Hù doạ? Trong đầu Cố Dư Lâm thật xem thường từ này.
Dù sao đúng là không phát sinh chuyện gì, không ai biết một giây sau sẽ như thế nào, thầy chủ nhiệm không thể nói thêm điều gì, chỉ nói:
- Lần sau phải chú ý, loại việc này không thể xảy ra lần thứ hai… Còn nữa, em lấy điện thoại di động ở đâu ra? Trường này có cho phép mang điện thoại à?
… Rời xa trường học đã lâu, lại quên mất điều này, Giang Tiêu Nhiên khóc không ra nước mắt:
- Không phải em đang cống hiến cho trường học sao…?
Thầy chủ nhiệm cảm động với lời cô nói, sau đó liền tịch thu điện thoại của cô.
Rời khỏi văn phòng, tâm trạng của Giang Tiêu Nhiên rất phức tạp, đi hai bước lại thấy nhớ Cố Dư Lâm, quay đầu nhìn lại,… sau lưng đã không có bóng người.
Cô sờ sờ lồng ngực nơi có trái tim nhỏ đang đập loạn, cố nén ý muốn xúc động muốn ở cùng một chỗ với anh ấy giờ, đem theo sự thẹn thùng không giải thích được đi về lớp.
Triệu Gia Ánh chỉ vào hai má cô:
- Sao mặt bạn lại hồng như thế? Bị thầy chủ nhiệm tát một cái sao?
- Tình yêu.
Vì căng thẳng nên cô dùng mu bàn tay lạnh chà lên mặt.
- Mình bị dính “chưởng” của tình yêu.
Mắt Triệu Gia Ánh trợn trắng, không để ý tới cô, cúi xuống tiếp tục viết đề bài:
- Ôi thật đáng sợ, đối với bạn, một năm bốn mùa đều là mùa xuân à?
Cô khó lòng bác bỏ, mang tâm tình rung động chia sẻ cùng Triệu Gia Ánh:
- Gia Ánh, nếu có một ngày bạn xuyên về quá khứ, lại còn phát hiện bản thân đang ở cùng một chỗ với thần tượng của bạn, bạn sẽ làm sao?
Triệu Gia Ánh cầm chặt bút, viết xong đáp án vào chỗ trống, sau đó chỉ chỉ vào vở cô ấy.
- Có ý gì, phải lập tức trân trọng cơ hội hay sao?
Triệu Gia Ánh lắc đầu, ánh mắt ghét bỏ:
- Ý của mình là bạn đừng có nằm mơ, đây là bài tập, là bài tập Tiếng Anh hôm nay, phút sau kiểm tra.
- …
Tối đó về nhà, cô mới phát hiện trong túi xách có thứ gì đó.
Giang Tiêu Nhiên lấy ra nhìn, là mấy miếng thuốc dán sắp xếp ngăn nắp, trên đó viết: “Giảm đau nhanh chóng”.
Anh ấy bỏ nó vào lúc nào?
Giang Tiêu Nhiên thấy bên trong có kẹp một tờ giấy: “Dán lên khoảng giờ, nếu còn đau, đến Ban tìm mình - Cố Dư Lâm”.
Thật không hổ là thần tượng của mình, tuổi còn trẻ, chưa thành công đã biết quan tâm người hâm mộ rồi!
Cô thầm suy nghĩ, có lẽ mục tiêu của mình, cũng không tính là quá xa vời.
Cô lấy tờ giấy trải rộng ra, đặt hai miếng giấy kính trong suốt bao lại, sau đó đặt tờ giấy đó vào giữa, ép cho thẳng. Thiếu chút nữa là đem nó đi cung phụng.
Cố Dư Lâm bây giờ không khác lắm so với lúc anh ấy trưởng thành, không thể nào yêu đương, nói chuyện cũng nhàn nhạt, nhưng lại đặc biệt quan tâm đến người khác.
Xem ra anh ấy thật sự không giả vờ, thần tượng của cô, cô hâm mộ cực kỳ đúng nha!
Chỉ là với tình huống hiện tại, rốt cục cô nên tiếp tục phấn đấu làm fan girl của anh ấy hay là nghe theo chênh lệch tuổi tác trong tâm hồn, trở thành một noona fan?
(fan girl: người hâm mộ trẻ hơn hoặc cùng tuổi thần tượng, noona fan: người hâm mộ lớn tuổi hơn thần tượng)
Suy nghĩ một hồi không có kết quả, lòng cô nặng trĩu đi vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai chuyển trường, Triệu Gia Ánh còn đang làm bài tập, Giang Tiêu Nhiên duỗi lưng một cái, cảm thấy tâm trạng rất tốt, áp sát người tới nói:
- Hôm nay thật là một ngày tràn đầy sức sống!
Triệu Gia Ánh đem cái bánh bao hấp chặn lên miệng cô.
- Một ngày tràn đầy sức sống, lại không thấy trước ngực bạn tràn đầy cái gì!
Cô cọ tay áo vào Triệu Gia Ánh, cười, đồng phục làm bằng vải sợ đay, cọ lên có chút khó chịu.
Triệu Gia Ánh viết chữ “L” bị cô cọ thành chữ “Z”
Triệu Gia Ánh liếc cô một cái, lúc này Giang Tiêu Nhiên mới ngồi thẳng người, nói:
- Bạn có làm bài tập nào chưa làm? Mình giúp bạn.
- Trừ bài tập lịch sử, còn một lá thư đề xuất nữa, bạn đã viết đề xuất chưa?
Giang Tiêu Nhiên:
- Bạn đừng dọa mình, thư đề xuất gì chứ?
- À, là lúc bạn đi gặp thầy chủ nhiệm. Lớp trưởng thông báo, trong khu chúng ta có thi đấu nghệ thuật, trường chúng ta phải có tiết mục. Thư đề xuất là viết đề xuất tiết mục cho lớp mình đó, ít nhất cũng phải có ý tưởng, bản thân có tài năng gì cũng ghi vào.
Triệu Gia Ánh dừng bút, nói tiếp:
- Đúng rồi, hình như Hạ Nguyễn sẽ tham gia.
Giang Tiêu Nhiên:
- Cố Dư Lâm thì sao?
- Bạn hỏi cậu ta làm gì?
Triệu Gia Ánh dừng một chút, thấy Giang Tiêu Nhiên muốn nói gì đó, mắt lóe sáng, nhưng hình như suy nghĩ một chút rồi trả lời:
- Không có gì.
Bạn học trong lớp cũng dễ nói chuyện, Triệu Gia Ánh nâng bút, chọc chọc bả vai bạn nữ ngồi trước:
- Từ Ngưng, Cố Dư Lâm có tham gia không?
Từ Ngưng là ban cán sự văn nghệ, nghe hỏi xong liền quay đầu đi xem tờ đơn, nửa ngày mới quay đầu lại:
- Có. Các bạn hỏi cậu ấy để làm gì?
Giang Tiêu Nhiên không phải người ngốc, nhìn thấy ánh mắt này đã hiểu hơn phân nửa. Cô gái gọi là Từ Ngưng này, có thể có chút ý tứ với Cố Dư Lâm.
Cách mạng còn chưa bắt đầu, mà tình địch đã xuất hiện?!
Giang Tiêu Nhiên cười lắc đầu:
- Không có việc gì, mình thuận miệng hỏi thăm chút thôi.
Không giống với ánh mắt tràn đầy tình yêu, thâm tình mà fan dành cho thần tượng, học sinh yêu đương cụ thể có hai phương thức biểu hiện: Một là bày tỏ rõ ràng, như chỉ cần nhắc tới tên sẽ đặc biệt phấn khởi, là nhìn thấy sẽ không tự giác cười tủm tỉm.
Mà loại thứ hai là thầm mến, thấy đối tượng mình thích sẽ cảm thấy vui vẻ, sau đó lại có chút đề phòng.
Thời điểm tập thể dục buổi sáng, Triệu Gia Ánh kề tai Giang Tiêu Nhiên nói nhỏ:
- Người bạn để ý là… Cố Dư Lâm?
Giang Tiêu Nhiên:
- Cảm ơn trời đất, cuối cùng chỉ số thông minh của bạn cũng không bị rớt lại.
- Chuyện khi nào? Tại sao mình lại không biết? Là thời điểm đánh nhau, vừa gặp đã yêu à?
Tính hiếu kỳ của Triệu Gia Ánh bộc phát.
Bạn mà hiểu mới kỳ lạ.
Giang Tiêu Nhiên vỗ vỗ bả vai cô ấy:
- Là lúc nhìn thoáng qua ở trạm xe kia, mình nhìn trúng cậu ấy.
- Fck, thật là người nông cạn!
Triệu Gia Ánh lên án cô, chỉ trích xong lại lái sang chuyện khác, cô ấy bắt đầu phân tích:
- Cậu ta ở trường học rất được hoan nghênh, Từ Ngưng kia, hình như thích cậu ấy. Lần trước mình thấy Cố Dư Lâm đi ngang qua cửa lớp chúng ta, cô ta nhìn không chớp mắt, nhìn đến khi người ta rời đi.
- Người thích cậu ấy dĩ nhiên rất nhiều.
Giang Tiêu Nhiên tự hào giơ cái cằm lên, lại dừng một chút, nắm bắt đúng trọng điểm.
- Cố Dư Lâm đi ngang qua lớp chúng ta khi nào?
- Khi đó bạn mơ hồ ngủ gục xuống bàn, mặt vừa hay hướng ra cửa sổ. Mình nghĩ bạn không thích cậu ta nên không có gọi bạn.
Triệu Gia Ánh chậc chậc miệng.
- Tướng ngủ của bạn quá dọa người, lỡ như bị Cố Dư Lâm nhìn thấy, có thể bạn vĩnh viễn không thể trở mình!
Cô cười, mắt nheo lại:
- Mình sẽ trở mình thôi!
- Được, được, được, lật đến chết bạn luôn, tốt nhất là trở mình đến không đứng dậy nổi, giống như con rùa vậy đó!
Triệu Gia Ánh tự mình cười không ngừng.
Giang Tiêu Nhiên kéo cô ấy vào hàng ngũ, hai người cao trung bình, được xếp ở hàng giữa.
Đúng lúc Giang Tiêu Nhiên lại đứng sau lưng Từ Ngưng.
Nhìn thấy Từ Ngưng híp mắt nhìn một hướng, Giang Tiêu Nhiên rất nhanh phản ứng, liếc theo hướng đó, chính xác thấy được Cố Dư Lâm.
Dưới ánh mặt trời, anh đang thảo luận gì đó cùng bạn học, trò chuyện đến cao hứng, không nhịn được còn lại vài động tác chuyền bóng. Gió thổi vạt áo anh, cũng làm khuấy động mái tóc lộn xộn trên trán, vẽ nên nên hình dáng thiếu niên hăng hái.
Cảm giác thanh xuân mãnh liệt làm Giang Tiêu Nhiên mở mắt không ra.
Đời trước cô chỉ sống đến năm ba Đại học, nói cho cùng cũng là một dạng học trò, cũng chỉ thích loại người đơn giản, sạch sẽ. Có thể lúc còn trẻ đã xem tiểu thuyết thanh xuân vườn trường quá nhiều, cô không thể kháng cự trước thiếu niên thanh mát, chỉ cần vừa nghĩ tới sau giờ ngọ, có người đi qua cửa lớp, mang theo hương cỏ xanh mát, tuổi xuân phơi phới, cô đã cảm thấy trong lòng rạo rực.
Tóm lại là, gặp qua càng nhiều người, càng cảm thấy thanh niên sạch sẽ như vậy mới không thể thay thế!
Hơn nữa bây giờ, cô cũng là một nữ sinh tươi trẻ, tràn đầy sức sống. Không thể làm noona fan được, thiên thời địa lợi nhân hòa, cô phải là một fan girl!
Nghĩ tới đây, âm nhạc vang lên, Giang Tiêu Nhiên tràn đầy sức sống bắt đầu tập thể dục.
… Xoay hông.
Xoay một cái, đột nhiên Giang Tiêu Nhiên mơ hồ, cong người, Triệu Gia Ánh đỡ lấy cô:
- Bạn sao thế?
Cô chỉ là không phản ứng kịp, Triệu Gia Ánh lại hiểu lầm sự im lặng của cô, dìu cô lên gặp thầy giáo xin nghỉ, rồi lại đưa cô đến phòng y tế.
Cô ngồi ở mép giường, nhìn Triệu Gia Ánh đi qua đi lại:
- Cô y tế đâu? Sao lại không gặp?
Bình thường Triệu Gia Ánh hay nói lời độc địa, nhưng thời khắc quan trọng thật sự rất quan tâm cô, đem nước tới cho cô:
- Uống chút nước đi… Vài ngày tới bạn đừng tập thể dục đi. Không được, cứ tập đi, mỗi ngày mình lại dìu bạn đến đây, như vậy thì mình cũng không cần tập, ha ha…
- …
Uống chút nước xong, cô nói:
- Là vì đau bụng do tới kỳ kinh nguyệt thôi.
Một luồng không khí nóng tràn vào, cửa bị đẩy ra, là Cố Dư Lâm bước tới.
Triệu Gia Ánh quay đầu liếc nhìn cô một cái:
- Vậy mình đi tập thể dục tiếp đây, hai người ở lại vui vẻ…
Sợ cô ấy nói ra từ gì không nên, Giang Tiêu Nhiên liền nói:
- Bạn mau đi đi!
Đời trước cô và Cố Dư Lâm là quan hệ giữa thần tượng và người hâm mộ, lúc đối mặt với anh ấy, tự nhiên Giang Tiêu Nhiên sẽ thấy căng thẳng và kích động, nhưng vận mệnh thay đổi, bây giờ dù bị anh ấy nhìn, mặt cô vẫn đỏ nhưng đã không còn khẩn trương.
Lúc Triệu Gia Ánh rời khỏi còn cẩn thận đóng cửa lại, Cố Dư Lâm dựa vào khung cửa bên cạnh hỏi cô:
- Còn không khỏe? Có nghiêm trọng không?
- Mình thật sự không sao, không phải tại bạn đâu.
Cô vỗ vỗ thân giường, nói chuyện khách khí:
- Là do thân thể mình không thoải mái thôi.
Qua một lúc, anh ấy thở dài nói:
- Dù sao mình cũng có trách nhiệm, bạn ở chỗ này đợi đi, mình có chút đồ đưa cho bạn.
Còn phải phiền anh ấy chạy lên chạy xuống.
Giang Tiêu Nhiên lập tức đứng lên:
- Đúng lúc mình cũng phải đi về, mình cùng đi về lớp bạn đi!
Anh ấy không tỏ rõ ý kiến, xoay người đi mở cửa, Giang Tiêu Nhiên đối mặt với tấm lưng rộng lớn của anh ấy, âm thầm nghĩ, bờ vai thật rộng như Thái Bình Dương!
Đi theo anh ấy về lớp, liếc mắt một cái cô đã có thể nhận ra chỗ anh ấy ngồi.
Tác giả có lời muốn nói: Tiếp theo là Tiêu Nhiên dạy các bạn, làm thế nào để trở thành fan girl!