Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

chương 59-2: buôn bán khó làm (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Du Tiểu Vãn quay sang kính nàng một câu, “Đừng tưởng rằng không bị Vương phi gọi đến ngồi bên cạnh sẽ không đắc tội với người khách, nếu không, vì sao Mạc phu nhân và các phu nhân khác lại không còn muốn quan tâm đến ngươi? Không công lấy nóng mặt đi thiếp lãnh mông của người ta.”

Tào Trung Nhã tức giận, chỉ thẳng vào mặt nàng, “Ngươi! Còn không phải đều là do ngươi nói lung tung!”

“Ngươi dám nói những lời hắc bạch điên đảo, ta vì sao không thể ám phúng vài câu?” Du Tiểu Vãn cười lạnh nhìn Tào Trung Nhã, bỗng nhiên cúi người lại gần, đè thấp thanh âm, nói nhỏ vào tai Tào Trung Nhã: “Ngươi tưởng hủy thanh danh của ta, món nợ này, ta nhớ kỹ!”

Lời này, từng chữ từng chữ một bay vào lỗ tai Tào Trung Nhã, mang theo vài phần âm lãnh, vài phần sắc bén. Tào Trung Nhã không tự giác run lên, ngoài mạnh trong yếu nói: “Ngươi định làm thế nào?”

Du Tiểu Vãn nhẹ nhàng cười, “Thong thả chờ mấy ngày đã.”

Nói rồi không lại nói gì nữa, chỉ dùng cặp mắt đen sáng ngời, lại thâm sâu không thấy đáy, âm u nhìn chăm chú vào Tào Trung Nhã.

Tào Trung Nhã bị nàng nhìn làm cho hoảng sợ, tới mức đáy lòng phát lạnh, không dám lại ngồi trên chiếc xe này nữa, vội kêu lên: “Dừng xe! Dừng xe!”

Xa phu không hiểu ra sao, vội dừng xe ngựa lại, Tào Trung Nhã không đợi nha hoàn đến vịn tay, tự mình nhảy xuống, chạy vội lên xe ngựa của mẫu thân, bổ nhào vào trong lòng Trương thị mà khóc.

Trương thị nghe Tào Trung Nhã kể xong, cũng không nén được tức giận, “Ả tưởng ả là ai! Còn dám uy hiếp con!”

Tào Trung Nhã kéo kéo tay áo mẫu thân, “Mẫu thân, nói Quân Dao biểu tỷ tới thu thập ả đi.”

Trương thị thở dài, “Cuộc sống của Quân Dao biểu tỷ con cũng không quá tốt, chúng ta trước nhịn một chút, nhịn đến khi Quân Dao biểu tỷ sinh con trai, ả Du Tiểu Vãn kia chính là đồ nhắm rượu của chúng ta.” Lại đem chuyện ẩn tình mà đại tẩu Trương phu nhân nói cho mình kể lại cho nữ nhi, “Người vừa mới có thai, vốn là nên yên tĩnh nằm nghỉ. Khi các vương phủ có yến hội, Nhiếp Chính Vương phi đều mang theo vài cơ thiếp cùng đi, lần này lại nói mình tới dự tiệc một mình. Biểu tỷ con bởi vậy mới muốn kiên trì theo tới, con có hiểu không?”

Tào Trung Nhã tinh tế nghiền ngẫm một phen, mới lặng yên hiểu ra, “Nhiếp Chính Vương phi muốn mượn đao giết người!”

Bản thân Nhiếp Chính Vương phi không thoải mái, đã mời ngự y giỏi nhất cũng chẩn không ra tật xấu gì, sau này sợ là cũng khó có thai. Vì địa vị của mình, nàng khẳng định là hy vọng đem con trai do thiếp thất sinh ra về nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của mình, hơn nữa để vương vị có người kế thừa, cũng phải có một đích trưởng tử trên danh nghĩa. Việc này đối với các thiếp thất mà nói, cũng là một cơ hội tốt vô cùng. Thứ tử chỉ có thể phong làm Trấn Quốc tướng quân, mặc dù có đất phong và lương tháng, nhưng không thể thừa kế, không thể bảo đảm phú quý trọn đời, ngày sau còn phải vất vả làm lụng. Nhưng đích trưởng tử thì khác, có thể thừa kế Thân Vương, hơn nữa dù sao cũng là miếng thịt rớt ra từ người mình, đối với mẹ ruột cũng sẽ quan tâm nhiều hơn.

Nhưng thiếp thất trong vương phủ không phải ít, ít nhất lần này trúng tuyển còn có năm người. Nhiếp Chính Vương phi sẽ chọn con trai của ai, liền rất khó nói. Đương nhiên, nếu nhà mẹ đẻ của tiểu thiếp cũng cường ngạnh, sau khi sinh con trai, còn có khả năng tự mình đảm đương vị trí chính phi…… Đây là nói sau, như thế nào cũng phải là sinh con trai trước đã, hơn nữa phải là con trai đầu tiên, nếu không sẽ không còn quý giá nữa. Cho nên Trương Quân Dao có thai trước, đối với Nhiếp Chính Vương mà nói, là tin vui, đối chính nàng mà nói, cũng là nửa mừng nửa lo. Lo là người bên ngoài có thể để nàng thuận lợi sinh con hay không, cho nên mấy ngày nay vẫn thật cẩn thận như đang đứng trên miếng băng mỏng.

Trong yến hội lần này ở Tấn Vương phủ, thái độ của Nhiếp Chính Vương phi rất khác thường, không mang theo thiếp thất đi cùng. Trong lòng Trương Quân Dao liền sinh ra vô số ý tưởng. Vương gia, Vương phi đều không ở trong phủ, các thiếp thất khác có thể thừa cơ gia hại hay không? Thậm chí, có thể là chính Vương phi đã bày mưu đặt kế, hoặc là trực tiếp kê đơn trong thức ăn, không chỉ hại nàng sẩy thai, mà còn vì Vương phi không ở trong phủ, có thể an toàn tẩy sạch chính mình. Cho nên Trương Quân Dao mới quấn quít lấy Nhiếp Chính Vương, kiên trì muốn đến dự tiệc, đi theo bên cạnh Vương phi. Vương phi nhất định phải cẩn thận quan tâm nàng, bằng không Vương gia sẽ không tha cho Vương phi.

Tào Trung Nhã cúi đầu, thở dài một hơi, “Vương phủ thật sự là nơi nước sâu.”

Trương thị liền ôm nàng cười nói: “Con yên tâm, Lan ma ma thực khôn khéo, nhất định sẽ lo lắng chu toàn biểu tỷ của con. Chúng ta chỉ cần cầu phúc cho biểu tỷ của con, cầu ông trời phù hộ nàng sinh con trai, thì ngày lành của hai mẹ con đã tới rồi. Cho nên, trong khoảng thời gian này, trước nhịn một chút, con đừng đi trêu chọc Vãn Nhi, chúng ta về sau sẽ tính sổ hết với nàng.”

Tào Trung Nhã tưởng tượng đến cảnh Du Tiểu Vãn quỳ gối trước mặt mình, thống khổ cầu xin tha thứ, đắc ý nở nụ cười. Trương thị trìu mến nhìn nữ nhi, kỳ thật còn có một chuyện, còn cơ mật hơn, bất quá Nhã Nhi thiếu kiên nhẫn, không thể nói cho nàng biết.

.

.

.

Ngày hôm sau, Triệu ma ma mang bái thiếp nhận được từ nhị môn tới nói: “Tiểu thư, Du quản gia cầu kiến, nói cửa hàng có chuyện quan trọng.”

Du Tiểu Vãn vội đáp ứng, cho người đưa Du quản gia đến phòng khách nhị môn chờ mình.

Du Văn Biểu lần này tới là để nói cho nàng một tin tức tốt, “Tổng quản thái giám trong cung muốn mua mứt từ cửa hàng chúng ta, Thái Hậu thực thích ăn, giá cả rất tốt, số lượng cũng nhiều, nếu thật sự có thể bắt mối làm ăn này, chúng ta coi như có được cơ hội khai hỏa món hàng này.”

Du Tiểu Vãn nghe vậy cũng thập phần động tâm, chính là nghi hoặc, “Thái Hậu chẳng lẽ đã ăn qua mứt trong cửa hàng chúng ta?”

“Vị công công kia nói, đã từng ăn qua, Sở thái phi thích ăn, nên đã mang theo một ít để tiến cung.” Du Văn Biểu liếc nhìn tiểu thư một cái, châm chước nói: “Quân Nhị công tử cũng từng đến mua vài lần.”

Nghe xong lời này, Du Tiểu Vãn có chút không được tự nhiên, rũ mắt xuống né tránh ánh mắt tìm tòi của Văn bá.

Triệu ma ma nghe vậy thì hai mắt sáng lên, rồi lại có chút đăm chiêu. Mứt ở kinh thành luôn thiên về vị ngọt, mà mứt ở cửa hàng nhà mình lại có vị chua chua ngòn ngọt thập phần ngon miệng. Quân Dật Chi biết cửa hàng kia là của tiểu thư, mua chút mứt cho tổ mẫu ăn, cũng không tính cái gì, nhưng nếu nói là Sở thái phi thích ăn, mà đề cử với Thái Hậu, thì có thể là cố ý dẫn dắt nàng. Dù sao Thái Hậu chính là quốc mẫu, chuyện ăn uống đều có chuyên gia đến phụ trách, nếu là tùy ý đề cử món ăn, Thái Hậu ăn rồi bị tiêu chảy, cho dù là tỷ tỷ ruột, cũng sẽ bị liên lụy.

Sở thái phi nhiệt tâm như vậy, chỉ sợ là có ý muốn kết thân, nhưng chỉ không biết là bà định đem tiểu thư đặt lên vị trí gì. Nếu là trắc phi, thì không được. Lấy tài mạo và gia tài của tiểu thư, gả làm chính thê cho đích trưởng tử con nhà quan cũng là dư dả.

Du Văn Biểu bẩm báo xong rồi, im lặng chờ tiểu thư quyết định, trong lòng cũng không biết có nên nhận mối làm ăn này hay không. Nếu không nhận, thì cứ nói là năm trước bán được hàng, nên giờ đã hết hàng. Nếu nhận, thì phải tìm thêm vài nữ đầu bếp nữa để làm mứt nhiều hơn một ít.

“Đây đúng là thời cơ khai hỏa tốt.” Hiện giờ đúng dịp thu mua hàng tết, các quý phu nhân trong kinh thành thích nhất là ganh đua với nhau, nếu là món đồ ăn vặt được Thái Hậu nương nương yêu thích, khẳng định các nàng cũng sẽ đến mua. Cửa hàng của mình còn có thể thừa cơ nâng giá, lợi nhuận thu được sẽ rất lớn, nhưng trong việc này khẳng định cũng có phiêu lưu. Du Tiểu Vãn trầm ngâm nói: “Số lượng lớn như vậy, khẳng định vượt lượng định mức của các cửa hàng khác. Khó tránh khỏi chọc người ta ghen ghét.”

Có thể buôn bán với hoàng cung, không thể người làm ăn bình thường. Cho dù trước kia từng là một thương nhân thuần túy, nhưng một khi đã đến bước này, đều đã ít hoặc nhiều có quan hệ thân mật với các quản sự thái giám trong cung, cột chặt quan hệ quyền lợi với các quan viên trong triều. Nếu không, chỉ cần có kẻ muốn hãm hại nàng, thật ra rất dễ dàng. Chỉ cần Thái Hậu có chút đau đầu nhức óc, ngự y cứng rắn nói là do ăn mứt từ cửa hàng của nàng, nàng liền chịu không nổi.

Du Tiểu Vãn nhất thời không định ra được chủ ý, nghĩ nghĩ nói: “Chờ Mẫn biểu ca trở về, ta sẽ cùng hắn thương lượng một chút. Hàng còn trữ trong cửa hàng cũng không nhiều, vẫn là nên làm thêm một chút, mứt làm ra đằng nào cũng phải bán, không phải lo.”

Du Văn Biểu gật gật đầu, chuyển sang báo cáo chuyện của Âu Dương Thần, “Không thấy hắn có liên hệ gì với người của hai quý phủ kia, nhưng gần đây sống có vẻ rất thoải mái, mỗi ngày ăn hương uống lạt, nghe nói hôm qua còn bao trọn một kỹ nữ.”

Du Tiểu Vãn gật đầu, “Tiếp tục theo dõi, dù sao cũng phải có người đưa tiền cho hắn.” Liền không lại lưu Văn bá, bưng trà tiễn khách.

Du Tiểu Vãn bảo Triệu ma ma chọn một nha hoàn đến truyền lời cho Mẫn biểu ca. Nàng về phòng không đợi bao lâu, Tào Trung Mẫn liền từ chỗ làm trở về, vẻ mặt rất vui mừng, hiển nhiên đã biết được việc này, “Trần công công còn tự mình đến nói với ta.” Hàn Lâm Viện ngay bên ngoài hoàng cung, Trần công công khi hồi cung còn thuận đường đến Hàn Lâm Viện một chuyến.

Du Tiểu Vãn nghe xong lời này, hào hứng trong lòng liền lạnh một nửa, “Nghe qua có vẻ không quá thích hợp. Trong cung muốn cái gì, đều là cho người ta đi lấy, nay chưa gì lại đến nói với biểu ca. Cho dù Thái Hậu thật sự thực thích ăn mứt ở cửa hàng, Trần công công chỉ cần tùy tiện truyền khẩu dụ, chúng ta còn không phải sẽ vội vàng nịnh bợ?”

Ánh mắt Tào Trung Mẫn chợt lóe, trong lòng cũng phát lên cảnh giác, “Đúng là có quá mức nhiệt tình. Mới đầu ta còn tưởng định bán ta một món nợ nhân tình……”

Du Tiểu Vãn lập tức hiểu được, cười nói: “Biểu ca cho bao nhiêu, cứ tính vào trong cửa hàng.”

Vốn, nếu thật sự có được mối làm ăn lớn như vậy, âm thầm đưa bạc cho Trần công công, Tào Trung Mẫn đều sẽ báo cáo thu chi, chính là hiện tại có chút ngượng ngùng, “Cho hai trăm lượng, muội cũng biết, người trong cung biết được nhiều tin tức lớn.”

Bạc mà ít, khẳng định không được. Du Tiểu Vạn gật đầu, bảo Triệu ma ma vào trong phòng lấy ra một ngàn lượng bạc ngân phiếu, đưa cho Tào Trung Mẫn, “Biểu ca trước kia nhậm chức ở Chiêm Sự Phủ, hẳn là đều quen biết các tổng quản trong cung đúng không? Chuyện lớn như vậy, ngoại trừ Trần công công, ắt phải có vị công công khác nghe được tiếng gió…… Số bạc này, biểu ca hãy đem đi dùng, nếu thiếu, cứ nói thẳng với muội.”

Trong cung cũng có phe phái, nếu thực sự có âm mưu gì, chỉ cần không phải là ý của Thái Hậu, các công công khác nói không chừng sẽ giúp lật tẩy Trần công công. Hai mắt Tào Trung Mẫn sáng lên: “Yên tâm, ta nhất định sẽ hỏi thăm rõ ràng, chuyện trong cửa hàng, tạm thời dùng cớ thiếu hàng để trì hoãn.”

Nói chuyện với người thông minh chính là bớt việc, Du Tiểu Vãn liền cười nói: “Vậy phiền toái biểu ca.”

Chuyện này nếu thật sự là cơ hội ngàn năm có một, nàng liền hảo hảo nắm chắc, mở rộng chuyện làm ăn vào trong hoàng cung, vượt lên tầng lớp thượng lưu xã hội, nếu là một hồi âm mưu, không phải không có biện pháp tránh thoát, chỉ là nàng hiện tại không nghĩ hễ gặp chuyện liền trốn. Những kẻ dám hãm hại nàng, nàng đều sẽ nghĩ kế hồi báo gấp bội, chính là thực lực hiện tại của nàng còn nhỏ yếu…… Xem ra, còn phải cần người đến giúp đỡ một chút mới được.

Triệu ma ma hầu hạ tiểu thư thay quần áo, còn chưa tới giờ thỉnh an thời điểm, bất quá Du Tiểu Vãn có việc muốn tìm lão thái thái, nên quyết định đi sớm.

Thời tiết hôm nay có chút âm trầm, sắc trời phá lệ tối sớm, lúc nàng đã là một mảnh mông lung. Du Tiểu Vãn không cho thắp đèn lồng, vịn Sơ Vân chậm rãi đi, suy nghĩ nên mở miệng nói với lão thái thái thế nào. Nàng muốn mượn mối quan hệ với Kim Đại Nương, để hỏi thăm tình hình trong cung một chút, nhưng Kim Đại Nương khó có dịp xuất cung, nên phải nhờ một vị lão tỷ muội của lão thái thái đến hỗ trợ.

Từ Mặc Ngọc Cư muốn đến Duyên Niên Cư, bình thường đều đi từ cửa sau. Du Tiểu Vãn cùng Sơ Vân đến cửa sau phía đông thấy đã khóa, nên đi dọc theo tường vây, vòng đến cửa trước.

Mới đi không vài bước, chợt nghe bên tường hoa có người nhỏ giọng nức nở, giọng Khúc ma ma truyền đến, “Lão thái thái không thương ngươi, phu nhân có biện pháp nào? Dù sao ngươi cũng là người của lão thái thái, việc này là lão thái thái định đoạt.” Thanh âm có vẻ thực không kiên nhẫn.

Sau đó lại nghe Thược Dược nức nở nói: “Cầu ma ma nói với phu nhân một tiếng, xin hãy nhận nô tỳ đi, nô tỳ chính là làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp phu nhân.”

Khúc ma ma liền nói: “Phu nhân bận rộn chân không chạm đất, ta sao dám bẩm báo chuyện không đâu với phu nhân, hoặc là chờ sang năm rồi sẽ nói sau.”

Thược Dược liền khóc lên, “Chờ sang năm mới, mọi chuyện đều đã xong rồi.”

Du Tiểu Vãn và Sơ Vân liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ bước nhanh rời đi.

Trong phòng khách Duyên Niên Cư đang rất náo nhiệt. Du Tiểu Vãn lặng lẽ đến hỏi Đỗ Quyên đang đứng trực, “Ai tới?”

Đỗ Quyên cười nói: “Là Ấn ma ma.” Đồng thời thông bẩm, “Biểu tiểu thư đến thỉnh an.”

Du Tiểu Vãn để Sơ Vân cởi áo choàng trên người mình, nói nhỏ: “Nếu gặp Thược Dược, đến trò chuyện với nàng một chút.”

Sau đó đi vào trong, đứng sau cửa một lát cho tan khí lạnh, mới đến trước mặt lão thái thái để thỉnh an. Ấn ma ma mỉm cười, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một phen, đợi nàng hành lễ với lão thái thái xong, cũng tiến lên thi lễ, “Biểu tiểu thư mạnh khỏe.”

Du Tiểu Vãn không dám nhận, nghiêng người tránh khỏi, mỉm cười đáp lễ trở lại, “Ấn ma ma mấy hôm nay không tới.”

Lão thái thái có vẻ tâm tình vô cùng tốt, “Ấn ma ma là tới làm mai mối, con trai một vị láng giềng của bà ấy đậu tú tài, ngày sau cũng có khả năng nhập sĩ, sợ nữ nhi cửa nhỏ nhà nghèo không biết cư xử trong những trường hợp lớn, nên muốn cưới một đại nha hoàn nhà giàu về làm vợ.”

Du Tiểu Vãn nhất thời hiểu được, người bị nhìn trúng khẳng định là Thược Dược, Thược Dược âm thầm đầu phục Trương thị, lão thái thái đây là muốn đánh phát nàng đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio