Giọng Tào Thanh Nho vốn lớn, nay lại còn quát hỏi như vậy, nhất thời khiến Tào Trung Nhã sợ hãi, rút lui vài bước, khuôn mặt nhỏ nhắn lã chã chực khóc, kinh hoàng nhích lại gần Trương thị, nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Là Vãn Nhi biểu tỷ đưa cho con, đưa lúc hôm qua đến Đàm Chá Tự."
Trương thị vội che chở nữ nhi, nói: "Tước gia, ngài phát hỏa cái gì vậy nha?"
Tào Thanh Nho chỉ tấm áo choàng màu tím nay đã biến thành màu xanh trong bóng tối, nói: "Chính ngươi nhìn đi."
Trương thị theo hướng tay hắn nhìn sang, nhất thời cũng nổi giận, đứng bật dậy, kéo Tào Trung Nhã tới trước mắt mình, lớn tiếng chất vấn, "Con nói thực cho ta, hôm qua là con hẹn Bắc thế tử đến gặp mặt?"
Tào Trung Nhã ủy khuất bật khóc, "Nữ nhi sao có thể ra chuyện gièm pha này, nữ nhi hôm qua đã giải thích rồi, sao phụ thân mẫu thân bỗng nhiên lại hỏi?"
"Ta chỉ hỏi con, có phải là con không!"
"Không phải! Nữ nhi nếu có chút nửa câu dối trá, thiên lôi đánh xuống, không chết tử tế được!"
Trương thị nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Tào Thanh Nho, "Tước gia, ngài cũng nghe đấy, thề độc như vậy mà Nhã Nhi cũng dám, ta tin tưởng Nhã Nhi sẽ không làm chuyện mất tự trọng như vậy. Lại nói, áo choàng này, hôm qua ta đã thấy, rõ ràng là nhiều màu, sao lúc vào nhà lại biến thành màu xanh lá?"
Tào Thanh Nho kỳ thật cũng không lỗ mãng như biểu hiện bên ngoài của hắn, Trương thị lại ám chỉ rõ ràng như vậy, hắn đương nhiên liền có hoài nghi, chẳng lẽ là Vãn Nhi cố ý tặng tấm áo choàng có khả năng đổi màu?
Trương thị thấy củi lửa đã sắp tới, liền nháy mắt một cái, ý bảo nữ nhi lui ra ngoài, từ đầu tới đuôi không để nữ nhi liên quan một tí tẹo nào. Đợi trong phòng chỉ còn hai vợ chồng, Trương thị liền ôn nhu săn sóc, tự tay rót chén trà nóng, đưa đến trên tay Tào Thanh Nho, dịu dàng hỏi, "Tước gia suy nghĩ cái gì?"
Tào Thanh Nho liếc mắt nhìn Trương thị một cái, than nhẹ một tiếng, "Nghĩ Vãn Nhi vì sao bỗng nhiên tặng áo choàng cho Nhã Nhi."
Trương thị mềm nhẹ cười, "Có lẽ là đúng dịp, cũng có thể là Bắc thế tử sau khi thấy Nhã Nhi mặc áo choàng này, mới gửi lời này đến, không chừng là Bắc Vương phi không muốn chúng ta oán hận Bắc thế tử." Nói xong, vịn lấy cánh tay trượng phu, "Tước gia trăm ngàn đừng hoài nghi Vãn Nhi, tuy Vãn Nhi có ý muốn biểu hiện tốt trước mặt Hàn phu nhân, mong Hàn phu nhân thân thiện với mình hơn Nhã Nhi một chút, nhưng nàng mới bao nhiêu tuổi a, làm sao hiểu được những loan loan vòng vòng như thế?"
Đường đường Thừa tướng phu nhân làm sao có thể vô duyên vô cớ đến bái phỏng Tào phủ, tuy rằng Hàn phu nhân không nói rõ, nhưng Tào Thanh Nho, lão thái thái và Trương thị đều biết, là vì trong buổi tụ hội đầu năm của bách quan, Tào Trung Duệ đã làm một bài thơ văn chương xuất chúng, được Nhiếp Chính Vương cùng bách quan khen ngợi, Hàn phu nhân lại có một nữ nhi tuổi tương đương, nên mới cố ý đến Tào phủ quan sát một phen.
Hôn nhân giữa các hào môn thế gia trước nay đều như vậy, không ai nói rõ điều gì, tìm một cái cớ đến phủ của nhau, nếu nhìn thuận mắt, sẽ bồi dưỡng quan hệ, hoặc là nhờ một người có thể diện ra mặt ám chỉ, nếu bên kia cũng có ý kết thân, liền cho một cái tin chính xác, đối phương mới dám mời bà mối tới cửa cầu hôn. Không nhà nào dám tùy tiện cầu hôn, nếu là bị cự tuyệt, sau này biết đối mặt nhau trên triều đình thế nào?
Bởi vậy, khi biết Hàn phu nhân muốn đăng môn, Tào gia mới cao hứng như vậy. Ở trong lòng Tào Thanh Nho, con mình là thập phần vĩ đại, là rường cột tương lai của nước nhà, được Thừa tướng phu nhân nhìn trúng là tất nhiên, hiện tại nghe Trương thị nói vậy, tựa hồ Hàn phu nhân cũng thập phần vừa lòng Nhã Nhi, mà Vãn Nhi tựa hồ cũng có chút ý tứ với Hàn Nhị công tử...... Hắn không khỏi nhướng mày nhăn lại, não ruột nói: "Muội muội và muội phu lúc còn tại thế rốt cuộc đã dạy nữ nhi thế nào? Nữ nhi gia sao lại có thể không biết tự trọng như vậy!"
Hôn nhân đại sự đều là cha mẹ chi mệnh, môi chước ngôn, nàng lại đem chính mình chường tra trước mặt Hàn phu nhân, còn đối địch với Nhã Nhi vì Nhã Nhi được Hàn phu nhân thưởng thức. "Không cần hỏi nữa, áo choàng này nhất định là do nàng cố ý đưa, tuổi còn nhỏ mà tâm tư thật quá ác độc! Ta phải đi giáo huấn nàng một chút!"
Tào Thanh Nho dứt lời liền đứng lên.
Không nói là hãm hại thanh danh của Nhã Nhi, mà chỉ nói là đưa áo choàng, vẫn là nể thình muội muội và muội phu thi thổ chưa khô.
Trương thị trong lòng mừng rỡ, trên mặt lại tỏ ra u buồn, vội đứng lên ngăn Tào Thanh Nho, nói: "Tước gia, ngài nói như vậy thì có chứng cớ gì? Bất quá chỉ là ngài đoán thôi, nếu không phải Vãn Nhi gây ra, ngài đi chất vấn, sẽ làm nàng tổn thương trong lòng. Nếu thật sự là nàng gây nên, ngài cũng phải nể tình muội muội và muội phu, tha thứ cho nàng. Dù sao nàng tuổi còn nhỏ, chậm rãi dạy dỗ, tóm lại là có thể sửa được. Phẩm tính của Thanh Tiên muội muội thế nào, hai chúng ta là người biết rõ ràng nhất, đó thật sự người ôn nhu nhất, hiền lành nhất thiên hạ, Vãn Nhi là do muội muội dạy dỗ từ nhỏ, làm sao có thể ác độc như vậy, hơn phân nửa là do người bên cạnh bày cho nàng."
Lời khuyên bảo này nói tới nói lui một hồi, đến khúc cuối đã trực tiếp định tội Du Tiểu Vãn, nhưng Tào Thanh Nho lại không cảm thấy có gì không ổn, lập tức gật gù nói: "Đúng vậy, hơn phân nửa là đám nô tài thối đó dạy hư nàng."
Trương thị nói như đang giải vây cho Du Tiểu Vãn, tiếp tục dẫn dụ, "Vãn Nhi chỉ sợ cũng là lo lắng cho hôn sự của mình. Nữ nhi nhà người khác, ở tuổi như vậy đã bắt đầu cân nhắc chuyện hôn nhân, bình thường mười hai mười ba tuổi đã đính ước xong. Nhưng nay nàng còn phải giữ đạo hiếu ba năm, đợi nàng xong hiếu kì, những nam nhân trong sạch khác đều đã đính hôn."
Tào Thanh Nho nghe vậy, giận quá, dùng sức vỗ bàn trà, "Ở trong hiếu kì còn cả ngày suy nghĩ mấy chuyện này, là người nào xúi giục, phải điều tra ra cho ta, ta sẽ đánh kẻ đó bằng roi rồi phát mại ra ngoài."
Trương thị chần chờ nói: "Nếu là Vãn Nhi không chịu nói, biết điều tra thế nào? Lại nói, chuyện dẫn Bắc thế tử đến gặp Nhã Nhi, nàng làm sao biết Bắc thế tử xưa nay rất không phân rõ phải trái, lại làm sao biết người này ở đâu? Theo ta thấy, trong số những người bên cạnh nàng khẳng định có kẻ tâm tư nặng, bên ngoài cũng phải có kẻ tiếp ứng mới thực hiện được. Người bên cạnh nàng thì chỉ cần ta chú ý một chút, liền có thể quản trụ. Nhưng người ở bên ngoài thì biết quản thế nào?
Đám nô tài này chỉ sợ là muốn giựt giây Vãn Nhi ghét bỏ chúng ta, như vậy sẽ không còn ai quản thúc bọn họ, bọn họ muốn khi dễ Vãn Nhi thế nào cũng được. Cho nên ta luôn nói, phải tìm người giúp Vãn Nhi quản lý điền trang và cửa hàng của nàng. Trước lúc Vãn Nhi có thể phân rõ phải trái, tốt nhất đừng để nàng gặp gỡ những người đó thì hơn."
Tào Thanh Nho liên tục gật đầu, "Ngươi nói đúng!"
Trương thị than nhẹ một tiếng, "Tước gia hiểu được là tốt rồi, ta chỉ là muốn nói vậy thôi, nếu quả thực ta nói với Vãn Nhi, muốn nàng giao điền trang và cửa hàng cho chúng ta quản, chỉ sợ không chỉ là nàng, ngay cả lão thái thái cũng sẽ cảm thấy chúng ta muốn chiếm tiện nghi của nàng."
Bà nói một ngụm "chúng ta" lại một ngụm "chúng ta", đem tư tâm của mình dọn dẹp sạch sẽ. Tào Thanh Nho tin tưởng bà, bình tĩnh nói: "Việc này ngươi đúng là không tiện ra mặt, để ta đi nói với lão thái thái, làm cho lão thái thái ra mặt nói với Vãn Nhi."
Dứt lời lập tức đi ra ngoài.
Lần này, Trương thị không lại ngăn hắn, chính là cười dặn dò: "Tước gia đừng nhắc chuyện áo choàng trước mặt lão thái thái, trong lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, lão thái thái sẽ khó xử."
"May mà ngươi khoan dung, đổi lại là mẫu thân khác, sao chịu dễ dàng tha thứ kẻ đã siểm hại nữ nhi nhà mình."
Trương thị cười càng thêm dịu dàng, hiền lành nói: "Ta đã thề xem Vãn Nhi như nữ nhi của mình, nay nàng đi sai bước nhầm, ta chỉ biết oán mình không dạy nàng cho tốt, làm sao có thể so đo."
Tào Thanh Nho cảm động vỗ vỗ bàn tay Trương thị, thế này mới xoay người đi.
Lúc này, Khúc ma ma rón ra rón rén đi vào, nhỏ giọng nói: "Chúc mừng phu nhân được đền bù tâm nguyện."
Trương thị đắc ý cười, ranh con, còn muốn nhảy ra lòng bàn tay của ta sao?
.
.
.
Mặc Ngọc Cư -
Du Tiểu Vãn cẩn thận nghe Phong Nhi hồi bẩm, nhẹ nhàng cười. Sau khi Nhã Nhi mang bộ mặt đầy nước mắt ra ngoài, một nén hương sau, cậu nổi giận đùng đùng đến Duyên Niên Cư. Xem ra, Trương thị đã bắt đầu động thủ!
Nàng thong dong ra lệnh, "Ma ma mau tới trang điểm giúp ta, đã đến lúc ta đi thỉnh an lão thái thái rồi."