Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

chương 49-3: vu oan ngược lại (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiễn khách ra đại môn lên xe ngựa xong, lão thái thái mỉm cười nắm tay Du Tiểu Vãn, nói: "Vãn Nhi của ta thật là đáng yêu."

Tào Trung Nhã trong lòng không phục, ôm lấy cánh tay kia của lão thái thái, làm nũng nói: "Lão thái thái, chẳng lẽ Nhã Nhi không đáng yêu sao?"

Lão thái thái ha ha cười nói: "Đáng yêu, đều đáng yêu!"

Trương thị vội vàng tiếp lời, nói như than thở: "May mà cửa hàng bên ngoài có bán Tùng Vụ và Cỏ Linh Chi, nếu không sẽ đắc tội với Tấn Vương phi rồi."

Lão thái thái trầm ngâm một chút, nói: "Canh giờ còn sớm, đi gọi ma ma quản sự và Võ di nương tới, đem cả trướng sách đến. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Tào phủ chúng ta mất trộm, phải điều tra triệt để mới được."

Trương thị nghe vậy, mừng thầm trong lòng, lập tức bảo Khúc ma ma đi làm, lại dốc lòng giúp vịn tay đỡ bà bà về phòng, còn mời cả Tước gia đến.

Không bao lâu sau, Võ di nương, Vương tẩu tử - ma ma quản kho hàng - và Chu ma ma - ma ma quản phòng bếp - đều đến. Ba người cung kính hành lễ, cúi đầu nín thở chờ lão thái thái lên tiếng.

"Võ di nương, ngươi nói trước đi."

Võ di nương cũng sợ tự rước lấy họa, đã sớm bảo Xảo Ấn và Xảo Như cẩn thận xem kỹ sổ sách, hàng rõ ràng không có ai lĩnh, phòng bếp cũng không dùng đến, chỉ có thể là do kho hàng quản lý không sơ sẩy nên bị trộm.

Vương tẩu tử lập tức kêu oan, "Cả nhà nô tỳ đã ở Tào phủ mấy thập niên, chưa từng làm ra việc trộm đạo, huống hồ nếu nô tỳ muốn trộm, cũng sẽ trộm những vật gì có số lượng nhiều lại dễ bán, không dễ bị phát giác, còn hai loại vật phẩm này quý trọng như vậy, nô tỳ dù trộm cũng không thể bán ra a." Nói hết sức hợp tình hợp lý.

Lão thái thái ánh mắt trầm ám, không nói một lời. Tào Thanh Nho lại thập phần tức giận, "Không phải ngươi thì ngươi mau nói tên người nào không có thẻ bài mà vào kho hàng?" Lập tức bị mất món đồ trị giá mấy ngàn lượng bạc, còn nhiều hơn lương bổng một năm của ông, không thịt đau mới là lạ.

Trương thị cầm sổ sách lên, làm bộ lật ra xem, "Ừm, từ lúc muội muội tiếp nhận sổ sách, không đến kiểm tra kho hàng sao?"

Võ di nương thầm nghĩ, kho hàng một năm chỉ kiểm kê một lần, hiện tại không phải cuối năm, trong phủ lại không có đại sự gì, kiểm cái gì mà kiểm? Miệng lại kính cẩn đáp: "Vâng, ấn theo quy củ cũ, một năm kiểm kê một lần."

Trương thị âm thầm cười lạnh, trên mặt lại lộ ra vẻ khó xử, "Hôm ta giao sổ cho muội, ta có đến kho hàng một lần, khi đó là đến lấy thứ khác, thấy hai thứ đó vẫn còn ở trong kho."

Vương tẩu tử tựa hồ nhớ tới cái gì, vội hỏi: "A, đúng rồi, đầu tháng khi thân mình lão thái thái không khoẻ, cần lấy hai củ nhân sâm trong kho hàng. Nhân sâm và Cỏ Linh Chi đặt ở cùng một nơi, lúc ấy nô tỳ còn thấy Cỏ Linh Chi."

"Nói như vậy là chuyện chỉ xảy ra gần đây." Trương thị hạ kết luận, nghiêm nét mặt nói: "Mấy thứ này xác thực rất khó bán đi, rất nhiều phủ đều muốn mua chúng, nhưng vì sợ mua phải hàng giả, hơn phân nửa đều là mua ở cửa hàng tin cậy. Ta tin tưởng, những thứ này, hẳn là còn một phần nhỏ vẫn còn ở trong phủ."

Ánh mắt Tào Thanh Nho trầm xuống, mày dựng thẳng, quát to: "Tào quản gia, lập tức gọi Ngọc di nương, Thạch di nương và các tiểu thư, công tử đến Duyên Niên Cư. Còn ngươi, mau dẫn người đến, soát phủ!"

Thế nhưng không cần để ý đến các bà tử có mặt ở đây, có thể thấy Tước gia là thực tức giận. Trương thị cúi đầu uống trà, trong lòng đắc ý không thôi, lại đề nghị nói: "Tước gia, vì để cho công bằng, tốt nhất nên gọi tất cả mọi người trong các viện đều đến đây, không được tùy ý đi lại, ai đã ở đây thì phải ở lại đây."

Tào Thanh Nho gật đầu, "Ừm, phải nên như thế!"

Du Tiểu Vãn tâm niệm khẽ động, mợ không có khả năng vô duyên vô cớ dẫn cậu đến để soát phủ, chẳng lẽ bà biết chắc sẽ phát hiện tang chứng trong viện của Võ di nương? Nghĩ như vậy, nàng liền bắt đầu chú ý thần sắc từng người trong phòng.

Võ di nương đã sớm nghĩ tới chiêu này, cũng đã sớm bảo Xảo Ấn và Xảo Như âm thầm cẩn thận kiểm tra viện của mình và viện của mẹ con Ngô thị một lần, cho nên lúc này một chút cũng không lo lắng. Nàng không lo lắng, nhưng Tào Trung Mẫn vừa mới đến Duyên Niên Cư, khi nghe nói đến việc này, sắc mặt nhất thời biến đổi, lập tức cố nén hoảng hốt, sóng vai cùng đệ đệ ngồi xuống.

Điểm thần sắc nho nhỏ này không tránh được ánh mắt của Trương thị, bà thầm cười to ở trong lòng không thôi, Võ di nương a Võ di nương, ngươi tự cho là thông minh, đã tra xét viện của mình trước, lại không thể ngờ đứa con trai luôn khiến ngươi kiêu ngạo sắp sửa tát vào mặt ngươi!

Bởi vì sắp đến cuối năm, Tào Trung Mẫn muốn chuẩn bị một phần hậu lễ tặng cho ân sư, biết ân sư có bệnh cũ, mỗi khi phát bệnh phải dùng bột Cỏ Linh Chi, hắn liền một lòng đi tìm một nhánh Cỏ Linh Chi thượng phẩm, mà tình cờ trong nhà một người bạn học quen thân của hắn có vừa đúng một nhánh. Người bạn học rất thích đánh bạc, cái gọi là mười lần thắng chín lần thua, dạo gần đây thua bạc nhiều, nên đã trộm Cỏ Linh Chi trong nhà bán cho hắn. Sau khi nghiệm hàng xác nhận là Cỏ Linh Chi thượng phẩm, trên thị trường phải có giá đến một ngàn năm trăm lượng bạc, mà người bạn học này chỉ muốn lấy một ngàn ba trăm lượng, còn luôn thề thốt nói rằng cho bị cha mẹ xử phạt thế nào cũng sẽ không liên lụy đến Tào Trung Mẫn. Tào Trung Mẫn thập phần tâm động, liền thanh toán bạc mua về, hiện tại đang để ở trong ngăn tủ phòng ngủ của mình.

Mà lúc này Tào Trung Mẫn cũng hiểu được, mình đã bị trúng kế, còn là bị người bạn học tốt nhất lừa gạt!

Tào Trung Mẫn khẩn trương siết chặt nắm tay, trong lòng đấu tranh tư tưởng kịch liệt, nói, hay là không nói? Hiện tại nói, hắn sẽ không bị xem là kẻ trộm Cỏ Linh Chi, nhưng cửa hàng Du gia còn chưa chia hoa hồng, lấy tiền lương một tháng hai mươi lượng bạc của hắn, bình thường còn phải xin tiền hàng tháng trong phủ, nay biết giải thích số tiền một ngàn ba trăm lượng kia thế nào? Kỳ thật, số bạc này là do hắn lén tích góp khi còn quản lý sản nghiệp của Tào gia, phụ thân không phải kẻ ngốc, nhất định sẽ nghĩ ra được việc này, về sau chỉ sợ sẽ không để cho hắn quản lý sản nghiệp, mà di nương cũng có khả năng bị liên lụy. Nếu không nói, Cỏ Linh Chi được tìm ra trong phòng hắn, phải giải thích thế nào? Làm không tốt, chính mình và di nương vẫn sẽ bị xem là kẻ trộm.

Hắn gấp đến độ tâm can như bị mèo cào, nhưng ở mặt ngoài vẫn phải ra vẻ trấn định tự nhiên, làm bộ uống trà để che giấu một chút, khi nâng chung trà lên lại phát giác bàn tay cầm chén trà run rẩy khanh khách, hoảng sợ vội vàng buông xuống.

Vừa nhấc mắt lên, ánh mắt của Tào Trung Mẫn chạm vào ánh mắt của Du Tiểu Vãn giữa không trung, ánh mắt nàng lạnh nhạt yên tĩnh, có sức mạnh yên ổn lòng người. Tào Trung Mẫn trong lòng khẽ động, ánh mắt chợt lóe lóe, phát ra tín hiệu cầu cứu.

Du Tiểu Vãn lại giống như không thấy, ánh mắt lướt đi, chuyển dời về phía lão thái thái. Nàng im lặng ngồi trong chốc lát, bỗng nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nhỏ giọng nói với lão thái thái: "Bụng con đau, muốn đi vệ sinh một chút."

Lão thái thái vô cùng thân thiết vỗ vỗ tay nàng, "Đi đi, bảo Sơ Vân hầu hạ."

Sơ Vân bước lên phía trước, vịn tay tiểu thư ra tịnh phòng ở mặt sau. Trương thị cũng không để ý, tịnh phòng chỉ có một phiến cửa sổ ở mái nhà, Du Tiểu Vãn không có khả năng chuồn đi, mà cho dù nàng có chuồn đi cũng không thể cản bà.

Lúc vừa đi ra sau bình phong, ánh mắt Du Tiểu Vãn nhẹ nhàng đảo qua mặt Trương thị, đáy mắt nhàn nhàn trào phúng, chỉ sợ nguyện vọng của mợ lại thất bại thôi.

Đến tịnh phòng, Du Tiểu Vãn vội dặn Sơ Vân, "Ta đi ra ngoài một chút, ngươi nhớ canh chừng cho tốt, đừng để ai tiến vào." Dứt lời liền kéo váy cột lên eo, phi thân nhảy ra cửa sổ ở mái nhà.

Tập võ với Tương Đại nương được nửa năm, Du Tiểu Vãn là một nữ hài tử, tuổi lại không lớn, thân thể vốn nhẹ nhàng, cho nên nàng xuất sắc nhất chính là khinh công. Nàng nương theo bóng đêm, nhanh chóng lẻn vào phòng Tào Trung Mẫn, không cần bao nhiêu thời gian liền tìm được một cái hộp gấm, mở ra xem, quả nhiên là một nhánh Cỏ Linh Chi.

Cỏ Linh Chi là vật phẩm chỉ có người già mới dùng, Võ di nương và Mẫn biểu ca đều không cần dùng, mua Cỏ Linh Chi làm cái gì? Du Tiểu Vãn híp mắt suy nghĩ chốc lát, chợt bừng tỉnh đại ngộ, là tặng ân sư! Bất quá Cỏ Linh Chi quý trọng như vậy, tiền mua Cỏ Linh Chi khẳng định kiếm được không quá sáng rọi, hiển nhiên đã bị Trương thị biết, bà ta làm sao biết được? Hay là chuyện này vốn là do bà đã sớm mưu tính trước?

Càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng có khả năng, Du Tiểu Vãn cười lạnh, muốn lục soát phải không? Nếu thứ này được tìm ra trong phòng mợ, không biết mợ sẽ giải thích thế nào?

Du Tiểu Vãn lập tức lại phi thân nhảy ra, đi về phía Nhã Ngũ Đường.

Giấu hộp gấm vào trong chiếc tủ nhiều ngăn trong phòng ngủ của Trương thị xong, Du Tiểu Vãn đang định trở về, bỗng nhiên cảm thấy trên lưng phát lạnh, vội quay đầu lại, thì thấy phía sau có một người mặc đồ đen từ trên xuống dưới không biết đã xuất hiện từ lúc nào.

"A!" Dù Du Tiểu Vãn có trấn định thế nào, cũng bị hù nhảy dựng, thiếu chút nữa kêu to lên.

Bất quá người tới hiển nhiên còn sợ nàng kêu hơn, vội đưa tay che kín miệng nàng. Người này từ đầu đến chân đều khóa lại trong màu đen, ngay cả chỗ đôi mắt cũng bịt một tầng vải lưới đen. Cả người hắn toát ra một loại khí chất vừa lãnh khốc vừa bá đạo, khiến người ta ở trước mặt hắn bất giác khẩn trương, khiếp đảm.

Che hai mắt rồi chẳng lẽ cũng thấy được đường đi? Trong cái đầu khẩn trương của Du Tiểu Vãn bỗng nhiên nảy ra một nghi vấn như vậy, nàng bỗng nhận thấy, người này không có ác ý, trên người không có sát khí. Nghiệm ra được điều này, nàng liền chậm rãi trấn tĩnh trở lại.

Người tới có vẻ thực thưởng thức sự gan dạ sáng suốt của nàng, tầm mắt sáng như lưỡi đao xuyên thấu qua tấm mạn đen, phóng lên trên mặt nàng, "Ngươi đang làm cái gì?"

Lời này tựa hồ hẳn là ta tới hỏi mới phải! Du Tiểu Vãn có chút bất đắc dĩ, bất quá vẫn nhu thuận đáp: "Vu oan."

Người nọ tựa hồ không đoán được nàng sẽ thành thật như vậy, lông mày giương lên thật cao, một lúc lâu không nói tiếp, mãi một hồi mới hỏi, "Vu oan xong rồi?"

"Vu oan xong rồi. Ta phải đi trở về, nếu không sẽ lộ." Du Tiểu Vãn thành khẩn nói: "Muốn trộm cái gì thì trộm nhanh lên một chút, lát nữa quản gia sẽ dẫn người đến lục soát nơi này."

Người nọ không khỏi cười nói: "Đa tạ nhắc nhở." Sau đó buông lỏng tay ra.

Du Tiểu Vãn vừa được tự do, lập tức từ cửa sổ phi thân ra ngoài, bay nhanh trở về Duyên Niên Cư.

Trương thị thấy nàng đến, liền trào phúng nói: "Mới trở lại?"

Nếu là đi nhà xí, thời gian đúng là có hơi dài một chút. Du Tiểu Vãn chỉ cười không nói.

Không bao lâu sau, Tào quản gia triệu tập đủ người, bắt đầu lục soát. Mọi người ở Duyên Niên Cư không đợi bao lâu, Tào quản gia liền mnag bộ mặt xấu hổ trở lại, nói, "Hồi bẩm Tước gia, ở... ở trong phòng phu nhân phát hiện có một hộp Cỏ Linh Chi... có... có ba nhánh."

"Cái gì!" Trương thị đứng phắt dậy, thanh âm the thé chói tai, "Ngươi nói bậy! Ta làm sao có Cỏ Linh Chi!"

Du Tiểu Vãn cũng mộng, rõ ràng trong hộp chỉ có một nhánh Cỏ Linh Chi a!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio