía dưới có một cánh tay đưa lên, giống như muốn đỡ lấy cô.
Tay cô không còn sức, đầu ngón tay anh hướng lên, vừa đúng góc độ vi diệu, làm cho các ngón tay anh đan khít vào khe hở giữa ngón tay cô.
Bởi vì quán tính, cô cảm giác được vết chai trên ngón tay anh như có như không chạm vào đầu ngón tay cô, lướt qua đầu ngón tay, mang theo cảm giác run rẩy. Cuối cùng, mười ngón tay bọn họ đan vào nhau.
Chờ đã… Mười ngón tay đan vào nhau?!
Cô sửng sờ nhìn bàn tay mình, cái tư thế này, cô cô thể nhìn thấy rõ hình dạng móng tay của anh ấy, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, có màu hồng hồng, phía dưới là một hình trăng khuyết trăng trắng.
Không được không được, cảm giác trước mắt đều là sương mù, thật muốn hôn mê mà.
Xe đột nhiên thắng lại một cái, có người dựa vào cô, bàn tay hai người bị tách ra, Giang Tiêu Nhiên chưa kịp thất vọng mất mát, lại cảm giác được một hồi đau đớn ở bả vai.
Cố Dư Lâm đi lên phía trước vài bước, đem cô khóa lại trong khu vực hình tam giác giữa hai cánh tay anh và thùng xe, anh cúi người, vì chen chúc mà đôi môi muốn dán lên khóe mắt cô, hỏi:
- Có khỏe không?
Hơi nóng truyền đến làm cả khuôn mặt cô nóng bừng.
Quả nhiên, chọn đi xe buýt rất đúng!
Cố Dư Lâm bảo vệ cô trong một không gian nho nhỏ, bất kể bên ngoài chen chúc thế nào, cô cũng sẽ không bị người khác đụng vào. Toàn bộ không gian của cô đều có hơi thở của anh, dường như có năng lực thẩm thấu nào đó, thâm nhập vào cơ thể cô.
Rung động nhẹ nhàng.
Sợ cô đứng quá buồn chán, Cố Dư Lâm nhìn bên ngoài nói:
- Bạn thấy cái người đang đứng kia, có chút giống bạn không?
Cô hoàn toàn bỏ qua, nhìn ra liếc sang một cái:
- Mình bị cận thị, không đeo kính nên không nhìn thấy.
Cố Dư Lâm nhíu mày, nhớ tới ngày đó trong lớp, cô vô cùng đứng đắn nói với thầy chủ nhiệm:
- Thầy giáo, em bị viễn thị, ngồi hàng cuối mới thấy rõ bảng.
Đã nhiều ngày như vậy, cô vì phối hợp với lời nói dối của mình, đều che giấu mà đi học?
Anh lại nhớ lại, thời điểm Lý Gia Viên và người bạn kia ở chung với nhau, anh từng vô ý hỏi qua:
- Làm sao hai người phát triển nhanh như vậy?
Khi đó, Lý Gia Viên vô cùng xem thường, nói:
- Phải luôn có người chủ động nha, may mắn là bọn tao đều là người chủ động, thấy vừa mắt liền liên lạc. Không giống mày và Giang Tiêu Nhiên, trời ạ, hai người vòng qua vòng lại mấy trăm vòng, thật là quanh co… Tao nói này, con gái người ta dè dặt một chút thì tao hiểu được, còn mày là con trai, sao mày không biết chủ động hả? Mày không sợ mày cứ chậm trễ như vậy, người sẽ bị Hạ Nguyễn đem đi à?
- Không có khả năng này.
Anh rất nhanh chóng phủ định, lại tiếp tục nói:
- Cũng không phải tao không muốn.
- Thế thì tại sao?
- Tao vẫn không thể xác định cô ấy có thích tao không.
Bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu người yêu thích, đều công khai yêu thích, chỉ cần anh gật đầu, họ sẽ tiến tới. Nhưng lâu như vậy, anh cũng không lựa chọn, không động tâm, mặt khác là, kỳ thực các cô gái ấy không thích anh như vậy.
Rất nhiều người thích anh chỉ nói ngoài miệng, rất ít khi hành động, duy chỉ có cô, làm rất nhiều việc, lại không có bất kỳ ám chỉ nào.
Anh nhất định phải có một bước ngoặt, phải xác định cô có thích mình không, không phải bản thân đơn phương tình nguyện mà suy đoán.
Hiện tại xem ra, cơ hội đến rồi.
- Không phải bạn nói bị viễn thị sao?
Giang Tiêu Nhiên tê cứng.
Lúc đó cô hoàn toàn vì biết thầy chủ nhiệm là bạn của cha mẹ, nên mới có ý nhờ vả, hoàn toàn không ngờ rằng Cố Dư Lâm lại nhớ. Lẽ nào bây giờ muốn cô nói: “Đúng vậy, mình vì muốn ngồi cùng bạn thôi”. Có phải như thế quá chủ động không?
Tuy gần đây bọn họ phát triển nhanh chóng, nhưng cô đối với chút tình cảm này vẫn chưa đặc biệt nắm chắc, vì vậy vẫn không có động tác tùy ý nào.
Cô không nói chuyện, chờ anh mở miệng.
Có lẽ anh cũng ý thức được câu hỏi của mình không dễ trả lời, một lát, anh mở miệng trước:
- Cận thị không quan trọng.
- Dù sao, lần thi đấu vòng loại kia, mình cũng không đi đọc sách.
Cái gì?
Cô cái hiểu cái không mà ngẩng mặt.
Trong tích tắc, cô nhớ tới sự cố xảy ra trước khi thi đấu vòng loại, Cố Dư Lâm đưa Liễu Khinh Khinh đi bệnh viện, cô tập múa cùng Hạ Nguyễn. Luyện tập xong đã tối rồi, lúc đi ra, cô gặp Cố Dư Lâm.
Anh nói, mình đọc sách quá chăm chú, không chú ý thời gian.
Bây giờ nói không phải? Là anh ấy đang chờ cô?
Trái tim như có lò xo, bị người ta dùng lực ấn xuống rồi buông tay, cảm giác như được bay lên cao, cưỡi mây đạp gió, tuyệt vời không gì sánh bằng.
Trong miệng cô tràn đầy vị ngọt.
Có người chen lấn lên, anh vô thức bảo vệ cô, cô cũng không nhịn được mà giơ tay lên, nhẹ nhàng kéo lấy góc áo anh.
Chất vải mềm mại trượt ở đầu ngón tay, giống như giọt sương rơi trên cỏ xanh buổi sớm, đó là cảm xúc kỳ diệu của tuổi trẻ, là rung động tươi mới thời thanh xuân độc nhất vô nhị.
Lúc này cô mới có thể xác định, cô hoàn toàn đã tham dự vào thanh xuân của anh ấy.
Từ nay về sau, nhân sinh của họ, sẽ không ngừng đan xen với nhau.
Xe buýt đến trạm.
Cô nhẹ khẽ kéo góc áo trên tay, nhỏ giọng nói:
- Đến trạm rồi…
- Ừ.
Anh nhàn nhạt trả lời, sau đó cứ như thế tự lôi kéo… góc áo của anh xuống xe?
Giang Tiêu Nhiên khiếp sợ chỉ chỉ hai cánh tay, anh muốn kéo tay cô, thế mà lại tự nắm lấy góc áo chính mình.
Cố Dư Lâm một đường trầm mặc đưa cô về nhà, mắt thấy anh xoay người muốn đi, Giang Tiêu Nhiên gọi anh lại:
- Bạn… không có gì muốn nói sao?
Anh sửng sốt, chân mày thanh tú nhíu lên, lập tức hiểu ra, cười tươi sáng:
- Ngủ ngon!
- …
Mình muốn anh ấy nói cái này sao? Cô bật cười, phất tay:
- Ngủ ngon nha!
Về đến nhà, Cố Dư Lâm suy đi nghĩ lại, nhắn tin cho Lý Gia Viên:
- Làm sao theo đuổi con gái?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lý gia viên: Tao không nói cho mày!
Hành động! Hành động! Nam sinh chính trực bắt đầu theo đuổi vợ! Ha ha
Bàn tay nam sinh đẹp mắt thật khiến người ta rung động, như bản thân tôi, đặc biệt thích chàng trai nào có móng tay gọn gàng sạch sẽ.
Lời editor: Thật ra mấy phần cuối chỗ “Lời tác giả” mình có lược bớt, do phần ấy tác giả viết nhiều ngôn ngữ mạng, khó hiểu và có nhiều phần không liên quan đến nội dung truyện. Vì vậy mình xin phép bỏ qua vài chỗ như thế nha!
Đồng thời, mình chúc mọi người Noel vui vẻ!
Ai có gấu thì luôn hạnh phúc!
Ai chưa có gấu thì có ngay trong hôm nay để cùng đi chơi lễ nè!