Giám sát hiện trường, thu nhập chứng cứ, sau đó lấy khẩu cung, Triệu Nhược Thần lưu lại một đội tuần tra, chờ đợi tại vùng phụ cận, sau đó mới rời đi.
Trên TV phát ra tin tức: "Trải qua sự bố trí chu đáo của cảnh sát, đội phi báo đã giành thắng lợi, con tin được cứu ra an toàn, đại công cáo thành".
Sau khi thu xếp hết mọi việc, có một người bị đuổi đi, nhưng người đuổi không phải là Liễu Yên Hồng, mà lại là Liễu Yên Nguyệt.
"Thu Phong, anh về trước đi, tôi cần phải nghỉ ngơi" Sắc mặt tái nhợt, nhưng Liễu Yên Nguyệt hiện giờ muốn yên tĩnh, để tự xử lý một vấn đề.
Đứng bên cạnh, Liễu Tùy Phong và Liễu Yên Hồng muốn mở miệng khuyên can, dù người con trai này không tạo cho họ ấn tượng tốt đẹp gì, nhưng dù sao lúc này, hắn cũng là ân nhân cứu mạng của Liễu gia, trắng đen rõ ràng, điểm này không cần hoài nghi, Liễu Yên Nguyệt nói vậy, không có chút nhân tình.
Tiêu Thu Phong cũng không tức giận, với người con gái này, trải qua sự kiện như vậy, nhất định tâm tình có chút bất định, hẳn là muốn nghỉ ngơi, lập tức an ủi vài câu rồi rời đi.
Ngày hôm sau, Liễu Yên Nguyệt cũng không đi làm, hai người Tiêu gia sáng sớm cũng đã xách mấy túi thuốc đi thăm Liễu gia, bọn họ rời cửa, đương nhiên có đám Lý Cường Binh theo bảo vệ, mặc dù đã là binh vương, nhưng trên thực tế vẫn là bảo tiêu của Tiêu gia.
Điểm này, bọn ho không ai không phục, ngược lại còn rất hưng phấn, hy vọng Tiêu Thu phong có thể vì thế mà tăng cường lực lượng cho họ.
Lúc Tiêu Thu Phong về nhà, cũng từ miệng của cha mẹ mà biết được tình huống của Liễu gia, bọn họ tâm lý đã ổn định, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, cũng không xảy ra sự tình gì ghê gớm, làm tâm lý hắn thoải mái hơn nhiều.
Chuyện ở tập đoàn cũng không có gì quan trọng, Liễu Yên Nguyệt có thể nghỉ ngơi bao lâu tùy thích, Tiêu Thu Phong cũng thầm cảm ơn may mắn, nếu người con gái này xảy ra việc ngoài ý muốn, hắn phỏng chừng sẽ ăn năn cả đời, mặc kệ thế nào, hắn cướp thân thể của "Tiêu Thu Phong", hắn nợ người con gái này rất nhiều.
Ngày thứ ba, Tiêu Thu Phong về đến nhà, phát hiện ra Liễu Yên Nguyệt ba ngày không gặp đang ngồi ở đại sảnh, cùng mẹ của hắn trò chuyện, mà mẹ cũng đang nắm lấy tay nàng, rất là yêu thương a.
Sắc mặt tuy không được hồng thuận, nhưng so với những ngày trước đã đỡ hơn rất nhiều, chỉ là có chút suy nhược, thoạt nhìn, có vài phần nhỏ nhắn.
"Tiểu Phong, con về rồi à. Yên Nguyệt nó vừa tới, có có việc muốn tìm con, hai đứa trò chuyện đi, mẹ vào nhà bếp làm chút đồ ăn" Điền Phù chắc chắn là một người rất thức thời, biết cấp cho những người trẻ tuổi cơ hội.
Đại sảnh bây giờ chỉ còn hai người, trong khoảng thời gian này, Tiêu Thu Phong cũng chỉ biết cười cười, không biết nên mở miệng nói cái gì, an ủi? Hình như rất là vô nghĩa.
"Xin lỗi!" Thật không ngờ, câu đầu tiên Liễu Yên Nguyệt nói lại là câu này.
Ba ngày nay, có một số việc, nàng đã thông suốt.
Nàng mặc dù ôn nhu thiện tâm, nhưng không phải là kẻ yếu, trong cuộc sống không phải, mà trong công việc càng không phải, dĩ nhiên trong tình yêu, nàng càng không nguyện ý làm lính đào ngũ.
Nàng không cam lòng từ bỏ, từ bỏ những thứ vốn thuộc về nàng.
Tiêu Thu Phong sửng sốt, có chút khó hiểu.
"Trước kia em đã làm sai rất nhiểu việc, chưa bao giờ để ý đến anh, bởi vì lúc trước… em với anh là hai người xa lạ, cho dù gả cho anh, em cũng chỉ nghĩ đây là một vụ giao dịch hàng hóa, tuyệt đối không có một chút tình cảm trong đó, một chút cũng không".
Không giải thích nhiều, hai mắt đẹp mê ly long lanh lên, Liễu Yên Nguyệt nhẹ nhàng tự thổ lộ tâm sự của mình.
"Những việc này, em cũng không hối hận, nếu năm tháng quay trở lại, em vẫn sẽ làm như thế. Nhưng từ vụ tai nạn xe lần đó, "Tiêu Thu Phong" đã chết, em muốn nói với anh…"
Tiêu Thu Phong đột nhiên muốn lui về phía sau, nhưng hai mắt của Liễu Yên Nguyệt cứ nhìn chằm chằm, không cho hắn cơ hội.
"Hiện tai, Yên Nguyệt yêu không phải là "Tiêu Thu Phong", mà là anh… anh biết không, lúc em chuẩn bị đối mặt với cái chết, lúc anh xuất hiện, đã cho em một loại rung động. Phong, anh đã làm cho em nguyện ý tiếp nhận địa vị hôn phu, không quản trong lòng anh thích người phụ nữ khác, hôn ước này, em tuyệt đối không hủy, cái danh phận này, em không cam lòng dâng tặng cho người phụ nữ khác. Em sẽ nắm chặt lấy nó, giữ gìn nó… cả đời!"
Tiêu Thu Phong lúc này, sắc mặt cứ như con tắc kè, chuyển màu liên tục, từ trắng sang đỏ rồi trở lại bình thường.
Hắn thật sự không ngờ, người con gái này lại nói ra những lời như thế, thoạt nhìn không giống như nói giỡn.
"Ha ha ha… Yên Nguyệt, cô còn tính nói giỡn sao, cứ như là thật ấy. Đừng nói là do tôi cứu cô một lần, rồi cô lấy thân báo đáp. Chuyện này tôi thật không ngờ, nhớ là có người rất khinh bỉ phong lưu thiếu gia mà, haha, cô như vậy làm tôi cảm thấy kiêu ngạo đấy…"
Liễu Yên Nguyệt không cười, sắc mặt ngược lại càng nghiêm chỉnh hơn, nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng, nói ra từng chữ một.
"Em chưa bao giờ nói giỡn, càng không lấy hạnh phúc cả đời ra để đùa giỡn, những lời em nói đều là thật".
Thấy chiêu của mình xài không được, Tiêu Thu Phong chỉ biết thở dài: "Yên Nguyệt, cô là một người con gái xinh đẹp, người đàn ông nào lại không thích, cô có thể đi tìm người đàn ông làm cho cô hạnh phúc cả đời. Tôi đã hại cô nhiều năm như vậy, bây giờ, tôi thật tâm muốn để cô tự đo, cô ngay cả cơ hội chuộc tội cũng không cho tôi làm được sao?"
Liễu Yên Nguyệt cũng không phản đối nói: "Anh đã biết hại em nhiều năm như vậy, vì thế sau này phải đối xử tốt với em, chờ chúng ta kết hôn xong, anh có thể dùng nửa đời sau để chuộc tội".
Thấy người con gái này đã kiên quyết như thế, Tiêu Thu Phong cũng bó tay.
"Tại sao lại phải như vậy?" Kỳ thật muốn cãi cũng không biết phải cãi như thế nào. Mà bình thường nếu là người khác hẳn là đã đồng ý không cần suy nghĩ. Nhưng hắn còn Vũ, lúc đó, phỏng chừng rất khó giải thích, nói sao đi nữa thì Vũ cũng là mối tình đầu của hắn, không thể nào từ bỏ được.
Liễu Yên Nguyệt nói: "Kỳ thật em rất quý trọng anh, nên cũng không nghĩ sẽ làm khó anh. Nhưng giờ phút này nếu em không tranh, thì về sau sẽ không còn cơ hội. Thu Phong, em sẽ làm cho anh yêu em, em muốn cho anh biết, em đối với anh thật tốt, sẽ không thua bất kỳ người phụ nữ nào".
Thật không còn gì để phản đối, bởi vì Tiêu Thu Phong biết rõ tính cách của người con gái này, một khi đã quyết định làm gì, nàng đều sẽ làm được. Mấy ngày nay, hắn mơ hồ có loại cảm giác này, người con gái này đối với hắn đặc biệt ôn nhu, nhưng thật không ngờ, khi bộc phát ra, lại mãnh liệt như thế.
Điền Phù và Tiêu Viễn Hà đi vào, mấy ngày nay, lão già này cũng mê quân huấn, cho nên khi không có việc gì, không đi ra ngoài, ông lại chạy đến khu sau rèn luyện. Vài ngày nay, thoạt nhìn thân thể trông cũng có phần khỏe mạnh.
"Tiểu Phong, Yên Nguyệt, có thể ăn cơm được rồi, ăn xong rồi nói tiếp!"
Liễu Yên Nguyệt đứng dậy, mìm cười nói: "Tiêu bá, lại đi tập thể dục à, thoạt nhìn tinh thần rất tốt, càng lúc càng thấy trẻ ra".
Điền Phù đi tới, cười nói: "Yên Nguyệt, không cần khen lão già này, ổng giống như con nít vậy, nếu con cứ khen hoài, phỏng chừng cái chùm râu của ổng cũng vểnh lên cho coi".
"Hay cho Yên Nguyệt nhãn thức anh hùng, ha ha… Ta cảm giác được mình trẻ ra vài tuổi, bà xã à, không bằng chứng ta… lại đi hưởng tuần trăng mật nữa ha".
Điền Phù dù sao cũng là phụ nữ, nghe được những lời này không khỏi đỏ mặt, trừng mắt nhìn Tiêu Viễn Hà một cái, quát: "Lão già này, mấy chục tuổi đầu rồi, còn muốn đi tuần trăng mật gì nữa, nói ra không sợ tụi nhỏ nó cười ah, Yên Nguyệt, không cần để ý đến ổng, chúng ta đi ăn cơm". Nguồn:
Nói xong, nắm tay Liễu Yên Nguyệt đi xuống phòng ăn.
"Tiêu bá, bá mẫu, hai người ngồi xuống trước đi, con có mấy câu muốn nói với hai người".
Vì chưa từng nhìn thấy Liễu Yên Nguyệt nghiêm chỉnh như thể, hai lão già nhìn nhau rất là khó hiểu, rất là nghi hoặc ngồi xuống.
"Yên Nguyệt, có phải thằng nhóc tiểu Phong kia lại vừa chọc tức con gì không, con yên tâm, nói cho bá mẫu nghe, bá mẫu sẽ thay con dạy hắn".
Liễu Yên Nguyệt vừa rồi rất là… dũng cảm nói ra những lời đó, đột nhiên lại xấu hổ, trên mặt hiện ra sự vui vẻ cùng nét xấu hổ động lòng người, nàng nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Bá mẫu, chuyện Yên Nguyệt muốn nói là, hôn ước của hai nhà Tiêu, Liễu không cần phải hủy bỏ, con nguyện ý tiếp nhận, gả cho Phong…"