Cố Dư Lâm nhíu nhíu mày, nhưng rất nhanh hiểu ý cô, hai tay khoanh trước ngực, đầu hơi hướng sang một bên.
Đừng kiêu ngạo như vậy chứ!
Sau đó, cô thấy anh hất cằm lên, rồi nhẹ nhàng gật xuống một cái.
Thực sự là đúng sao?
- Tôi chọn C.
- Câu trả lời chính xác là…
- Là…
Giang Tiêu Nhiên thật muốn đánh người.
- C! Chúc mừng!
- Đây là người đầu tiên trúng thưởng đêm nay!
Giang Tiêu Nhiên vô cùng vui vẻ nhìn Cố Dư Lâm, chỉ thấy anh ấy hơi nghiêng đầu, dưới ánh đèn lộ ra vẻ mặt đẹp trai nhưng có vẻ bắt bẻ, mà khóe miệng của anh, cũng đang hất lên.
… Hừ, vẻ mặt đó!
Giang Tiêu Nhiên vẫn cười rạng rỡ, cuối cùng không khép miệng lại được, xoay người đi lấy phần thưởng.
Cô chọn một cây đàn ghi-ta.
Giang Tiêu Nhiên ôm đàn đi ra khỏi cửa hàng, qua một hồi bị lôi kéo mới có thể thoát khỏi đám đông.
Cố Dư Lâm đang đứng ở dưới tàng cây bên cạnh đợi cô.
Cô chạy tới, đem đàn trên lưng xuống, kéo khóa kéo bao đàn, lấy cây đàn ra.
Cố Dư Lâm hỏi:
- Bạn biết đánh đàn ghi-ta?
- Một chút.
Giang Tiêu Nhiên nói:
- Không phải bạn biết sao? Cái này cho bạn, lúc nãy mình đã hứa, bạn giúp mình, phần thưởng thuộc về bạn.
- Mình không có giúp bạn.
- Vâng, vâng, vâng, là mình may mắn, đã đoán trúng.
- Nhưng mà… Làm sao bạn biết mình biết đánh ghi-ta? - Cố Dư Lâm nhắc nhở cô:
- Mình chưa từng nói qua, cũng chưa từng đàn cho bạn thấy.
Giang Tiêu Nhiên bị hỏi, mà Cố Dư Lâm vẫn như cũ, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, đợi câu trả lời của cô.
- Bạn biết sáng tác, đàn ghi-ta là cơ bản nhất mà! Hơn nữa, ngay cả đàn dương cầm bạn cũng biết, không có lý gì không biết đàn ghi-ta.
Giang Tiêu Nhiên rất nhanh ổn định tinh thần, nghi ngờ hỏi lại:
- Bạn không biết sao?
Cô ngửa đầu nhìn anh, rõ ràng lòng bàn tay vì khẩn trương mà đổ mồ hôi lạnh, mà bề ngoài lại tỏ ra rất bình thường.
Cố Dư Lâm lắc đầu:
- Không biết.
Cô thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy mình đoán sai rồi. Không gấp, mình có thể dạy bạn!
Cô quyết định lập tức đổi đề tài, không thể để bản thân lộ vẻ mất tự nhiên.
- Không phải nói tới đây tập luyện sao? Tại sao lại bắt đầu những việc này rồi? - Cố Dư Lâm hỏi.
- Được rồi, vậy bây giờ liền…
Cách đó không xa, một màn pháo hoa nổ tung trời, Giang Tiêu Nhiên bị hút hồn:
- Pháo hoa, chúng ta đi xem pháo hoa đi!
- …
Cuối cùng, bọn họ quả thực là đi xem pháo hoa.
Xanh, trắng, cam, đủ loại màu sắc đan xen vào nhau, làm cả bầu trời rạng rỡ hơn hẳn.
Giang Tiêu Nhiên tìm một chỗ ngồi xuống trên sân cỏ, lại vỗ vỗ bụi bên cạnh, ý bảo Cố Dư Lâm đem đàn ngồi ở đây.
- Tập ở đây nha! Mình đàn, hai chúng ta cùng hát, hát thêm mấy lần bài “Một lần là đủ” thì có thể học cái mới rồi.
Giang Tiêu Nhiên đem đàn ghi-ta tới, chỉnh dây một chút.
Giang Tiêu Nhiên hỏi:
- Mình bắt đầu nha, bạn chuẩn bị chưa?
- Được rồi.
Có thể do lâu rồi không đàn bài này, Giang Tiêu Nhiên có chút ngượng tay, vừa tập trung đàn vừa muốn hát, không thể đàn tốt.
Cuối cùng, cô không hát, ổn định đánh đàn, làm nhạc đệm cho Cố Dư Lâm.
Không tính là giọng hát điêu luyện, một bài hát khá buồn, nhưng bị anh hát ra lại có chút cảm giác ngọt ngào, may mắn:
“Một lần là đủ.
Anh dẫn em đi tới chân trời góc bể.
Cười to trong những ngày rực rỡ ánh nắng.
….
Em có biết không?
Toàn bộ con tim anh.
Đập cùng em”.
(Lời bài hát “Một lần là đủ”)
Pháo hoa tung bay trên bầu trời, rực rỡ một khoảng không. Những tiếng tí tách liên tiếp, không biết là đang ăn mừng một việc trọng đại gì, giữa sự huyên náo, bọn họ không thể nghe được nhịp tim của nhau nữa.
Hoặc có lẽ là, không thể phân biệt được là nhịp tim của ai.
Giang Tiêu Nhiên cho rằng, cùng một bài hát, đặt trong hoàn cảnh và nhân vật khác nhau, sẽ mang tới cảm giác sẽ rất khác biệt.
So với lúc này, tiệm cháo dưới lầu đang khai trương, dùng pháo hoa chúc mừng ồn ào. Giang Tiêu Nhiên ngoại trừ muốn đi ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà họ thì không có bất kỳ ý tưởng khác.
Cô che lỗ tai, lăn vào góc giường, hai mắt nhắm lại, trước mắt lại hiện lên hình ảnh Cố Dư Lâm tối qua.
Thật là ý trời.
Đời trước lúc hâm mộ thần tượng, cô còn nói đùa cùng các fan khác rằng: Lúc mua vé buổi diễn “Cố đại thần lắc hông” thì tiếc tiền, sau khi vào trong xem anh khiêu vũ, liền nghĩ thầm, tiền tính là gì! Mạng cũng cho anh!
(Lắc hông: một dạng nhảy khá gợi cảm)
Sự thật là đem cả mạng ra rồi…
Giang Tiêu Nhiên rời giường thay quần áo, âm thầm cảm thấy năng lực thích ứng của mình quá mạnh mẽ, tựa như đời trước đã là chuyện rất xa rồi, mà cô lúc này chính là đang chuẩn bị thi Đại học.
Đời này Giang Tiêu Nhiên nghĩ, mình cần phải học tập kinh nghiệm lúc trước, có phương pháp học tốt, học ít hiểu nhiều. Thời gian rảnh có thể luyện tập cùng Cố Dư Lâm, hơn nữa sáng sớm… còn có thể nhanh chóng trang điểm.
Đại học đã tạo cho cô thói quen, nhất thời không sửa được, Giang Tiêu Nhiên chỉ trang điểm đơn giản, chỉ vẽ lông mày, tô ít son môi, vậy là xong.
Mặc xong đồng phục, thấy thời gian còn sớm, cô tiện tay làm phần sandwich, sau khi ăn xong, đem phần còn lại cho ba mẹ rồi mới đi học.
Lại là một ngày khô khan.
Giang Tiêu Nhiên làm xong một đề bài, qua tiết học, đã đến thời gian nghỉ trưa.
Đến phòng học đã hẹn, cùng Cố Dư Lâm hát bài “Một lần là đủ” một lần, cô Đào rất hài lòng.
- Tối qua cô xem sáng tác của Cố Dư Lâm rồi, không tệ lắm, không có gì cần sửa. Hai người viết bài này sao? Hát một lần cho cô nghe xem!
Cô Đào thật bận rộn, bọn họ vừa hát được vài câu, điện thoại của cô đã reo.
Hình như là điện thoại từ người nhà, cô Đào cúp điện thoại xong, vô cùng lo lắng thông báo cho bọn họ:
- Trưa nay cô có việc, con cô bị bệnh, cô phải về chăm sóc bé. Các em hôm nay luyện trước, mai cô sẽ kiểm tra, được không?
Lúc đầu cô Đào dạy bọn họ cũng không phải là nhiệm vụ, chức trách, có thể tận tâm như thế đã đủ làm Giang Tiêu Nhiên cảm kích, cô lập tức trả lời:
- Không có việc gì ạ, cô cứ đi trước, chúng em sẽ tự tập.
Cô Đào thu dọn túi xách, lập tức đi ngay, trong phòng học chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lúc này phòng học không có điều hòa, có chút nóng nực, làm người ta muốn nóng nảy theo. Bình thường Giang Tiêu Nhiên ở lớp học, điều hòa mở lớn, cho nên luôn mặc một cái áo khoác. Hiện tại, không có điều hòa, cô có chút ý muốn cởi áo khoác.
Nhưng đồng phục bên trong là áo ngắn tay, khá mỏng nha!
- Bạn không nóng sao?
Vẫn là Cố Dư Lâm hỏi trước.
Cô gật đầu:
- Có chút.
Sau đó cô yên lặng đứng lên, nghĩ thầm đã nói đến đó, tinh thần thêm hăng hái mà cởi áo khoác. Cô xoay người, đưa lưng về phía Cố Dư Lâm, bắt đầu kéo khóa.
Không gian kín đáo, mỗi giọng nói đều vô cùng rõ ràng, tiếng khóa kéo từ trên xuống dưới, nghe lại có vẻ vô cùng ám muội.
Giang Tiêu Nhiên bằng tốc độ ánh sáng, cởi áo khoác xuống, treo ở một bên, thở ra một hơi, ngồi thẳng lại nói:
- Bắt đầu đi!
Nói xong hai tay đặt lên phím đàn, cổ tay hơi nhấc lên, là chuẩn bị diễn tấu.
Cố Dư Lâm lại có vẻ không chuẩn bị gì.
Cô không rõ đó là ý gì, thử đoán nhưng không chắc, sợ là trang phục của mình quá mỏng làm anh ấy không được tự nhiên.
Một đôi tay đặt lên cổ tay cô.
Giang Tiêu Nhiên quả thực không ngờ tới, thình lình bị hoảng sợ, tay cũng né tránh sang một bên.
Cố Dư Lâm đưa ngón trỏ ra, đặt ở chỗ mạch tim dưới cổ tay cô, nhấc lên:
- Tư thế của bạn không quá đúng tiêu chuẩn, nếu như vậy, giống như nắm một quả trứng gà.
Dứt lại, anh lại đâm đâm vào phần thịt mềm ở lòng bàn tay cô, điều chỉnh động tác tay cho cô.
Đầu ngón tay của anh có chút chai, là bệnh chung của nghề này, lúc này vết chai nho nhỏ kia giống như đang xoa nhẹ tay cô, lại giống như mang theo dòng điện, cảm giác tê dại từ tay lan đến khắp toàn thân cô.
Cuối cùng luyện tập kết thúc thế nào, Giang Tiêu Nhiên đã quên mất, chỉ nhớ rõ đầu ngón tay có vết chai của Cố Dư Lâm, vuốt nhẹ qua làn da cô.
Mỗi khi nhớ tới, luôn là cảm giác nóng bỏng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cố Dư Lâm: Cổ đại thần lắc hông …. là cái gì?