Theo ý lão đạo sĩ là muốn Hoắc Thẩm Hà ở đây tĩnh dưỡng một thời gian, ngủ hơn hai mươi năm đúng là phải cần có thời gian thích ứng. Nhưng Hoắc Thẩm Hà không đồng ý, mà Tiêu Thu Phong cũng không muốn cách xa mẹ, lão đạo sĩ không còn cách nào khác là chấp nhận.
"Bác Mộng, bác không phải nói có một cháu gái rất đẹp sao, giới thiệu cho cháu xem xem. Cháu không tin còn có ai xinh đẹp hơn hai cô con dâu này?" Một Vũ cao nhã và xinh đẹp, một Ruth là bảo bối phương Tây, Hoắc Thẩm Hà càng nhìn càng hài lòng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Lão đạo sĩ đã đáp ứng yêu cầu của Tiêu Thu Phong là đến Hoắc gia ở một thời gian, nghe vậy cười nói: "Nói đùa, cháu gái ta được người xưng là Kinh trung nhất mộng, không có ý gì khác mà đó chính là mỹ nhân đẹp nhất Bắc Kinh, sao bọn họ có thể so sánh. Đi, chúng ta đến Hoắc gia, ta sẽ gọi nó đến, cho mọi người nhìn xem, đúng là có mắt không thấy Thái Sơn"
Vẻ mặt đáng yêu, vẻ tức giận của lão đạo sĩ làm cho Tiêu Thu Phong và hai nàng buồn cười. Ngay cả Ruth cũng biết Mộng Thanh Linh chính là cháu gái của lão đạo sĩ, không phải cũng bị Tiêu Thu Phong nắm trong tay rồi sao, cam tâm làm một cô gái chết vì tình yêu, nấu cơm, giặt giũ cho ông xã sao?
Nhưng bọn họ không nói ra, đến Hoắc gia tất cả đều rõ ràng, bây giờ việc gì phải phí lời.
Được hai nàng đỡ, Hoắc Thẩm Hà đi ra khỏi thạch thất lạnh giá này. Bây giờ mặt trời đang ngả về tây, ánh năng nhàn nhạt. Mặc dù chỉ còn những tia nắng nhàn nhạt nhưng đối với một người hơn hai mươi năm chưa ra khỏi thạch thất mà nói đó vẫn là một sự hưởng thụ.
"Đẹp quá, Tiểu Phong, mẹ không ngờ có thể sống lại" Đến tận bây giờ, bà mới cảm thấy mình đã sống lại. Bởi vì bà thấy một cảnh tượng hoàn toàn khác so với thạch thất. Nơi này có mặt trời, sao, trăng, còn có từng cơn gió mát thổi qua.
Ruth cười nói: "Mẹ, chỉ cần mẹ thích, bây giờ mẹ có thể đi khắp thế giới, thưởng thức bất cứ cảnh sắc nào mà mẹ muốn nhìn"
Mặt Hoắc Thẩm Hà hồng lên, cảm thấy rất hạnh phúc, nhìn Ruth một cái, trêu nàng: "Mẹ nói Ruth này, còn là người phương Tây, sao nói không có gì là giống người phương Tây cả. Mẹ nhớ người phương Tây trước kia đều nói dù học tiếng Trung Quốc cả đời cũng không quen mà"
Vũ cũng cười nói: "Mẹ, Ruth thích Phong nhiều năm như vậy, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Ruth đương nhiên muốn giống người mình yêu. Cho nên Ruth hiểu rõ tập tục và văn hóa Trung Quốc, có những lúc còn hơn cả bọn con"
Hoắc Thẩm Hà vừa nghe không khỏi cảm động, cầm tay Ruth, run giọng nói: "Cảm ơn các con. Mẹ và Tiểu Phong chia lìa nhiều năm như vậy, không làm tròn trách nhiệm một người mẹ, làm các con vất vả chiếu cố nó. Sau này nó dám khi dễ các con, cứ việc nói cho mẹ, mẹ làm chủ cho các con"
Vũ lập tức nói: "Mẹ, không nên nói như vậy. Chúng con và Phong rất yêu thương nhau, đây là điều chúng con nên làm. Chẳng qua làm chủ con nghĩ không được đâu ạ. Thu Phong khi dễ nhiều người lắm, sợ đến lúc đó mẹ không lo hết"
Phụ nữ đúng là rất hứng thú với chuyện này, Hoắc Thẩm Hà cũng không ngoại lệ, không ngừng hỏi. Nhưng thực chất đều là những chuyện không có bao nhiêu tác dụng, ví dụ như có mấy cô gái, tên là gì, ở chung có tốt không, có ai có thai chưa....
Nhưng hai nàng hiếm khi có cơ hội ghen, đương nhiên đối với chuyện của Tiêu Thu Phong, có gì nói hết. Ngay cả lão đạo sĩ nghe thấy cũng ghen ghét, lẩm bẩm nói: "Thì ra thằng ranh này là một tên háo sắc, cũng may cháu gái ta không lấy nó. Chuyện này ta nghĩ về sau không đề cập nữa, nó không phù hợp với tiêu chuẩn cháu gái ta"
Không phù hợp với tiêu chuẩn, hai nàng không biết nói gì, dù sao ván đã đóng thuyền rồi.
Hoắc Thẩm Hà thấy hai người cười cười khác lạ, vội vàng hỏi nguyên nhân. Vũ cũng không giấu diếm, lén đến gần nói nhỏ vào tai bà, nói rõ sự thật không thể thay đổi này ra với bà. Thật không ngờ bà còn khoa trương hơn hai nàng, không ngờ cười còn tươi hơn.
Tiêu Thu Phong có chút lo lắng, cười nhiều như vậy không tốt lắm với người mới khỏi bệnh, hỏi: "Mẹ, mẹ sao vậy?"
Vũ đang định trả lời đã bị Hoắc Thẩm Hà kéo lại, nói: "Không nói, không nói, mẹ muốn xem vẻ mặt của bác Mộng lúc đó, nhất định rất thú vị"
Lão đạo sĩ vừa nghe, trên mặt xuất hiện vẻ là lạ, trừng mắt nhìn Hoắc Thẩm Hà, quát: "Tiểu Hà, con bé này cẩn thận cho ta. Ta là bác Mộng của cháu, hơn cháu một đời, không được trêu bác. Nếu không bác sẽ bảo lão Hoắc dạy cho cháu một bài học"
Nhìn bộ dạng của lão đạo sĩ, giống như trước kia bị mẹ trêu chọc không ít, Tiêu Thu Phong lắc đầu bất đắc dĩ. Có lẽ đây là tính cách thật của mẹ, không sao hết, chỉ cần người nhà sống cạnh nhau, vui vẻ, hiếu động một chút ũng không phải chuyện gì xấu.
Về đến Hoắc gia, bao người đứng chờ ở cửa. Có Đinh Mỹ Đình, Mộng Thanh Linh; Triệu Nhược Thần bởi vì có bầu nên bị hai lão giữ lại ở phòng khách, không cho phép ra ngoài gặp gió. Dù nàng không quan trọng, nhưng bảo bối trong bụng nàng lại rất quý giá.
Thấy Tiêu Thu Phong, hai nàng lập tức chạy tới, Đinh Mỹ Đình đương nhiên gọi Tiêu đại ca, chẳng qua nhìn người phụ nữ trung niên xa lạ, nàng rất kinh ngạc, không ngờ quên cả nhớ nhung. Nhưng Đinh Mỹ Đình không bỏ qua cơ hội này, nghiêng người một cái nhào vào lòng Tiêu Thu Phong.
"Thu Phong, anh đã về, em lo đến chết đó. Ra ngoài mà không nói một tiếng, em còn tưởng anh lại bị Tinh mang trận hút vào. Anh đó, sao không nghĩ một chút có bao nhiêu người lo lắng cho anh. Chẳng lẽ anh thực sự muốn mất tích, bắt em làm góa phụ cả đời sao?"
Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng vỗ vai nàng, sau đó ôm vòng eo thon nhỏ của nàng, hôn nhẹ lên má nàng, dịu dàng nói: "Mộng Mộng, không cần lo lắng. Anh có chuyện quan trọng phải đi làm, không phải không muốn nói cho em biết mà muốn cho em vui mừng?"
Vui mừng?
Kinh hãi thì còn có chứ vui mừng thì không. Lão đạo sĩ phía sau tức đến nổ phối. Vừa nãy còn khen cháu gái trên trời hiếm có, dưới đất chỉ có một, bây giờ trước mặt ông lại như vậy. Thằng ranh Tiêu Thu Phong đã sớm quyến rũ cháu gái, uổng cho ông ta còn cảm thấy may mắn vì cháu gái mình không có quan hệ với thằng háo sắc này.
Mọi người lui ra, lão đạo sĩ đi ra, Mộng Thanh Linh quả nhiên vui mừng không nói nên lời.
"Sao, ngay cả ông của mình cũng không nhận ra sao?" Tiêu Thu Phong đẩy đẩy nàng, Mộng Thanh Linh vội vàng chạy tới, ôm lão đạo sĩ.
"Ông, ông, ông đã về, Mộng Mộng nhớ ông chết đi được"
Nếu không có cảnh vừa rồi, lão đạo sĩ nhất định sẽ rất vui mừng. Nhưng lúc này ông đang rất bực mình.
"Còn nghĩ đến ông già này sao? Ông thấy cháu nhớ thằng ranh này thôi, uổng công ông yêu thương cháu như vậy, chuẩn bị tìm một người chồng như ý cho cháu. Thật không ngờ cháu lại thích thằng ranh này"
Mộng Thanh Linh có chút khó hiểu nói: "Ông, nghe Thu Phong nói, ông không phải vẫn thấy anh ý tốt sao, muốn giới thiệu cháu cho anh ấy. Bây giờ bọn cháu yêu nhau, ông phải vui mừng mới đúng chứ"
"Đúng, ông già này đương nhiên vui mừng, nhưng lúc đó ông không biết thằng ranh này háo sắc như thế nào. Cho nên vui mừng đó lại chuyển thành đau lòng. Cháu gái, cháu có cần ông giới thiệu một người hơn gấp trăm lần thằng ranh này không?"
Mộng Thanh Linh lập tức đẩy lão đạo sĩ ra, khoác tay Tiêu Thu Phong, kiên định nói: "Không được, cháu chỉ muốn mình anh ấy, anh ấy là người cháu hài lòng nhất. Ngoài anh ấy, cháu không thích người đàn ông nào khác, nhất định không"
Nói như vậy căn bản không để cho thương lượng.
Hoắc Thẩm Hà cuối cùng không nhịn được che miệng mà cười. Giờ phút này Mộng Thanh Linh mới quay đầu nhìn, rất khó hiểu nhìn bà. Trong ấn tượng của nàng thì chưa bao giờ gặp người phụ nữ này. Nhưng trong lòng lại cảm thấy quen thuộc, nhìn Hoắc Thẩm Hà như thấy mẹ.
"Bà là..."
"Nếu cháu thích, vậy cháu gọi bác là mẹ, điểm này chắc không sai" Hoắc Thẩm Hà thích cảm giác này. Mặc dù từ một người vợ, chuyển thành mẹ. Nhưng nhìn thấy con trai được hạnh phúc, bà cũng lây theo.
Tiêu Thu Phong gật đầu, nói: "Mộng Mộng, đây là mẹ anh, mẹ đã vất vả có anh, mẹ sinh ra anh sau mười tháng hoài thai"
Mộng Thanh Linh kinh hãi, mà Đinh Mỹ Đình ở bên cũng che miệng lại. Người phụ nữ hôn mê đó bây giờ đã tỉnh lại, nở nụ cười làm nàng nửa mừng nửa lo.
Các nàng chưa kịp nói gì thì Hoắc Thẩm Hà đã quát: "Sai, thằng nhóc này không phải là mười tháng, mà là mười một tháng, làm mẹ vất vả thêm ba mươi ngày, sau này mẹ sẽ từ từ xử tội"
Mọi người trong phòng khách đã lao ra, chính là vợ chồng Hoắc Phi Trữ, còn có Triệu Nhược Thần, Tư Mã Lạc... Nhìn con gái đã khỏe lại, bà lão rốt cuộc không khống chế được tâm trạng, hét lên: "Tiểu Hà, con rốt cuộc đã tỉnh lại. Mau, mau lại đây, để mẹ xem xem nào"
Người già, mọi người đều đã già, năm tháng như thoi đưa nhưng tình cảm không bao giờ biến mất.
Hoắc Thẩm Hà đã nhào vào lòng mẹ, kích động ôm lấy, trong lòng rất hưng phấn làm bà nghẹn ngào không nói thành lời.
Hoắc Phi Trữ đã già rồi cũng không nhịn được mà rơi lệ, chỉ là so sánh với ngày xưa thì đây là giọt lệ hạnh phúc. Con gái đã tỉnh lại, Hoắc gia không còn nuối tiếc gì nữa.
Mà Triệu Nhược Minh và Tư Mã Lạc lại há hốc mồm ra mà nhìn, không hiểu gì hết. Lúc này không ai để ý đến bọn họ. Hoắc gia, Tiêu gia và Mộng gia đã dung hợp làm một, hợp thành một gia đình hạnh phúc. Mặc dù trong đó có tiếng khóc vang lên, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều rất hạnh phúc.