Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

chương 79-1: lòng ta duyệt ngươi (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Mẫu thân, không phải đã nói chỉ làm một bàn tiệc giữa người trong nhà mừng sinh nhật của Vãn Nhi muội muội, sẽ không đãi khách sao?"

Tào Trung Duệ thập phần khó hiểu nhìn mẫu thân Trương thị vùi đầu vào mấy tráp trang sức, không khỏi cất tiếng hỏi.

Sáng sớm hôm nay, hắn và muội muội Tào Trung Nhã đến Nhã Ngũ Đường thỉnh an, Trương thị nhìn xiêm y của Tào Trung Nhã một lát liền lập tức bảo nàng trở về đổi thành bộ mùa xuân màu hồng phấn mới may, lại bảo Khúc ma ma dẫn nha hoàn đi lấy mấy tráp trang sức trong rương đựng đồ hồi môn của mình ra.

Lúc Tào Trung Duệ nói lời này, Trương thị đã từ trong tráp chọn ra một cây trâm có hoa văn vàng lẫn bạc, một cặp trâm bạc khảm mã não đỏ thẫm, năm hoa cài kết bằng trân châu, một cặp vòng tay bằng vàng khảm ngọc, và một cặp khuyên tai bạc phủ bột trân châu đỏ.

Tào Trung Nhã vừa vặn thay đồ mới đi vào vào, Trương thị lập tức bảo Khúc ma ma và Bích Nhi đem trang sức đến cho nữ nhi mang, thế này mới có rảnh giải thích nghi vấn cho con, "Con thì biết cái gì. Chiều hôm qua, lão thái phi của Sở Vương phủ đã phái người đến tặng mấy món trang sức cho Vãn Nhi, nói là tặng quà sinh nhật cho nàng ta. Lão thái thái chối từ thế nào cũng không được, chỉ phải nhận thay Vãn Nhi."

Nói đến đây, Trương thị âm thầm ghen tị một chút, sắc mặt lập tức lại biến thành vui sướng, "Cho nên nương đoán, Sở thái phi hôm nay không chừng lại tự mình tiến đến."

Tào Trung Duệ nhíu mày, "Nếu hôm nay đến, hôm qua đã không tặng lễ. Sở thái phi là người có thân phận cao, sao có thể đến chúc mừng sinh nhật của một bé gái mồ côi, lại còn là một tiểu cô nương vãn bối."

Thật sự có đến hay không, Trương thị cũng không biết chắc, hôm nay kỳ thật đúng là có một vị đại nhân vật tới, chủ yếu là để tặng cho Vãn Nhi một món quà "Kinh hỉ" đâu. Bà uống một ngụm trà, rồi hưng trí bừng bừng nói: "Nhưng lão thái thái đã thay Vãn Nhi mời Hàn ngũ tiểu thư, Duy Phương công chúa và Liên Hương huyện chủ đến, Chuyện này chắc chắn có. Lão thái thái còn bảo muội muội con lát nữa phải giúp Vãn Nhi tiếp khách, dù sao mấy người này đều là quyền quý trong triều."

Tào Trung Nhã nghe vậy, ánh mắt liền tỏa sáng, "Thật vậy chăng?" Trong lòng lập tức sinh ghen ghét, "Lúc trước con không hề nghe lão thái thái nhắc tới. Thật sự là bất công, chuyện gì đều ưu tiên cho biểu tỷ." Hơn nữa, biểu tỷ bằng cách nào đó đã kết bạn với Hàn Điềm Nhã, mà nàng thì một chút tin tức cũng không biết.

Trương thị cũng tràn đầy đồng cảm, lão thái thái thật sự rất bất công Vãn Nhi. Sinh nhật của bọn tiểu bối, vì sợ tổ chức lớn sẽ làm mất phúc khí, nên bình thường đều là trưởng bối tặng lễ, bọn tiểu bối thì tự mình mời vài bằng hữu đến phủ chơi đùa, ăn bát mỳ trường thọ là xong việc. Mấy ngày trước, chính Vãn Nhi nói sẽ không mời ai đến phủ, vậy mà lão thái thái lại mời giúp ả. Bất quá, Trương thị sâu sắc nhận ra mình không thể để mặc nữ nhi tùy ý phát tiết tính tình, vì thế trừng mắt nhìn Tào Trung Nhã một cái, miệng cảnh cáo, "Biểu tỷ con là người cơ khổ, đương nhiên phải đối xử tốt với nàng ta một chút, con cũng phải như vậy."

Tào Trung Nhã khẽ hừ một tiếng, bất mãn cong cong cái miệng nhỏ nhắn. Trương thị đã ân cần dạy bảo mấy lần, bất kể nàng thấy Du Tiểu Vãn khó ưa đến mức nào, ở ngoài mặt cũng không thể để xảy ra xung đột, vì thế nàng mới không dám cãi lại.

Khúc ma ma bận rộn trang điểm cho Tào Trung Nhã, bới cho nàng kiểu lưu phương kế rất được thiếu nữ ưa chuộng, cài lên các loại trang sức do Trương thị chọn. Khúc ma ma làm xong liền đưa Tào Trung Nhã đến trước mặt Trương thị. Trương thị nhìn kỹ vài lần, trong lòng thập phần vui sướng. Nhã Nhi chỉ cần sửa soạn tô điểm lên liền tăng thêm mười phần nhan sắc. Duy Phương Đại công chúa và Liên Hương huyện chủ đều không phải người có dung mạo đặc biệt xuất chúng, Du Tiểu Vãn tuy xinh đẹp, nhưng không thể dụng tâm trang điểm, cũng là uổng công...... Nhã Nhi hẳn là có thể cho người kia lưu lại một ấn tượng tốt!

Hôm nay lão thái thái cố ý dặn, tiểu thọ tinh không cần đến thỉnh an, nhưng Du Tiểu Vãn đã quen thức dậy trước giờ mẹo, ngồi chờ Triệu ma ma cùng Sơ Vân Sơ Tuyết sửa soạn cho mình xong, liền tranh thủ lúc bình minh chưa lên hắn đến Duyên Niên Cư thỉnh an lão thái thái.

ý nói là người có sinh nhật ngày hôm nay

Đến khi Trương thị dẫn con gái và con dâu vào Duyên Niên Cư, trong phòng đã đầy ắp tiếng cười đùa.

Trương thị vào phòng, thấy rõ tình hình trong phòng xong, liền cười khanh khách hỏi, "Hôm nay là ngày lành, lão thái thái ban lễ vật cho Vãn Nhi, Vãn Nhi hẳn phải là người vui vẻ nhất, sao ngược lại là lão thái thái cao hứng thành như vậy?

Tào lão thái thái khó có dịp thấy Trương thị thuận mắt vài phần, liền chỉ vào bức tranh thêu trên bàn, nói: "Nha đầu Vãn Nhi kia, sinh nhật của mình lại đi tặng lễ vật cho ta."

Trương thị lập tức bước vài bước lại gần, giả vờ giả vịt tinh tế xem xét một phen, liền mở miệng khen: "Thật xinh đẹp! Bức mai hạc đồ này có ý nghĩa rất to, cảnh đẹp trong tranh lại đẹp, kỹ thuật thêu công đúng là nhất đẳng. Bức này treo ở đầu giường, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể bình yên đi vào giấc ngủ. Lão thái thái ngủ ngon, thân thể tự nhiên sẽ tốt theo, liền có thể trường mệnh trăm tuổi. Nha đầu Vãn Nhi thật đúng là ngoan hiền, thay Tước gia và con dâu bày tỏ hiếu tâm."

Mợ thật sự là càng ngày càng khéo đưa đẩy, chỉ là cử động mồm mép mấy câu đã muốn kiếm cớ dính chút công lao. Du Tiểu Vãn cúi mắt giấu tâm tư, mỉm cười lộ ra hai phần ngượng ngùng, "Mợ quá khen, kỳ thật này bức tranh thêu này là do con và Yến biểu tỷ cùng hoàn thành. Con vẽ mẫu, còn Yến biểu tỷ thêu."

Thấy lão thái thái không chút che giấu ánh mắt tán thưởng, vẻ mặt từ ái nhìn Tào Trung Yến, nụ cười trên mặt Trương thị thoáng cứng đờ, lập tức lại tự nhiên như lúc ban đầu: "Yến nhi thêu thật là tốt a......" Bằng không trước kia cũng sẽ không luôn bảo nàng thêu hà bao khăn tay, để bà đem ra khoe với mọi người là tay nghề của Tào Trung Nhã, "Nếu lão thái thái thích như vậy, về sau con sẽ bảo Yến nhi làm thêm vài món cho ngài."

Thật biết cách lấy thành quả lao động của người khác đem tặng cho người khác.

Lão thái thái tựa hồ không có nghe ra, híp mắt cười nói: "Nếu con rảnh như vậy, không bằng trước thêu cho mình vài món hà bao, khăn tay. Quần áo của ta đã có Đỗ Quyên làm rồi."

Hà bao và khăn tay đều là những món cần dùng khi nữ nhân sắp xuất giá. Nữ hài tử thường bắt đầu chuẩn bị gả y và đồ cưới từ rất sớm, nhưng bình thường không ai đem chuyện này ra để nói. Lão thái thái nói lời này là có ý muốn Trương thị mau lo hôn sự cho Tào Trung Trinh và Tào Trung Yến, chỉ là hiện đang ngồi trước mặt vài vị tiểu thư, không tiện nói thẳng thôi. Chỉ là nữ hài tử đều trưởng thành sớm, người nào mà nghe không hiểu. Tào Trung Trinh ẩn hàm hưng phấn, Tào Trung Yến thì càng thêm thẹn thùng cúi thấp đầu.

Không bao lâu sau, Tào Thanh Nho dẫn hai đứa con lại đây thỉnh an. Người một nhà ngồi quanh bàn tròn dùng bữa ăn sáng, xong lại dời bước đến phòng nghỉ. Lão thái thái và Tào Thanh Nho lần lượt ngồi xuống trường kỷ khảm hình các vị La Hán, Du Tiểu Vãn liền tiến lên cúi người hành lễ với lão thái thái.

Lão thái thái lập tức cười đến nheo cả mắt, đỡ nàng đứng dậy, đặt phong bì đỏ đã sớm chuẩn bị tốt vào tay nàng, "Vãn Nhi của ta nhất định năm nào cũng sẽ có ngày vui như hôm nay."

Du Tiểu Vãn lại cúi người hành lễ tạ ơn. Nàng quay sang đến trước mặt cậu, Tào Thanh Nho được nàng cúi đầu, nói vài câu động viên xong cũng đưa một phong bì đỏ. Du Tiểu Vãn lễ phép cảm tạ cậu, rồi bắt đầu theo thứ tự hành lễ với Trương thị, Võ thị, đồng dạng đều được một phong bì đỏ. Tào Trung Mẫn, Tào Trung Duệ và các vị biểu muội cũng chuẩn bị lễ vật cho nàng. Chờ lễ vật đều thu xong rồi, các nam nhân mới lên tiếng cáo từ, người thì đi vào triều, người thì đến trường học.

Lão thái thái hỏi Trương thị bàn tiệc buổi trưa đã chuẩn bị thế nào, nghe Trương thị bẩm báo xong, lại cố ý dặn dò một tiếng, "Lần này Duy Phương Đại công chúa sẽ đến, vạn vạn không thể có sơ sót."

Lão thái thái đã từng gặp Duy Phương Đại công chúa vài lần, cảm thấy nàng không phải là loại người không biết đạo lý như trong lời đồ, chẳng qua là được sủng ái một chút, có chút cao ngạo, lại thêm thân phận cao quý, nên nói chuyện mới không biết cố kỵ. Chẳng hạn như nếu một người làm sai chuyện gì đó hoặc là lỡ nói sai một câu gì đó, chỉ có của thân nhân hoặc bằng hữu thân cận nhất mới có thể thẳng thắn vạch trần lỗi sai của người đó, bằng hữu quen biết thông thường thì dùng những cách quanh co khác để nhắc nhở, còn những người không quen thân mấy thì hơn phân nửa đều có thái độ nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, căn bản không thèm quan tâm đến lý lẽ. Nhưng Duy Phương Đại công chúa sẽ thẳng thắn nói ra. Những nữ hài tâm tư nặng sẽ gặp cảm thấy vị công chúa này đang ỷ thế hiếp người.

Thân là công chúa hoàng tộc, loại tính tình này không có gì không ổn. Huống hồ Duy Phương Đại công chúa đối đãi với bằng hữu tương giao thập phần thẳng thắn thành khẩn, cũng không có cái giá, cho nên lão thái thái hy vọng Vãn Nhi có thể thân thiết hơn với Duy Phương Đại công chúa, dù sau này không có nhà mẹ đẻ, cũng có một thế lực lớn bảo vệ cho mình.

Trương thị sao có thể không biết toan tính của lão thái thái, vội cười hớn hở nói: "Con dâu đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, còn chuẩn bị thêm vài món ăn ngon. Nếu Đại công chúa còn hẹn thêm vài vị tiểu thư đến chơi, cũng sẽ không chậm trễ, lão thái thái cứ yên tâm."

Lão thái thái gật gật đầu, Du Tiểu Vãn cũng lên tiếng cảm tạ Trương thị, liền nghe lão thái thái thúc giục về phòng chuẩn bị đãi khách.

Trương thị nhìn theo thân ảnh yểu điệu của nàng đến khi khuất sau tấm màn kết hạt thủy tinh, trong mắt hiện lên một tia đắc ý cùng mấy phần tàn nhẫn.

Sáng hôm qua, đại quản gia vừa ra phủ đưa thiệp mời đến hoàng cung, Trương thị liền thu được tin tức. Bà lập tức cho người đến phủ Nhiếp Chính Vương, báo cho Trương Quân Dao. Trương Quân Dao lập tức tìm cớ đến bái phỏng Sở Vương phủ một phen. Trương Quân Dao nhanh mồm nhanh miệng, chỉ vài câu liền khiến cho người vốn không thích tiếp đãi trắc phi như Sở Vương phi cũng phải lộ nụ cười thật tình. Sau đó, Trương Quân Dao lại cố ý nhắc khéo vài câu, lộ ra tin tức Vãn Nhi biểu muội mời Duy Phương Đại công chúa đến tiệc sinh nhật, còn nó Tào gia có ý đồ bám váy Duy Phương Đại công chúa, dựa thế cầu một ý chỉ tứ hôn. Cuối cùng Trương Quân Dao mỉm cười nói: "Biểu muội của ta là người có phúc khí, nếu có thể thực sự cầu Thái Hậu chỉ hôn, sau này nếu được gả vào vương công phủ đệ cũng có thể đứng vững gót chân vài phần."

Sở Vương phi lúc ấy nghe xong, ánh mắt thiết chút nữa là tối sầm lại, lại cố mím môi cười, không nói gì tiếp. Đợi Trương Quân Dao đi rồi, bà lập tức cho người đến trong cung hỏi thăm, quả nhiên nghe nói Tào gia dâng thiệp đến mời Đại công chúa. Bà liền cho người gạt thiệp mời đó sang một bên, đợi đến sáng hôm nay mới đưa lên cho Đại công chúa. Còn bà thì hôm nay cố tình mặc bộ triều phục cầu kỳ đến Tào phủ làm khách.

Trong phủ bỗng có một vị khách tôn quý như vậy đến, lão thái thái có chút không hiểu, lại ẩn ẩn có chút hiểu được, cũng không dám chậm trễ, tự mình ra ngoài đón, thỉnh lên ngồi ghế trên, lại dùng loại trà ngon nhất, trái cây tươi nhất để khoản đãi. Trương thị cùng Võ thị, kể cả Hà Ngữ Phương và ba tỷ muội Tào gia đều được giữ lại trò chuyện với Sở Vương phi. Trương thị dùng hết khả năng nịnh bợ Sở Vương phi một cách kín đáo, nói chừng vài câu liền đem đề tài chuyển hướng về phía nữ nhi nhà minh. Tào Trung Nhã cũng biểu hiện thập phần xuất sắc, đem toàn bộ lễ nghi do Nghiêm ma ma dạy ra dùng hết, làm cho Sở Vương phi chọn không ra điểm sai nào. Sở Vương phi đành khách sáo ca ngợi vài câu, chính là ý cười thưởng thức chưa tới đáy mắt.

Lúc này Du Tiểu Vãn còn chưa biết trong nhà có một vị khách quý như vậy đến chơi. Nàng còn đứng trước gương thay y phục.

"Có mỏng quá không?" Du Tiểu Vãn xoay vòng eo, nhìn nhìn trái phải.

Chiếc áo gấm nàng đang mặc thật ra cũng là màu trắng bình thường mọi ngày, chỉ là toàn bộ phần váy đều dùng chỉ bạc thêu hoa văn ẩn hình mây, chỗ mép váy và cổ tay áo thêu thêm vài đóa phù dung màu vàng nhạt, hồng phấn. Phối màu như vậy vừa phù hợp tuổi của nàng, lại không quá mức diễm lệ. Chính là bóng người trong gương có vẻ quá yểu điệu, làm cho nàng cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng... À, là do không mặc áo lót bông! Có thể là vì vậy mới khiến vòng eo của nàng càng thêm thon nhỏ, so với người khác còn có vẻ mỏng mảnh hơn. Giờ đang là đầu xuân, thời tiết thường se lạnh, nàng vốn có chút lạnh nên thường mặc lót thêm một lớp bên trong.

Triệu ma ma cùng Sơ Vân Sơ Tuyết đều cảm thấy rất xinh đẹp, cười nói: "Không tệ, lát nữa có yến hội, ngài lại là chủ nhân, mặc dày quá sao có thể đãi khách? Yến hội lại tổ chức ở Chiêu Nguyệt Các, lão thái thái đã sớm cho người đốt lò sưởi, rất là ấm áp. Tiểu thư lúc đi trong vườn chỉ cần khoác thêm một tấm áo choàng lông cáo, tay có thể mặc thêm ống tay áo phủ lông, chừng nào đến Chiêu Nguyệt Các lại cởi ra."

Cái "ống tay áo phủ lông" này là mình edit đại, tuy mình biết cái đó là cái trong hình dưới nhưng mình không biết tiếng Việt thì gọi là cái gì. Các nàng có biết cái đó gọi là cái gì không?

Nói xong, Triệu ma ma liền bảo tiểu nha hoàn lấy áo choàng lại đây, khoác lên cho nàng. Du Tiểu Vãn cảm thấy ấm hơn một chút, nhìn lại mình một cái trong gương, rồi cứ như vậy mặc áo choàng ngồi trong phòng, mắt nhìn đồng hồ cát báo giờ, thong thả chờ khách tới cửa.

Người tới cửa trước không ngờ là Nghiêm ma ma. Du Tiểu Vãn vội nghênh bà ngồi vào ghế, Sơ Tuyết dâng lò sưởi ấm cầm tay lên. Nghiêm ma ma khoát tay áo, cười nói: "Trong phòng có chậu than là đủ rồi, ta không sợ lạnh như vậy." Nói xong đưa một túi vải cho Du Tiểu Vãn, ý bảo nàng mở ra. Bên trong là một cặp găng tay màu xanh da trời có có thêu chữ phúc bằng chỉ bạc ở mỗi ngón tay, và một áo tay áo phủ lông. "Găng tay là sư phụ của cô nương làm tặng cho cô nương. Tay áo là ta làm, tay nghề đương nhiên không thể so với sư phụ của cô nương, may là loại da lông này cũng tạm được, cô nương đừng ghét bỏ là tốt rồi."

Mội khối da lông chồn bạc trắng không một tia tạp sắc nếu chỉ nói là tạm được, thì trên đời không có mấy thứ tốt.

Du Tiểu Vãn cảm động không thôi, vội đứng dậy cung kính cúi người, giọng nói đều lộ ra âm rung, "Vãn Nhi thập phần thích, đa tạ Nghiêm ma ma. Thỉnh ma ma chuyển đạt lòng biết ơn của Vãn Nhi đến sư phụ. Vãn Nhi...... Thật sự không biết nói gì cho phải, chỉ mong ngày kia khi hai vị ma ma muốn lui về dưỡng tuổi thọ, có thể để cho Vãn Nhi được biểu đạt tâm ý."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio