Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

chương 324: anh ôm tôi một lát

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một mỹ nhân lạnh lùng như tuyết nguyện ý dùng thân báo đáp, làm vợ của hắn, không một người đàn ông nào có thể từ chối sức hấp dẫn này. Tiêu Thu Phong cũng không thể, nhưng hắn lại có Phượng Hề và Liễu Yên Nguyệt.

Đêm nay, Tiêu Thu Phong cũng chỉ ôm lấy hai nàng Liễu Yên Nguyệt và Phượng Hề, tận tình phát tiết dục vọng. Bởi vì hắn nhớ rõ khát vọng của Vũ, khi hai người không phải chia lìa nữa, mới là lúc nàng thiêu đốt tình cảm mãnh liệt của mình. Hắn không muốn dục vọng phá vỡ cảm giác hạnh phúc đó.

Vũ vì hắn nhiều như vậy, đây là điều duy nhất hắn có thể làm cho nàng, mang đến hạnh phúc cho nàng.

Tất cả tâm trạng được phát tiết, được giải thoát, hai nàng tận lực dâng hiến, làm cho càng thêm hạnh phúc, càng thêm triệt để, tiếng rên rỉ kéo dài suốt đêm, mãi không tiêu tan.

Hôm sau khi Tiêu Thu Phong tỉnh lại đã là giữa trưa. Hai nàng đã sớm dậy, hơn nữa cũng đã dọn dẹp chiến trường. lúc này nhìn qua trong phòng ngoại trừ chút không khí, thì nơi này rất bình tĩnh, không có một chút bừa bãi.

Cửa mở ra, Phượng Hề bước vào, nhìn Tiêu Thu Phong đang trợn trừng mắt nằm trên giường, khẽ mỉm cười nói: "Ông xã, em đang nghĩ xem có nên đánh thức anh không. Vừa hay, Mộng tiểu thư xuất hiện"

Mộng tiểu thư đương nhiên đó là Mộng Thanh Linh. Khi truy tìm lão miêu, Tiêu Thu Phong đã cố ý nhắc nhở Phượng Hề phải chú ý hành tung của nàng. Bởi vì so sánh với lão miêu, cô gái này dễ tìm hơn nhiều.

Tiêu Thu Phong không hề do dự, lập tức bật dậy, vừa mặc quần áo, vừa vội vàng hỏi: "Ở đâu?"

"Công viên Hải Tân"

Mười phút sau, Tiêu Thu Phong đã đến nơi. Hắn nhớ mình đã vượt ba đèn đỏ, phóng một trăm hai mươi Km trong nội thành, chạy như điên, Đã hơn một tuần rồi, đây là lời hứa của hắn với Đinh lão, cũng là để đáp lại ân tình của đối phương, không thể bỏ qua cơ hội này.

"Tiêu thiếu gia, ngoại trừ chúng tôi, hình như còn có ba nhóm người đang theo dõi" Người này Tiêu Thu Phong không nhận ra, nhưng đối phương lại biết Tiêu Thu Phong. Tiêu Thu Phong vừa xuất hiện, hắn đã tự động ra mặt, báo cáo tình huống. Tiêu Thu Phong không nói, không hỏi, nhưng các thành viên cốt cán hắn đều biết.

Nhưng người này lại không có chút ấn tượng gì. Có lẽ là thành viên Thiên võng của Phượng Hề.

Tiêu Thu Phong gật đầu, bởi vì hắn đã nhìn thấy Mộng Thanh Linh. Chỉ cần thấy nàng, tất cả không có vấn đề gì, nàng sẽ không bị thương tổn khi có mặt hắn ở đây.

Chỉ là kết quả cuộc giết chóc hôm qua rất cuộc là như thế nào, hắn thực sự muốn hỏi. Những người này giống như không sợ chết, nếu không truy tìm Mộng Thanh Linh sẽ không có ba đám người nữa. Xem ra những kẻ này cũng không phải ngu ngốc, biết nên ra tay từ Mộng Thanh Linh.

"Người không sợ chết thực sự không ít. Hôm qua sau khi giết mấy thành viên tổ dị năng, có một vài quốc gia rút đi. Bây giờ ở Đông Nam ít nhất còn có đặc công của tám nước đang đợi lệnh. Mà nước M hình như ẩn đi, giống như đang chờ cứu viện. Có lẽ giết chóc vẫn phải tiếp tục"

Tiêu Thu Phong không trả lời, mà nói: "Bọn mày đến công viên Hồ Tân đi, hình như có đầu mối, thuận tiện quét sạch nơi này, nhiều đuôi quá"

Không đợi Dạ Ưng hỏi thêm câu gì, hắn đã ngắt điện thoại di động, bước tới.

Mộng Thanh Linh đứng một mình, dáng người tuyệt đẹp, cho dù chỉ nhìn từ phía sau đã có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người, đường cong tuyệt mỹ với tỷ lệ hoàn hảo, vượt qua sức tưởng tượng của mọi người. Chỉ có tận mắt nhìn thấy nàng mới biết được thế nào là khuynh quốc khuynh thành.

Trời khá âm u, tiêu điều, trong không khí mang theo hơi lạnh, mang theo một chút bi thương. Mộng Thanh Linh đứng tại đó nhìn ra biển, lẳng lặng như một bức tượng nữ thần, không nhúc nhích.

Cô độc, tĩnh mịch, hoặc là nỗi buồn không muốn ai biết. Tiêu Thu Phong từ phía sau nhìn nàng, cảm nhận sự đau lòng vô hạn của nàng. Nếu như hắn không đoán sai, lúc này nàng đang khóc.

Vì tình, vì đau lòng, cô gái đẹp tuyệt trần này không ngờ lại đau buồn như vậy, Tiêu Thu Phong nghĩ mãi không ra.

Chỉ mười mét ngắn ngủi, chỉ trăm bước, mưa đã rơi, như những giọt nước mắt.

Gần đến, nhưng Tiêu Thu Phong không thể nào đi tới được nữa. Bởi vì hai lão già đã cản đường đi của hắn. Mái tóc hoa râm bay trong gió. Hai lão già này như đã hơn trăm tuổi, như một khúc gỗ, không một tia biểu cảm, không một tia sinh khí, như xác ướp vậy.

"Anh bạn, mời anh dừng lại. Tiểu thư đây không muốn bị người quấy rầy"

Tiêu Thu Phong mỉm cười thân thiện, thành viên lão miêu không chỉ có một người, cho nên không phải ai cũng biết hắn. Đối với trưởng bối siêu cấp này, hắn rất lễ pháp.

"Mộng tiểu thư, tôi là Tiêu Thu Phong, có thể gặp cô không?" Mặc kệ bọn họ đã từng có gì, nhưng lúc này hắn và nàng là người xa lạ, đây mới là lần gặp nhau thứ hai.

Rất rõ ràng, Tiêu Thu Phong cảm nhận vai của nàng hơi động vài cái, sau đó giơ tay lên lau mặt, nói: "Hai bác, để cho anh ta đến đây đi, cháu đang muốn tìm người nói chuyện"

Bọn họ là lão miêu chỉ là bảo vệ, không có bất cứ kiến nghị gì, đó là nhiệm vụ của bọn họ, nhưng cũng không có bất cứ quyền lực gì.

Lão miêu lui lại, Tiêu Thu Phong đi tới, mưa bắt đầu trở nên nặng hạt, mà thân hình trong mưa đó càng thêm xinh đẹp, yếu đuối làm cho người ta trìu mến.

Mặc dù rất muốn biết tại sao nàng lại đau buồn, nhưng Tiêu Thu Phong không có thói quen xen vào chuyện riêng của người, đi tới bên cạnh nàng, quan tâm nói: "Mộng tiểu thư, mưa rất lạnh, cô thật sự không nên chà đạp thân thể mình như vậy, tìm một chỗ trú mưa đi"

"Tôi thích cảm giác mưa rơi trên người. Tiêu thiếu gia, nếu anh không ngại thì cùng tôi đứng trong mưa"

Từ đầu đến cuối, nàng cũng không hề quay lại nhìn Tiêu Thu Phong một cái. Dù lúc này nói như vậy, nàng vẫn nhìn về phía xa xa. Nhìn nghiêng nghiêng, đôi mắt nàng sáng lên, hai hàng lông mi hơi vểnh lên, thật sự đẹp đến cùng cực. Giờ phút này, Tiêu Thu Phong như đang nhớ lại.

Hình ảnh đó, hắn đã từng thấy mấy lần.

"Được, người đẹp đã muốn, dù lên núi đao, xuống chảo dầu, tôi cũng không nhíu mày nhăn trán. Mặc dù lá gan tôi rất nhỏ, trái tim đang đập mạnh đây" Tiêu Thu Phong vừa nói đã đến gần nàng hơn một chút, cố gắng chắn mưa cho nàng. Cô gái này nhỏ nhắn như vậy, thật sự rất cần che chở.

Mộng Thanh Linh cũng cảm nhận được nhưng không hề từ chối. Đây là lần đầu tiên nàng để một người đàn ông khác đến gần mình như vậy.

"Vậy anh có đồng ý cả đời đều ở bên cạnh tôi như thế nào, bảo vệ và che chở cho tôi không?" Không ai biết tại sao Mộng Thanh Linh lại hỏi như vậy, quả thực là muốn mạng người khác.

Nếu lúc này là Tư Mã Lạc đứng bên cạnh nàng, đương nhiên lập tức mừng như điên mà đồng ý, đừng nói là cả đời, mà muôn đời hắn cũng đồng ý.

Nhưng rất đáng tiếc, Tiêu Thu Phong vĩnh viễn không vì một người phụ nữ. Bởi vì trong lòng hắn có rất nhiều người và việc không thể từ bỏ. Cho dù nàng ưu tú đến đâu, hắn cũng không mãi đứng bên nàng, bảo vệ nàng được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Xin lỗi, Mộng tiểu thư xinh đẹp, trong nhà tôi còn có vợ hiền, thật sự không có cách nào cả đời bên cạnh bảo vệ cô. Chẳng qua đứng bên cô mấy giờ thì có lẽ vẫn dành thời gian ra được"

"Phì" Một tiếng, cô gái vừa nãy còn đang rất đau lòng không ngờ lại cười. Tiêu Thu Phong đau hết cả đầu, chẳng lẽ bản lĩnh làm cho các cô gái vui lên của hắn đã tăng tiến sao?

Mộng Thanh Linh quay đầu lại, nàng nhìn Tiêu Thu Phong, rất cẩn thận, đánh giá một cách cẩn thận, sau đó nhẹ nhàng mở miệng nói: "Tiêu thiếu gia, anh đúng là một người đàn ông tốt hiếm thấy, bảo sao Mỹ Đình lại yêu anh như vậy, lại kiên định như vậy. Nếu như có thể gặp nhau cách đây hai năm, không biết chừng tôi cũng sẽ thành người của Tiêu gia. Cũng giống Mỹ Đình gả cho một người đã có vợ, truyền ra ngoài sẽ làm rất nhiều người sợ hãi"

Có cùng cảm giác, nhưng đáng tiếc hắn lại không phải người đàn ông nàng muốn tìm. Người đàn ông đó đã chết, để lại trong lòng nàng là nỗi đau da diết. Bọn họ không hẹn mà gặp ở trong mưa. Giờ phút này trong cơn mưa nàng mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của hắn.

"Tiêu thiếu gia, Thanh Linh có một thỉnh cầu rất nhỏ, anh có thể thỏa mãn tôi không?"

Tiêu Thu Phong cười nói: "Thỉnh cầu rất nhỏ đương nhiên không có vấn đề. Chỉ cần không phải hẹn cả đời gì đó, tôi rất vui lòng được giúp cô"

Bao nhiêu người đàn ông muốn được một nụ cười của nàng mà tốn hết tâm trí. Mà trên người đàn ông này lại có một tia chính khí ngạo nghễ, có lẽ bởi vì như vậy nên dù hắn là kẻ ăn chơi trác táng mà vẫn có nhiều phụ nữ yêu hắn như vậy.

"Anh có thể ôm tôi một lát, chỉ một lát, có được không?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio