Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

chương 197: vở kịch khôi hài

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiêu Thu Phong vừa đi đến sân bay của Thượng Hải, đã có người đang chờ hắn. Phượng Hề mặc một bộ miêu bào thật dài, phong tình vạn chủng, mang theo vài phần lãnh diễm băng hàn, mặc dù mị lực phong vận rất hấp dẫn người, nhưng không ai dám đến gần.

Nhưng mà, khi thân ảnh của Tiêu Thu Phong vừa xuất hiện tại cửa ra vào, băng tuyết trên mặt nàng đã tan đi rất nhiều, không tự giác tiến lên, ôm một chút, rồi buông ra. Bởi vì bây giờ không phải thời khác ôn tồn, Đông Nam xảy ra việc, nàng muốn để cho người đàn ông này biết.

Trong xe, Tiêu Thu Phong hỏi: "Chị Phượng, hình như có việc không may, nói đi, em đang nghe đây"

Ánh mắt Phượng Hề tránh né ánh mắt của hắn, có thể làm cho nàng cau mày, đương nhiên không phải việc nhỏ.

"Tiêu thiếu gia, chuyện của cậu tại HongKong, tôi đã nghe nói, nên không dám làm phiền, Bàng gia ở kinh thành gần đây đã đưa nhiều người đến Đông Nam, tựa hồ như muốn đòi lại mặt mũi của Lâm gia, hơn nữa Lâm gia hình như cũng mưu hợp, nghe Yên Nguyệt nói, Phong Chánh gần đây tổn thất không ít"

Tiêu Thu Phong trầm tư, chuyện của Bàng gia, hắn biết, sớm muộn gì cũng phải giải quyết. Nhưng thật không ngờ, tên phế vật của Bàng gia này lại vội vã như thế, còn có Lâm gia, có phải là ý của lão thái gia không? Nếu quả thật như vậy, thì hắn cũng không khách khí nữa, khi ở Lâm gia chỉ muốn cho Lâm Thu Nhã một chút mặt mũi, nhưng nàng cũng bị đuổi đi. Bây giờ không cần phải nể mặt nữa.

Trước kia bởi vì sự khổng lồ của Lâm gia, Tiêu Thu Phong quả thật không muốn cùng họ đối định, có bằng hữu, chung quy vẫn tốt hơn có kẻ địch. Nhưng bây giờ xem ra hắn và Lâm gia đã không cách nào trở thành bằng hữu.

"Trừ bọn họ ra, Tiêu thiếu gia, chúng ta lại có thêm một phiền toái cực lớn"

Tiêu Thu Phong cười cười, phiền toái đối với hắn đã không ngại gì, hỏi: "Thì sao? Lại có thêm ai không chịu an phận, đi gây phiền phức cho Phượng Hề đại tỷ xinh đẹp của chúng ta vậy? Để em thu thập hắn"

Phượng Hề quả thật rất lo lắng, từ lúc người đàn ông này đi, mọi chuyện liên tiếp phát sinh, nàng sợ chính mình không thể khống chế được, làm cho người này thất vọng, nhưng giờ phút này, trên người của hắn phát ra một sự tự tin cùng bình thản. Làm cho tâm lý nàng thoải mái đi rất nhiều.

Mặc dù không có quan hệ yêu đương gì cả, nhưng khi ở cùng một chổ với hắn, nàng liền cảm giác được rất thoải mái.

Bởi vì nàng biết, trên đời này không có chuyện gì có thể gây khó dễ cho người đàn ông này. Mặc dù nàng không có đích thân đến HongKong, nhưng mọi chuyện ở đó nàng vẫn biết rõ, truyền thuyết bất bại, không chỉ tồn tại trong lòng của Ngạo Thiên Minh, mà trong lòng của Phượng Hề cũng như vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cặp mắt xinh đẹp khẽ liếc nhìn Tiêu Thu Phong một cái, vẻ xinh đẹp hòa tan hàn ý, cả người như một quả bom nóng bỏng, mỗi một động tác đều rất hấp dẫn đàn ông.

"Còn có Hạng Phi Ca, nghe nói cậu vì huynh đệ trút giận, hung hăng giáo huấn hắn, bây giờ hắn đã cùng Bàng Binh Quyền liên hợp lại, chuẩn bị đối phó với Tiêu gia và tập đoàn Phong Chánh"

Nói xong, Phượng Hề tựa hồ như có chút tức giận, không chờ cho Tiêu Thu Phong mở miệng, hỏi tiếp: "Tiêu thiếu gia, có một vấn đề, Phượng Hề rất muốn biết, trong mặt của cậu, cuối cùng là đàn bà của cậu quan trọng hơn, hay huynh đệ quan trọng hơn?"

Vấn đề này, Tiêu Thu Phong hoàn toàn chưa nghĩ đến, nhìn thấy bộ mặt chăm chú của Phượng Hề, cười cười nói: "Mọi người không phải nói là huynh đệ như tay chân, đàn bà như quần áo sao …"

Phượng Hề cắn môi, tức giận nhìn hắn, tựa hồ như rất bất mãn với câu trả lời của hắn. hàm răng cắn chặt môi, xúc động đến muốn khóc… Thì ra trong lòng người đàn ông này, đàn bà lại có địa vị như vậy.

"Chẳng qua, đối với em, cho dù là đứt tay đứt chân, vẫn muốn mặc quần áo. Chẳng lẽ cởi trần truồng chạy vòng vòng, chị nói có đúng không?"

Phượng Hề nhịn không được cười, nhìn về hướng Tiêu Thu Phong, quát: "Đúng cái gì mà đúng, cậu cần phải bị phạt, cởi truồng chạy vòng vòng mới đúng"

Mặc kệ phương pháp so sánh này không thỏa đáng, Phượng Hề cuối cùng đã biết, hắn rất coi trọng đàn bà của hắn, hơn tất cả, như vậy đã đủ.

Áp lực trên người, khi bên cạnh người đàn ông này, lập tức biến mất, bất chấp tình huống trước mắt vẫn không đổi, nhưng nụ cười của hắn, chung quy là có thể làm cho nàng tràn ngập động lực, lúc này, cho dù đối mặt với Thiên Địa Luân Hãm, nàng cũng có đủ dũng khí để đối mặt.

Có lẽ, đây là sức mạnh của tình yêu??? Phượng Hề len lén ngắm nhìn khuôn mặt tuấn nhã của người đàn ông này, càng phát ra loại xuân tình xôn xao muốn di chuyển không thể khống chế được.

Trước kia đối với tình yêu, nàng rất khinh thị, nàng cho rằng, si nam oán nữ, vì tình yêu mà sống chết có nhau, thật sự rất đáng buồn cười. Nhưng bây giờ, khi đã là người trong cuộc, nàng mới biết được, đó là một động lực không có gì có thể ngăn cản được, biết rõ phía trước có bẫy, nhưng vẫn sẽ đi tới.

Nàng cũng đã trở thành một người đàn bà ngu xuẩn, vì một người đàn ông mà mất ngủ, vì một người đàn ông mà lo lắng, vì một người đàn ông mà đánh mất chính mình.

Phượng Hề cười một cái bất đắc dĩ, tiếp nhận sự thay đổi này, bởi vì nàng biết, cơ hội của tình yêu đã đến, tuyệt đối sẽ không có lần hai, cho nên nàng rất muốn quý trọng.

Phượng Hề không theo Tiêu Thu Phong trở về Tiêu gia, mà Tiêu Thu Phong cũng để cho Tiểu Lục Tử cùng Thần Binh đội viên lưu lại, giờ phút này, Phượng Hề rất cần loại lực lượng này.

"Chị Phượng, mặc kệ là đối mặt với cái gì, chị cũng phải đáp ứng em một việc, phải giữ an toàn cho bản thân, em rất thích thưởng thức sự xinh đẹp của chị"

Phượng Hề nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt tuyệt mỹ hiện lên nhiều loại cảm động, cái này cũng có thể xem là quan tâm, rốt cục người đàn ông này cũng đã cảm ứng được sự tồn tại của nàng, phải không?

Trở lại Tiêu gia, tình hình cũng không quá tốt như trước, Lâm Thu Nhã vẫn duy trì sự ưu nhã, Liễu Yên Nguyệt thì ôn nhu, nhìn thấy Tiêu Thu Phong, không nói một câu gì mà đã nhào đến ôm hắn vào lòng, hưởng thụ cảm giác đoàn tụ.

"Phong, anh đi ra ngoài đã hơn mười ngày, Yên Nguyệt rất nhớ anh"Không chỉ là nghĩ, mà còn hy vọng khắc cốt minh tâm, bởi vì Phong Chánh bị dả kích, nàng phải nhận áp lực từ hai bên, nên rất cần sự quan tâm chở che dễ chịu, càng cần những cái ôm mạnh mẽ hữu lực của người đàn ông này.

Điền Phù cũng đổi sắc, gấp đến độ mắng: "Ranh con, mỗi lần đi ra ngoài là đến mười ngày nửa tháng mới về, nhà không ai trông nôm, con có biết không, trong khoảng thời gian này, Phong Chánh xảy ra chuyện đó!"

Tiêu Thu Phong hôn lên mặt Liễu Yên Nguyệt một cái, cười cười nói: "Dạ biết chứ mẹ, con trở về lần này, không phải là để giải quyết những việc này sao? Mọi người cứ yên tâm, những kẻ đó không làm được cái gì ra hồn đâu!"

Liễu Yên Nguyệt cũng một bụng lo lắng, nhưng giờ phút này nàng không muốn nói ra, bởi vì ông xã của nàng xuất ngoại bôn ba, nhất định đã rất mệt, nhưng thật sự không ngờ, hắn đã biết …

"Phong, anh biết …"

"Đúng, khi nãy chị Phượng ra ngoài sân bay đón anh, đã đem mọi việc nói lại cho anh, Yên Nguyệt, cực khổ cho em. Phát sinh chuyện như vậy, em nên gọi điện báo cho anh một tiếng chứ. Bất luận là anh đang ở đâu, chỉ cần em có khó khăn cần trợ giúp, anh sẽ lập tức trở về"

"Ông xã, thật xin lỗi, Yên Nguyệt nghĩ là không muốn làm phiền anh, anh có thấy là em rất vô dụng không?"

Tiêu Thu Phong lắc đầu, nói: "Yên Nguyệt, đã là người đàn bà của anh, thì cần phải được chiếu cố. Em không nên có suy nghĩ như vậy, hiểu chưa?"

"Ông xã, cảm ơn anh, em hiểu rồi, bây giờ Yên Nguyệt cảm thấy rất hạnh phúc!"

Điền Phù đứng một bên, nói lớn: "Này, hai đứa kia, âu yếm quá vậy, làm như mọi người không tồn tại vậy. Tôi nói cho hai anh chị biết, hai mắt tôi vẫn còn tốt lắm, vẫn có thể nhìn rõ ràng"

Liễu Yên Nguyệt đỏ mặt, nắm chặt lấy cánh tay của Tiêu Thu Phong, ngồi xuống ghế sa lông, sau đó dựa vào người hắn, đem tất cả mọi vấn đề ra cho người đàn ông này giải quyết, hắn mới là người đứng đầu một nhà, lại là chổ dựa cả đời của nàng, trong thời điểm vô lực, đương nhiên nàng chỉ biết dựa vào hắn.

Tiêu Viễn Hà mở miệng hỏi:"Tiểu Phong, con biết thì tốt rồi, đối phương rất hung hăng, muốn đả kích Tiêu gia ta, con có biết bọn họ có lai lịch gì không?"

"Mấy tên này muốn diễn hài đó mà, ba, việc này để con xử lý là được rồi, người không cần phải lo lắng. Tiêu gia luôn luôn yên lặng, lúc này đây, phải để cho chúng nhìn thấy, Tiêu gia không phải là nơi mà ai muốn làm gì thì làm"

Tiêu Viễn Hà vẫn còn lo lắng, nói: "Tiểu Phong, con cần phải xem xét cẩn thận, ba nghe nói có cả Lâm gia góp phần trong đó, sợ là không tốt lắm"

Tiêu Thu Phong thản nhiên gật đầu, trả lời: "Trước kia có Lâm Thu Nhã, mọi người là bằng hữu, cho nên con cũng không muốn đụng chạm. Nhưng bây giờ, Thu Nhã đã đi, nếu như Lâm gia vẫn không biết sống chết, vậy thì con cũng không khách khí nữa, để cho bọn họ biết thế nào là đau đớn tận xương tủy"

Điền Phù cao hứng, con trai trở về, trong nhà lại có chủ tâm cốt, không giống như lão già vô dụng kia, chuyện gì cũng không xong, chỉ biết lo lắng, lo lắng không giải quyết được vấn đề, chỉ làm tăng thêm sự phiền não.

"Tốt, tốt, con trai có bản lĩnh, giao cho nó thì không có vấn đề gì đâu, tiểu Phong, không cần khách khí, những người này cần phải được giáo huấn, phải cho họ biết thế nào là lợi hại, mặc kệ là làm gì, mẹ cũng ủng hộ con"

Đối với con trai, Điền Phù rất mực yêu thương, đến bây giờ đã có chút túy bái, đối với hành động của hắn, bà luôn cho rằng đúng, ủng hộ vô điều kiện, thậm chí ngay cả Phượng Hề, bà đã âm thầm tiếp nhận.

Chỉ cần là đàn bà của con trai mình, bà sẽ rất vui lòng tiếp nhận, có lẽ phải lừa gạt Liễu Yên Nguyệt, nhưng vì con trai, bà chỉ có thể ích kỷ như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio