Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí

chương 34: thưởng cúc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kì Huyền là thị trấn lớn thứ hai Lương Nguyệt quốc giáp với Diêu quốc, sự phồn hoa náo nhiệt có thể thấy được.

An Á Phi ngồi ở bên cửa sổ lầu bốn của tửu lâu Phúc Vận, cúi đầu quan sát đám người đi trên đường.

Phòng lầu bốn của tửu lâu Phúc Vận bài trí rất là xa hoa, mà hắn cùng Lục Hàn Tình ở trong phòng tốt nhất của lầu bốn tửu lâu Phúc Vận.

Từ nơi này nhìn xuống phía dưới.

Tiểu khất cái ngồi ở trước cửa hàng, trước người có một cái chén bể, quần áo tả tơi, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn hề hề chỉ có đôi mắt mang theo chờ đợi nhìn người qua lại trên đường.

Sợi tóc bạc trắng của lão nhân lướt nhẹ trong gió, đang đưa lưng về phía cửa hàng để ý hoa quả khô bên trong.

Tiểu hỏa nhân khỏe mạnh mặc quần áo bằng vải bông, huy động cái chổi trong tay.

Nhìn nhìn trên đường, toàn là nam nhân.

An Á Phi trừng mắt nhìn, vẫn cảm thấy không thể tin được, cho dù nhìn hình ảnh này đã vài tháng, hắn vẫn là cảm thấy không thể tin được.

Làm sao lại có thể giới chỉ toàn nam nhân, không có nữ nhân.

“Phi nhi đang suy nghĩ gì.” Lục Hàn Tình từ ngoài phòng đi vào, ở bên người hắn ngồi xuống, cầm trên tay một cái mầm bên trong có mấy thứ điểm tâm tinh xảo, ánh sáng màu vàng nhạt mang theo một chút màu xanh.

“Ngươi không hiểu.” An Á Phi có chút thâm trầm nói ra ba chữ như vậy.

Lục Hàn Tình bị đùa đến nở nụ cười, “Ăn một chút điểm tâm đi, trong chốc lát đồ ăn sẽ mang lên.”

An Á Phi phe phẩy mái tóc vừa mới gội còn chưa khô hẳn, xoay người lấy một miếng điểm tâm bỏ vào miệng. “Chúng ta phải ở Kì Huyền vài ngày.”

“Nhìn xem, Kì Huyền có mấy nơi phong cảnh cũng không tồi, ta mang Phi nhi đi nhìn, khó có được cơ hội.” Lục Hàn Tình đưa cho hắn một ly trà nóng hôi hổi, chính mình cũng lấy một miếng điểm tâm bỏ vào miệng.

Tới Lạc thành còn cần một chút thời gian, hắn cũng không muốn giờ phút này trở về lại có chuyện gì.

An Á Phi nuốt miếng điểm tâm vào miệng, uống một ngụm trà nóng, “Vì cái gì?” Ngay từ đầu không phải vội vã về Lạc thành để cho mình nhìn thấy a cha hắn sao, hiện tại làm sao lại không cần vội vã như vậy.

Lục Hàn Tình nhấp một ngụm trà, “Ở Lạc thành có người đáng ghét không muốn nhìn thấy mà thôi.”

Huynh đệ Kha gia chính là đang tùy thời chờ hắn trở về, phu lang thừa tướng đã thời thời khắc khắc chờ người của hắn.

An Á Phi không có hỏi người nào là người đáng ghét, trong đầu cũng hiện lên đôi huynh đệ Kha gia kia, ánh mắt lóe lóe.

Do ăn cơm trưa sớm hoặc là do ăn điểm tâm trễ, An Á Phi kiên định mềm nhũn nằm trên giường còn mang theo hương vị của ánh mặt trời hung hăng ngủ trưa.

Buổi chiều khi thức dậy, lại ăn vài thứ, liền bị Lục Hàn Tình mang đi nhìn phong cảnh.

Phong cảnh nổi danh ở Kì Huyền là một vườn cúc ở ngoại ô.

Lục Hàn Tình mang theo An Á Phi, Đông Viễn và Tây Nam đánh xe ngựa, chậm rãi đi tới vườn cúc.

Vườn cúc là một mảnh cúc hoang dại, ngoại trừ xa hơn một chút có xây dựng một đình nghỉ mát cho người đi thưởng cúc nghỉ ngơi, còn lại đều là dấu vết người chăm sóc.

Mùa thu hoa cúc nở rộ, hương thơm từng đợt, muôn hình vạn trạng, nhan sắc kiều diễm.

An Á Phi không hiểu thưởng thức hoa, mỗi một bông hoa trong mắt hắn ngoại trừ đẹp, đó là như thế nào để có thể cho vào miệng.

Khi ở hiện đại, hắn ngoài học tập thì chính là nghiên cứu các loại thức ăn.

Chỉ có khi đi vào nơi này, hắn mới đình chỉ loại hành vi này.

Chính là hiện tại nhìn thấy hoa cúc trước mắt, trong đầu hắn liền nghĩ ra rất nhiều món ăn có liên quan đến hoa cúc. Một đôi mắt đen cũng phá lệ sáng ngời.

Đó là khi nghĩ đến mỹ thực do mình làm ra.

Lục Hàn Tình vừa mỉm cười nhìn hắn, tay tự nhiên lôi kéo tay hắn đi đến cái đình cách đó không xa.

Chung quanh thỉnh thoảng cũng có người nhìn đến hai người, ngẫu nhiên cón có thể nghe thấy một ít, “thật là tuấn tú”, “đẹp quá”, linh tinh.

Đôi mắt An Á Phi đều đặt ở trên hoa cúc có thể làm ra những món gì, trong đầu lại hiện ra những món ăn có liên quan đến hoa cúc. Đối với lời bàn tán của người bên ngoài, đương nhiên là không nghe thấy.

Còn Lục Hàn Tình thì đã thành quen, cho nên tự động ngăn chặn lại.

Đông Viễn cùng Tây Nam đem xe ngựa đến một chỗ đất trống để tốt, lúc này mới mang theo giỏ đồ ăn đi tới.

Chung quanh đình đều là cỏ xanh, không ít người đều ngồi trên chiếu, ở giữa thì trải một cái khăn, bên trên để chút đồ ăn, nghiễm nhiên là tư thế du ngoạn.

Lục Hàn Tình thấy nhưng không thể trách, nhớ lại trước đây hắn đi ngang qua Kì Huyền thì gặp lễ hội, hắn cũng đến nơi này xem. Loại hình ảnh này, ở vườn cúc là hết sức bình thường.

Đi đến đám cỏ xanh phía trước, chỗ đó có một dòng suối nhỏ, uốn lượn vòng quanh vườn cúc.

Đối diện dòng suối nhỏ, có trồng một rừng trúc xanh biếc.

Một đám rồi lại một đám, ở giữa có rải một con đường đá nhỏ, đây là huyện lệnh Kì Huyền sai người gieo trồng cùng xây dựng.

Dòng suối trong suốt phân cách hai phong cảnh, một chỗ tự thiên nhiên tạo thành, một chỗ phong cảnh là do con người làm ra.

Đông Viễn mang giỏ điểm tâm đặt trên bàn đá, Tây Nam thì đem cái giỏ đựng linh tinh thứ ở trên tay mình đặt lên ghế, lấy từ bên trong ra một ấm trà còn tỏa ra nhiệt khí, chén trà sạch sẽ.

An Á Phi từ trong mỹ thực lấy lại tinh thần, quay đầu tò mò nhìn thoáng qua chung quanh. “Cảnh sắc ở nơi này thật sự hấp dẫn không ít người đến.”

“Ừ, mùa thu hàng năm là lúc hoa cúc nở rộ, nơi này mỗi ngày đều không dứt người tới tham quan.” Lục Hàn Tình giương mắt nhìn về một tảng lớn hoa cúc ở phía xa xa, “Phi nhi vừa rồi nghĩ đến cái gì.” Ánh mắt sáng kinh người như vậy, thật sự làm cho người ta mê muội.

An Á Phi híp mắt nói: “Ăn”.

Lục Hàn Tình sửng sốt, cúi đầu cười lên tiếng, “Hoa cúc nơi này không cho hái.” Không cần nghĩ cũng biết cái ăn này có quan hệ đến vườn cúc.

An Á Phi mỉm miệng, “Yên tâm, ta không đánh chủ ý vào chúng nó.” Chính là nhìn chúng nó nghĩ tới đồ ăn thôi, cũng không tỏ vẻ hắn sẽ phá hư cảnh sắc này.

Lục Hàn Tình nhìn ngọn núi lớn đối diện, buồn bã nói: “Tòa núi kia có một suối nước nóng thiên nhiên, Phi nhi có hứng thú không.”

An Á Phi sửng sốt, lập tức híp hai mắt lại, “Thu hồi tâm tư trong lòng ngươi đi.” Nam nhân chết tiệt này, hắn mới không có hứng thú với ôn tuyền đâu.

Lục Hàn Tình mỉm cười nhếch mày, khóe miệng nhếch lên không rõ ý tứ có phải là cười hay không, ánh sáng trong mắt sâu kín, “Ta nên thu hồi tâm tư gì?”

An Á Phi không nói gì nhìn hắn.

Khóe miệng tươi cười không thay đổi, chính là con ngươi đen càng sâu thẳm, “Phi nhi sao biết trong lòng ta suy nghĩ cái gì.”

An Á Phi rõ ràng quay đầu, chẳng lẽ nói là do trực giác của hắn?

Ngắm hoa thưởng cảnh có thể, tắm ôn tuyền, đó là chuyện nghĩ cũng đừng nghĩ.

Đông Viễn cùng Tây Nam ngồi ở một bên hạ ánh mắt, không nói một câu.

Trong lòng thì phỉ nhổ nói hành vi của thiếu gia thật sự rõ ràng.

Lúc này tâm tình Lục Hàn Tình cùng An Á Phi rất tốt ngắm hoa, mà Lục phủ ở Lạc thành, mặt mày Lạc Tịch cũng đang trừng mắt người nào đó, “Ngươi vừa rồi nói cái gì? Hàn Tình cùng tiểu Phi trễ vài ngày mới tới sao?”

Lục Thương bất đắc dĩ gật đầu, trong lòng cũng đem đưa con lớn của mình mắng một trận. Biết rõ a cha chính mình muốn gặp tiểu Phi bao nhiêu, lại còn muốn kéo dài thời gian, “Cũng không thể trách Hàn Tình, lời của thừa tướng bên kia ngươi cũng nghe rồi, hiện giờ ở Lạc thành đều làn truyền cháu ngoại trai của thừa tướng, đại công tử Kha gia phải gả cho Lục đại thiếu gia, Hàn Tình trốn tránh là trong vòng dự kiến.”

Tuy là như thế, Lạc Tịch vẫn rất không vui, “Mặc kệ, ngươi viết thư cho ta kêu Hàn Tình mau mang theo tiểu Phi trở về, thừa tướng cùng Kha gia bên kia lão tử đi dọn dẹp.”

Lạc Tịch hung hăng nói, muốn gả cháu ngoại trai cho đứa con cả của hắn nghĩ muốn điên rồi, thế nhưng không để ý chuyện con hắn đã đính hôn, cư nhiên ở xung quanh rải lời đồn, quả thực là rất đáng ghét.

Lục Thương tiến lên đem người đang nổi nóng kéo vào trong ngực hai tay vỗ về sau lưng trấn an nói: “Việc này Hàn Tình sẽ xử lý tốt, ngươi cứ mặc kệ đi đừng quan tâm.”

Thanh âm Lạc Tịch suy sụp, mang theo tức giận rõ ràng, “Không quan tâm mới lạ. Tính tình một hai như vậy, Mặc Hoa cùng Cẩn Phong đâu?”

Lục Thương đau đầu, “Bọn họ đi ra ngoài.”

“Lại đi ra ngoài? Đi ra ngoài đã bao lâu? Đi nơi nào?” Lạc Tịch hỏi liên tục, tức giận không chịu nổi.

Lục Thương thở dài, cúi đầu, trực tiếp ngăn chặn người nào đó đang nói liên tục. Làm sao đã là a cha của ba đứa nhỏ, mà tính tình vẫn dễ dàng giận như vậy.

Lạc Tích nức nở vài tiếng, thật sự đê tiện, mỗi lần đều dùng chiêu này.

Một chỗ trong viện Kha phủ, Kha Mạo Khiêm hung hăng bẻ nhánh cây trước người, trong mắt không che dấu được ghen tị cùng hận ý, cái tên nhà quê chết tiệt kia, thế nhưng muốn tới Lạc thành.

“Ca.” Kha Mạo Quân đi vào trong viện, nhìn thấy tàn cảnh kia, khóe miệng giật một cái, “Tức giận vì chuyện gì vậy.”

Kha Mạo Khiêm căm giận nói: “Không biết Hàn Tình hiện tại đã đi tới đâu rồi?”

Kha Mạo Quân nói: “Hình như tới Kì Huyền rồi.”

Kha Mạo Khiêm lại hung hăng nắm chặt, một đóa hoa đã bị hắn vò thành mảnh nhỏ, “Người của chúng ta còn bao lâu mới đến.”

“Còn ba ngày đi.” Đem một sợi tóc trên trán vén ra sau tai, Kha Mạo Quân nói: “Nghe nói, Lục Hàn Tình mang người nọ đi thưởng cúc.”

Kha Mạo Khiêm bỗng nhiên quay đầu, trên mặt dữ tợn, hai mắt bị ghen tị chiếm cứ, “Kêu người của ta tới rồi liền ra tay.” Tên nhà quê, dựa vào cái gì cùng hắn tranh Hàn Tình.

Kha Mạo Quân cười gật đầu, khuyên nhủ: “Ca ngươi không nên vì người nọ mà tức giận, Hàn Tình cũng chỉ cùng người nọ thưởng cúc mà thôi, cũng không phải cùng nhau tắm ôn tuyền.”

Hai mắt Kha Mạo Khiêm trợn to, “Tiểu Quân, Kì Huyền có phải có một cái suối nước nóng hay không?”

Kha Mạo Quân gật đầu.

Kha Mạo Khiêm nhíu mày trầm tư, “Nếu tắm ôn tuyền, vậy thì ra tay ngay tại ôn tuyền đi.”

“Vâng.” Kha Mạo Quân đồng ý theo, trong mắt hiện lên một mạt châm biếm.

An Á Phi đứng ở phía sau Lục Hàn Tình, hơi hơi nhếch mày nhìn bốn tên cướp đứng ở trước người.

Khi hắn cùng Lục Hàn Tình thưởng cúc xong, uống xong trà, ăn xong điểm tâm, tách rời khỏi xe ngựa, tính toán đi bộ trở về, đi ngang qua một con đường nhỏ ít người đi, có bảy tên quần áo tả tơi từ hai bên đường nhảy ra, trong tay một người còn cầm theo một cây gậy, hiển nhiên là vũ khí của bọn hắn.

Người cầm đầu là một vị hán tử khoảng ba mươi tuổi, tóc tai rối tung thật lâu cũng chưa gội qua, xoắn lại xoắn lại khiến người nhìn cảm thấy buồn nôn.

Quần áo của mấy người lại chỉ có thể che đậy thân thể, tại thời tiết mùa thu dần dần lạnh này, cỏ vẻ mỏng manh lại không có chút độ ấm.

“Đánh, đánh, đánh cướp.” Đại hán không biết là bị cà lăm hay là có chút khẩn trương, hai chữ hoàn hảo, cũng bị hắn nói không hề có khí thế.

Lục Hàn Tình lạnh lùng nhìn bảy người trước mặt, không biết suy nghĩ cái gì, hướng đại hán nói, như thể không nghe thấy.

Đông Viễn cùng Tây Nam có chút đồng tình với mấy người này, thế nhưng nhìn thấy đại hán trước mắt rõ ràng là không có khí thế, lại không khói có chút muốn cười. Chưa thấy người đi cướp nào lại có khí thế như vậy.

Xem ra bọn họ mới càng giống cướp một phương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio