Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

chương 226: dụ địch xâm nhập

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Năm người phụ nữ tiến vào Tiêu gia khiến cho nơi đây trở nên náo nhiệt. Liễu Yên Nguyệt và Phượng Hề mỗi ngày phải xử lý rất nhiều việc. Chỉ có bốn cô bé kia là không có việc gì, đi theo Điền Phù làm cho căn nhà trở nên hào hứng, không hề buồn chán.

Ngày thứ ba, Thiết Trụ đã về. Một thân khí tức hung hãn, so với Lang Nha chỉ hơn chứ không kém. Phía sau hắn còn mang theo hơn mười thần binh. Rất nhanh thương tích của Tiểu Lục Tử cũng đã hồi phục, quay lại Tiêu gia.

"Tiêu thiếu gia, chúng ta cần phải làm gì?" Thiết Trụ cả người đầy sát khí. Huấn luyện tàn khốc ở Trung Đông như một địa ngục. Không chỉ có hắn mà đám ngưòi phía sau cũng được đề cao rất nhiều. Đây coi như mang về tin tức tốt cho Tiêu Thu Phong.

Tiêu Thu Phong lạnh lùng nói: "Chờ tôi xử lý xong chuyện ở Đông Nam. Tôi muốn mang mọi ngưòi đến Nhật Bản. Sự tồn tại của Sơn Khấu Minh thật sự là mối phiền phức rất lớn"

Trước khi về đây Thiết Trụ đã đi qua Hongkong. Từ trong miệng Lý Cường Bình biết được rất nhiều viêc. Hắn rất kích động và hưng phấn. Đồng thời hắn biết lần này nhất định sẽ làm một chuyện rất lớn.

Nhưng đối phó với Sơn Khấu Minh một trong ba thế lực xã hội đen lớn nhất thế giới là một chuyện rất có tính khiêu chiến.

Không trải qua giết chóc, Thiết Trụ sao có thể trưởng thành được chứ. Thiết Trụ không buồn mà còn vui, đáp: " Tiêu thiếu gia, đây là hy vọng lớn nhất mà anh em muốn làm. Nghe nói Sơn Khấu Minh hớn hai mươi năm trước thiếu chút nữa bị người nhổ tận gốc. Thật không ngờ lúc này lại đứng dậy từ đống tro tàn. Chúng ta sẽ cho bọn chúng gặp lại thảm hoạ một lần nữa"

Tiêu Thu Phong nhìn Thiết Trụ một cái, nói: "Anh không nên cho mình quá cao. Sơn Khấu Minh không dễ đối phó như đám lính đành thuê Thiên Không đâu. Tôi sở dĩ có quyết định như vậy là bởi vì các anh bây giờ vẫn còn quá yếu, cần phải gấp rút tăng cường bản thân"

Thiết Trụ luôn luôn có chút kiêu ngạo. Từ một binh lính bình thường đến lúc này có được lực lượng cường đại, hắn gần như đã không dám tưởng tượng. Nhưng Tiêu Thu Phong nói, hắn chưa bao giờ dám phản kháng. Bởi vì Tiêu thiếu gia nói nhất định là đúng.

"Vâng, Tiêu thiếu gia, tôi nhất định sẽ cố gắng"

Tiêu Thu Phong xua tay, nói: "Được rồi bây giờ anh lập tức đi tập hợp với đám Lý Hưng, tìm người kia ra cho tôi. Nhớ kỹ ngưòi đó là một cao thủ. Các anh phải hết sức cẩn thận"

Thiết Trụ hành lễ liền rồi đi. Nhưng Tiểu Lục Tử lại bị Tiêu Thu Phong lưu lại trong Tiêu gia. Tiểu Lục Tử đã bị thương, hơn nữa thực lực kém Thiết Trụ rất nhiều. Thật sự không nên đi đối đầu với Đao. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Giờ phút này, cả Đông Nam bày ra thiên la địa võng chỉ nhằm đối phó với một người.

Nhưng ngoài suy đoán của Tiêu Thu Phong, Đao không hề khua chiêng gióng trống. Nhưng hắn lại ẩn núp quá kỹ, lúc nào cũng có thể tiến hành giết chóc. Mặc dù không có tác dụng gì với Tiêu Thu Phong, nhưng đối với thuộc hạ và ngưòi nhà của Tiêu Thu Phong lại rát nguy hiểm. Cho nên mối hoạ ngầm này tuyệt đối không thể tồn tại.

Đao bị thương, lại bị truy bắt khắp nơi. Tin rằng hắn sẽ rất khổ sở.

Đao đúng là không tốt lắm. Bởi vì chủ nhân đã truyền đến một tin tức. Lần này là trách mắng, bộ đội Ảnh Tử của Hắc Dạ đã bị tiêu diệt hết. Sơn Khấu Minh chết vô số ở HongKong. Mà hắn lại không hoàn thành được việc gì.

Đao có chút bất đắc dĩ. Đụng phải Đồ là điều mà hắn không ngờ đến. Hơn nữa lúc này lại bị thương, lực lượng hao tổn rất nhiều. Ngưòi có thể sử dụng lại càng lúc càng ít. Hắn không dám coi thường vọng động.

Nếu không phải có sự xuất hiện của Đồ ngày đó nhân lúc Tiêu Thu Phong rời đi, hắn đã hoàn thành được nhiệm vụ.

Nhưng chủ nhân ra lệnh, hắn không dám vi phạm. Bởi vì trong lòng hắn, chủ nhân không gì không thể làm. Lúc nào cũng có thể lấy cái mạng nhỏ của hắn.

"Thủ lĩnh, gần đây rất nguy hiểm. Mấy anh em của chúng ta ra ngoài do thám tin tức đều không trở về. Em sợ rằng nơi này không còn an toàn nữa"

Một tên tiểu đội trưởng tiến vào. Gần đây phái ra rất nhiều ngưòi đi tìm tin tức nhưng không có mấy ngưòi trở về. Mặc dù những ngưòi này đã được huấn luyện đặc biệt, rất kín miệng. Nhưng hắn vẫn rất lo lắng.

Đao không đáp lại, hỏi: "Chúng ta ở đây còn có bao nhiêu người?"

"Còn ba trăm sáu mươi ba người" Hơn một ngàn người sau mấy lần giao chiến, lúc này chỉ còn có từng này. Hắn cũng không biết khi trở về sẽ bẩm báo với tư lệnh thế nào. Đến lúc này, tất cả kế hoạch của bọn họ coi như đã thất bại.

"Nơi càng nguy hiểm sẽ càng an toàn. Tao nghĩ bây giờ Tiêu gia nhất định đang tập trung toàn bộ lực lượng truy tìm hành tung của chúng ta. Đây chính là cơ hội tốt của chúng ta"

Trên mặt Đao xuát hiện vẻ lạnh lùng. Nếu chủ nhân ra lệnh diệt trừ Tiêu gia, vậy hắn bằng bất cứ giá nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.

"Thủ lĩnh, ngày mai chính là cơ hội rất tốt. Nghe nói ngưòi phụ nữ của Tiêu Thu Phong được bầu là chủ tịch hiệp hội kinh doanh. Tin rằng đến lúc đó cô ta chắc chắn sẽ có mắt. Tiêu Thu Phong vì sự an toàn của cô ta cũng sẽ đi theo. Chúng ta có thể tập kích Tiêu gia, giết hết những ngưòi trong đó"

Đao cưòi, cười rất vô sỉ.

"Nếu như nó không đi cũng không sao. Chúng ta sẽ đối phó với con đàn bà của nó. Nghe nói con đàn bà đó rát đẹp. Ban thưởng cho anh em cũng được đó"

Tiêu Thu Phong khi nhận được thiệp mời cũng đang suy nghĩ, đây chính là một cơ hội.

Hơn chín giờ sáng, ngoài của Tiêu gia có rất nhiều cảnh sát. Tiêu Thu Phong lái xe chở Liễu Yên Nguyệt rất nhanh ra ngoài. Tin tức này rất nhanh truyền đến tai Đao.

"Thủ lĩnh, xem ra Tiêu Thu Phong thật sự ra ngoài. Chúng ta có phải sẽ ra tay?"

Đao xua tay ngăn lại, mắt loé lên một tia độc ác, nói: "Phái ngưòi đi theo bọn chúng. Mặt khác phân phó anh em chuẩn bị đợi lệnh. Trứơc khi hội nghị chưa bắt đầu, không một kẻ nào được bại lộ hành tung"

Cẩn tắc vô áy này. Hắn luôn phải xác định rõ ràng mới ra tay. Nếu không có thể tổn thất lực lượng của mình.

Cảnh sát? Đối với bọn họ mà nói cũng không có tác dụng gì mấy. Hơn nữa một khi tập kích nhát định phải tốc chiến tốc thắng.

Rất nhanh lại có tin tức truyền đến. Tiêu Thu Phong đã đến phòng họp. Mà rát nhiều người ở Đông Nam đều đang tiến về Tiêu gia. Đêìu này cho thấy Tiêu Thu Phong rát lo loắng cho sự an toàn của Tiêu gia, ra lệnh cho người tiến đến bảo vệ.

Đao trầm ngâm một lát, rồi lạnh lùng mở miệng nói: "Thông báo cho anh em, đã đến lúc"

Ở lại đây không phải kế lâu dài. Huống hồ nhiều ngưòi như vậy rất dễ bị lộ. Đao tin đây là cơ hội tốt nhất của hắn.

Ngoại trừ mấy chiếc xe cảnh sát ngoài cửa, Tiêu gia rất yên tĩnh. Thậm chí mấy người phụ nữ như Phượng Hề thi thoảng cũng xuất hiện, không có một tia khác thường. Đao ẩn thân trên một toà cao ốc gần Tiêu gia, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía trước. Chuẩn bị ra lệnh công kích.

Hắn vẫn đang do dự.

Tên đội trưởng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nói: "Thủ lĩnh, người của chúng rất nhanh sẽ đến. Chúng ta chỉ có hai mươi phút. Thủ lĩnh suy nghĩ xong chưa?"

Quá cẩn thận làm cho tên đội trưởng có chút bất mãn. Hắn cũng trải qua huấn luyện nghiêm ngặt của lính đánh thuê. Giờ phút này lại do một tên không biết quân sự chỉ huy, trong lòng rất bực bội. Nhưng lệnh của cấp trên, hắn không dám không nghe.

Dù sao lần này tổn thất nặng nề, khi trở về hắn có thể đổ toàn bộ lên người Đao.

Ánh mắt không ngừng loé lên, âm thầm suy nghĩ, rốt cuộc Đao cắn răng, quát lớn: "Giết"

Chữ giết vừa ra, hắn là người đầu tiên biến mất tại chỗ. Một giay sau tiếng súng đã vang lên.

Tiêu gia trở thành mục tiêu, cũng thành chiến trường.

Khi Đao cực nhanh tiến vào Tiêu gia, tiếng súng đã rất kịch liệt.

Mà trong một toà cao ốc khác, Tôn Khánh Dục đang giơ cao ống nhòm, lúc này đã buông xuống, khẽ ra lệnh: "Nói cho Triệu tư lệnh có thể hạ lệnh tấn công xung quanh. Người của chúng ta phải giữ cửa thật tốt"

Tiểu Phi vội vàng chạy tới, rút điện thoại gọi đến số quen thuộc. Hơn ngàn bộ đội ẩn núp xung quang đã bắt đầu công kích cực mạnh. Cái này chưa tính, ngoài quân đội, Lý Hưng và Quan Đao chỉ huy ba bốn vạn bang chúng, cẩn thận yểm hộ. Lần nào theo phân phó của Tiêu thiếu gia, tất cả tiến vào Tiêu gia trang, không một tên nào có thể chạy thoát.

Tên đội trưởng vừa nhảy vào Tiêu gia lập tức cảm thấy không đúng. Bởi vì bên trong trống trơn, không gặp bất cứ sự chống cự nào. Hơn nữa mấy người vừa thấy lúc nãy không thấy một ai. Tiếng súng lớn như vậy không ngờ lại không có một ai lao ra.

Đao càng nhạy cảm hơn, kêu lên sợ hãi: "Không ổn, mắc bẫy" Thân hình lui lại, quay đầu muốn chạy. Hắn trời sinh là một con hồ ly, cảm thấy không đúng thì hắn đột nhiên là người đầu tiên rời đi. Chỉ cần lưu lại núi xanh lo gì không có củi đốt. Về phần đám thuộc hạ sống hay chết, hắn không quan tâm.

Nhưng hắn đã không có cách nào để rời đi. Trước mặt hắn đã có mấy người đàn ông đứng. Đứng ở ngay trước mặt mà hắn đều không có cảm giác được gì.

"Đao, chúng ta rốt cuộc đã gặp nhau. Muốn gặp được mày, thật không dễ dàng"

"Tiêu Thu Phong, mày không đi?" Tiêu Thu Phong cưòi khinh bỉ, chỉ một kế nhỏ mà Đao đã mắc câu. Tiêu Thu Phong lạnh lùng quát: "Giết, không lưu lại một ai"

Thiết Trụ đã động. Tiểu Lục Tử đã động. Tất cả đội viên thần binh đều đã động. Giết chóc biến thành đồ sát.

Đao không dám chậm trễ, vung đao lên mang theo sự tàn nhẫn độc ác. Mặc dù đã vung đao lên nhưng mắt hắn vẫn còn đang nhìn xung quanh. Đến lúc này, hắn vẫn còn đang suy nghĩ biện pháp, chuẩn bị bỏ chạy.

"Thực ra, chúng ta là bạn bè lâu năm. Đao, mày có thể gọi tao với một cái tên khác. Đó chính là Ảnh Tử"

Tiêu Thu Phong nói rất nhẹ nhàng nhưng làm cho Đao vô cùng sợ hãi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio