Núi Hoàng Thành ngọn núi nổi tiếng nhất ở Thượng Hải, ngày thường có không ít du khách đến đây.
Nhưng du khách cũng chỉ leo lên được lưng chừng núi. Bởi vì từ giữa núi trở lên địa thế quá dốc, không thể nào làm đường, hình thành cảm giác cao không thể nào lên tới đỉnh.
Mà trên đỉnh núi Hoàng Thành, có một vách đá cao mấy trăm mét, chưa từng có ai leo. Nhưng giờ phút này, trên vách đá cao mấy trăm mét đó, một người cao gầy đang đứng đó, uy nghi lẫm liệt.
Lúc Tiêu Thu Phong đến, Bạch Sắc đã đến rồi.
"Cao thủ trên đời có thể thoải mái đánh một trận đã càng lúc càng ít, thật không ngờ, hôm nay có thể gặp được anh" Bạch Sắc từ từ mở miệng, dường như đã vứt hết các suy nghĩ khác đi. Thậm chí giờ phút này, ngay cả bóng hình xinh đẹp của Phượng hề cũng trở nên mơ hồ, chiến ý đã chiếm toàn bộ suy nghĩ của hắn.
Chiến ý của Tiêu Thu Phong cũng rất dày, cười cười, vứt bỏ ân oán, trận chiến này quả thực làm người ta phấn chấn.
"Tôi cũng rất chờ mong, chỉ hy vọng anh đừng làm tôi thất vọng"
Bạch Sắc không tranh luận, giờ phút này cũng không cần thiết, liếc nhìn Tiêu Thu Phong một cái, có chút hâm mộ nói: "Thiên Mệnh từng nói với tôi, trên đời này anh ta chỉ có một người bạn, nếu tôi không đoán sai người bạn duy nhất đó chính là anh, Tiêu thiếu gia"
Có thể được Thiên Mệnh coi là bạn, bất luận là người đó có thân phận gì, cho dù Tiêu Thu Phong là một tên ăn mày, Bạch Sắc cũng tôn trọng hắn. Bởi vì đó là bạn của Thiên Mệnh. Thiên Mệnh đối với sát thủ bọn họ mà nói, là một cầu vồng vĩnh viễn không bao giờ biến mất. Dù Bạch Sắc được coi là kỳ tích, hắn cũng không thể nào đạt đến cảnh giới đó. Có lẽ không bao lâu nữa Bạch Sắc mới sẽ xuất hiện. Nhưng Thiên Mệnh, vĩnh viễn chỉ có một không thể thay thế.
Tiêu Thu Phong không hề giấu diếm, khẽ gật đầu nói: "Thiên Mệnh đúng là một đối thủ khó cầu, anh ta chính là bạn của tôi"
Bạch Sắc hiểu rõ hai chữ bạn bè. Đối với sát thủ mà nói, đó là tình cảm hơn cả mạng sống. Như hắn sẽ không có bạn bè.
Phượng Hề không phải là bạn của hắn, đó là một giấc mơ của hắn, mà lúc này giấc mơ đã tỉnh.
"Được rồi, tôi thật sự rất muốn kiến thức một chút, người mà Thiên Mệnh khen ngợi sẽ như thế nào?" Bạch Sắc đã động. Tốc độ của hắn, không thua kém gì Ảnh Tử thân pháp của Tiêu Thu Phong, hoặc là đây là sự tự hào của hắn, và cũng là nguyên nhân hắn lựa chọn hành động vào ban ngày.
Bạch Sắc quả nhiên không đơn giản như bề ngoài.
Kình lực của Tiêu Thu Phong đã sớm vận chuyển toàn thân, bốn phía rất ấm áp. Sau trận đánh ở Hongkong, lực lượng của hắn lại tăng lên không ít. Trận chiến lần này đúng là cơ hội dung hợp tốt nhất.
Mỗi một lần lực lượng bành trướng, hắn lại tràn ngập khí tức giết chóc.
Cảm xúc này, làm cho hắn lại có chiến ý mãnh liệt.
"Đến đây đi" Hai tay vũ động cuồng phong, mang theo khí tức cường đại. Trong nháy mắt đã làm cho hắn thoạt nhìn giống như Thiên Thần cao cao tại thượng, không thể rung chuyển.
Nhưng Bạch Sắc đã tới gần, hai tay dang di động theo một tư thế rất kỳ diệu. Đây tuyệt đối không phải là bất cứ phạm trù võ học nào, giống như rắn. Tay hắn linh hoạt giống như rắn, uốn lượn, gấp khúc như vậy, đây là lần đầu tiên Tiêu Thu Phong nhìn thấy.
Năm đó, Tiêu Thu Phong gặp phải một cao thủ Ninja rất nổi tiếng trong các võ sĩ Nhật Bản, thân thể của hắn cũng có thể tùy ý vặn vẹo, nhưng tay của hắn lại không linh hoạt bằng Bạch Sắc. Đây căn bản không phải là tay, là là một con rắn độc đang phun nọc độc.
Ninja kia cuối cùng bị Tiêu Thu Phong đánh cho tàn phế cả tay lẫn chân, bởi vì tốc độ của hắn thật sự chậm hơn Tiêu Thu Phong một ít.
Tay biến hóa rất khó lường, tấn công vào mặt, là hư ảnh nhưng lại rất chân thật, lại hóa ra vào ngực. Thủ pháp này không chỉ nhanh tàn nhẫn, hơn nữa còn có tác dụng mê hoặc mắt địch thủ, làm cho người ta không phân biệt được đâu là hư đâu là thật.
Dù là thân pháp tuyệt đỉnh của Tiêu Thu Phong, tránh né thủ pháp này vẫn cố hết sức. Bởi vì khả năng linh hoạt của Bạch Sắc, gần như đã đạt đến cực hạn của con người, đây cũng là một khả năng siêu việt.
Cảnh giới cao nhất của võ học chính là như nhau, tất cả các con đường đều như nhau.
Sau ba chiêu, Tiêu Thu Phong đã lui về tám bước, có thể thấy được Bạch Sắc này khó chơi như thế nào.
"Linh xà thủ pháp của tôi cũng không tệ chứ" Bạch Sắc có chút đắc ý, hắn năm nay đã ba mươi tám tuổi, từ năm sáu tuổi hắn đã học thủ pháp này. Suốt ba mươi hai năm qua, nhiều năm như vậy hắn cũng chỉ dùng có ba lần, là bởi vì hiệu quả thần kỳ của nó.
Tiêu Thu Phong gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Đúng là không tệ, nhưng chỉ như thế này sợ là còn chưa đủ". Lúc nói chuyện lực lượng thân thể hình thành màn cương khí không gì có thể phá nổi, Bạch Sắc tu luyện toàn bộ dựa vào nhiều năm tháng tích lũy. Mà Tiêu Thu Phong là bao năm giết chóc tích lũy, giữa hai người đã có chênh lệch.
Thân pháp dù linh mãn đến đâu, cũng không thể ngăn cản lực lượng bá đạo nhất, đây là chân lý không bao giờ có thể thay đổi.
Nắm tay của Tiêu Thu Phong chứa đầy chân khí phá hủy. Giờ phút này, trái tim giết chóc đã không thể nào ức chế. Hắn muốn phát tiết.
Linh xà thủ đã mất đi tác dụng, nắm tay Tiêu Thu Phong lướt qua đâu, không khí nơi đó đều bị chấn động, hình thành thế giới của hắn, khống chế Bạch Sắc thi triển, cương khí hộ thân dường như đạt đến cảnh giới đao thương bất nhập, lực lượng của Bạch Sắc thủy chung vẫn kém một ít.
Nắm tay trong nháy mắt biến thành đao, vận đao như bay, Tiêu Thu Phong hét lớn một tiếng: "Đao Tâm diệt". Lực lượng khổng lồ hình thành năng lượng phá trời, nhằm về phía Bạch Sắc như Thái Sơn áp đỉnh.
Trong lúc vội vàng, Bạch Sắc biến sắc, song chưởng cố gắng đẩy ra, cũng đã nhịn không được bị khí thế kia áp bách, hai chân không chịu nổi, một chân quỳ xuống mặt đất, bột đá văng ra, chỗ đầu gối đã là một hố sâu nửa mét.
Bên ngoài không bị thương, nhưng nội tạng đã bị chân khí xâm nhập, một ngụm máu ngọt lịm trào ra đầu lưỡu lại bị hắn cố gắng đè xuống. Sự cường đại của người đàn ông này đúng là đã nằm ngoài suy đoán của hắn.
Tiêu Thu Phong giờ phút này so với khi đối phó với Phi Kiếm, càng làm cho người ta sợ hãi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Bạch Sắc đương nhiên sẽ không hiểu, đặc tính của Tiêu Thu Phong, lúc gặp phải giết chóc càng bị phản kháng nhiều thì lực lượng của hắn sẽ bị kích thích càng nhiều. Cho nên đây là lý do vì sao hắn đều ở trong giết chóc tăng lên chính mình.
Từ từ đứng lên, khuôn mặt trắng bệch của Bạch Sắc bắt đầu biến ảo, biến thành màu tím, sau đó biến thành màu đen. Hai tay đột nhiên buông xuống, ngẩng đầu lên phát ra một tiếng tru rất lớn. Chờ đợi hắn khi cúi đầu, hắn đã không còn là Bạch Sắc nữa.
Tiêu Thu Phong cũng giật mình, kêu lên: "Dã nhân cơ nhân...."
Đây là một nghiên cứu sinh vật học bí mật, người biết đến cũng không nhiều lắm. Nhưng trên thế giới này, đã có năm sáu quốc gia đã nắm giữ tài liệu về vấn đề này, đã lợi dụng dã tính của dã thú, lấy ra kích thích con người, vì thế tăng cường tiềm lực của người.
Nghiên cứu này đã bị cấm, cho dù là quân đội cũng không được vận dụng. Mà Bạch Sắc, lại đạt được gien tiềm năng. Nhìn bộ mặt méo mó của hắn lúc này, có vẻ cuồng bạo của loài vượn. Xem ra, trong thân thể của hắn đã được tiêm vào gien dã tính của loài vượn.
Không cho hắn thời gian suy nghĩ nhiều, Bạch Sắc đã lao tới. Tiêu Thu Phong không dám chậm trễ, trọng quyền phát ra, hai quyền đều dừng lại trên ngực hắn.
Bạch Sắc chỉ hơi run lên, ngực hắn dường như là một bộ áo giáp co giãn, đối với lực lượng cực mạnh kia, dĩ nhiên có thể phòng ngự hoàn mỹ đến vậy.
Tiêu Thu Phong khẽ thở dài một hơi, năng lượng dã tính ở cường độ này, Bạch Sắc không có khả năng không biết hậu quả khi sử dụng gien dã tính mang lại.
Thân thể sẽ bị dã tính khống chế, từ từ trở thành không phải con người, làm như vậy, có đáng giá không?
Nhưng Bạch Sắc càng ép càng sát, trong mắt không có một tia thanh tỉnh, giống như một xác ướp, điều duy nhất muốn làm là xé nát Tiêu Thu Phong.
"Tôi... tôi thật sự không muốn giết anh".
Tiêu Thu Phong đã không thể nào lui, khí kình cường đại trong cơ thể đột nhiên hóa thành một vầng sáng mờ nhạt, trên khuôn mặt lạnh lùng có một tia đáng tiếc. Từ vẻ lạnh như băng, lực lượng của hắn biến thành hào quang, hình thành một loại khí không đâu không có Đao khí.
Đó chính là lực lượng cực hạn của đao quyết.
Tiêu Thu Phong cũng không từng học đao, thậm chí chưa học qua tâm pháp về đao, nhưng ngoại trừ Ảnh Tử tâm quyết, hắn còn có một loại công phu đặc biệt, đây mới chính là công phu giết người thực sự, luyện để chuyên giết người.
Hắn có thể đem bí quyết của mười tám loại vũ khí võ học biến ảo đến mức tận cùng, giống như Độc Cô Cửu Kiếm là cực hạn của kiếm pháp trong truyền thuyết, gần như là công pháp không thể phá vỡ.
Vì đối phó Đao, hắn đã dung hợp với đao gần đạt đến hoàn mỹ.
"Hóa đao..."
Theo tiếng quát nhẹ, tất cả quang mang tụ lại thành đao khí, giống như hư ảo, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt Bạch Sắc, cũng đã mạnh mẽ chém xuống.
"Vèo" một tiếng, máu phun ra, tay phải của Bạch Sắc lại đã bị chém đứt một đoạn, mặt màu đen đã biến thành màu tím. Khi đao khí tiêu tan, lại biến thành Bạch Sắc, chỉ là máu ở tay vẫn không ngừng chảy.
Đây không phải là ảo giác, dưới một đao sắc bén đó, Bạch Sắc đã thua.
"Tôi thua, anh có thể giết tôi" Không cầm máu, Bạch Sắc chỉ lẳng lặng đứng ở đó, không có một chút tức giận, cũng không có một tia giãy dụa. Hoặc là hắn đã sớm có chuẩn bị này, đối mặt với ngày này, mặc dù sớm hơn trong tưởng tượng của hắn một chút.