Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

chương 463: tương dung tương tri

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong một căn nhà đơn sơ trong rừng, Tử Dao nằm hôn mê trên một cái giường, trừ hô hấp mỏng manh ra, nàng ko khác gì người chết, Tiêu Thu Phong đã cố gắng hết sức, đưa khí kình vào cơ thể nàng, nhưng thật đáng tiếc, ko hề có tác dụng.

Sức mạnh của Diệt Huyễn dã hủy hoại toàn bộ gân mạch của nàng, một kiếm kia, đã dùng hết tất cả lực lượng sinh mạng của nàng, giờ phút này, giờ phút này nàng còn yếu ớt hơn cả một người bình thường, cơ thể suy yếu, sự kiều mỵ và nét hấp dẫn lúc này, làm cho người ta có vài phần trìu mến.

Vất vả bón chút nước cho nàng, Tiêu Thu Phong ngồi xếp bằng trên bãi đá, vận hành khí tức thác loạn trong người, hắc ám ma công và lực lượng Tinh Mang, giờ phút này sau khi trầm lắng xuống, đã bắt đầu có phản ứng với nhau, tựa hồ như rất kịch liệt, làm cho hắn ngay cả uống nước cũng thấy khó khăn.

Vừa rồi lúc đánh với Zeus, Tiêu Thu Phong đã dùng toàn lực, cũng có thể dung hợp hai lực lượng này lại, nhưng bây giờ, hai lực lượng âm dương bài xích lẫn nhau, Tiêu Thu Phong thật sự bất lực, chỉ có thể để chúng nó tùy tiện, va chạm điên cuồng trong cơ thể của hắn.

Trong lòng vướng bận sinh tử của Tử Dao, hắn cũng xem nhẹ dị trạng trên người, cưỡng chế sự tra tấn này, Tiêu Thu Phong lại một lần nữa bắt đầu chữa thương cho cô gái này, muốn mở huyệt vị của nàng ra, làm cho cơ thể bị thương của nàng nhanh chóng hồi phục, bằng ko, cứ tiếp tục như vậy, sẽ ko có biện pháp.

Lực lượng cường đại nhất trong cơ thể, Tinh Mang, đã ko có tác dụng, nhưng khi Tiêu Thu Phong đưa khí kình hắc ám ấy vào, liền giống như nam châm, hai người như muốn dính vào nhau, Tiêu Thu Phong ko rõ, người con gái này một thân chính khí, tâm pháp tu luyện nhất định là dương khí, tại sao lại có phản ứng với khí tức hắc ám trên người hắc, thật là kỳ quái.

"Ừ..." một tiếng, thân thể nàng rốt cục đã động, hơi hơi mở mắt, tựa hồ như sức lực toàn thân chỉ đủ dùng để mở đôi mắt ra. Sau đó hỏi một câu làm cho Tiêu Thu Phong xém tí ngã xuống đất: " Nơi hoang tàn này, chính là thiên đường sao..."

Thấy cô gái này tỉnh lại, trong lòng Tiêu Thu Phong vô cùng cao hứng, lập tức tiếp lời của nàng: " Yên tâm, chưa chết đâu, lão tử còn chưa chết, sẽ cứu cô, cảm ứng nội kình của tôi, xem có thể dung hợp được ko"

Tinh thần Tử Dao chấn động, mỉm cười, ko nói gì, lập tức nghe lời, vận chuyển khí kình trên người, nhưng đáng tiếc là, thử liên tiếp bảy lần, cũng ko có tác dụng gì, chẳng qua, tác dụng của ma khí, làm cho nàng thanh tỉnh rất nhiều.

"Long, cảm ơn anh, anh có lương tâm, Tử Dao rất an ủi, bây giờ anh đã hết trách nhiệm rồi, đi đi, ko cần trông nom tôi, tôi sợ bọn họ còn có thể trở lại"

"Câm mồm, nếu ko phải cô là con gái, lão tử đã bỏ đi rồi, quay về cứu cô làm gì cho mệt, ê này, tôi đã cứu cô hai lần rồi, cô nên biết, tôi ko phải là người xấu"

Ở Lạc Cách gia tộc ba năm, hắn là một con người lương thiên, nhưng lại bị người con gái này làm cho hai tay nhuốm màu giết chóc. Ảo giác kỳ lạ trong cơ thể, càng lúc càng nhiều, nhưng ko thể rõ ràng. Kiếp trước, giống như là một làn sương mù dày đặc, ko thể nhìn rõ.

Tử Dao nhìn Tiêu Thu Phong, sau đó nhẹ nhàng nói: " Anh là người tốt, nhưng anh là tinh sát, đây là vận mệnh của chúng ta, tôi phải giết anh" Lại tiếp tục thay cách nói chuyện: " Giờ phút này tôi ko còn sức lực, nếu anh sợ, có thể giết tôi, vậy thì sau này sẽ ko còn ai đuổi giết anh nữa"

Trong lòng Tử Dao đã thừa nhận, người đàn ông này dù là tinh sát, nhưng thật sự ko phải người xấu. Nếu có thể trở về, nàng nhất định sẽ đem tình hình nói rõ cho sư phụ. Để sư phụ nghĩ biện pháp, cứu tinh sát khỏi hạo kiếp giết chóc này.

Nhưng giờ phút này, nàng muốn được giải thoát, tốt nhất là, người đàn ông này vứt bỏ nàng, bỏ chạy một mình. Ở cồn cát, đã cứu nàng một mạng, rồi một kiếm kia, nàng cũng đã cứu hắn lại một mạng, xem như huề nhau. Giờ phút này nàng ko muốn thiếu hắn thêm nữa, bởi vì sự cảm kích này, cho dù khi nàng khôi phục lực lượng, ko đủ có khả năng nhẫn tâm giết hắn.

"Câm..." Tiêu Thu Phong tức giận, khinh thường nói: " Ko biết đầu của cô làm bằng đậu hũ hay óc heo nữa, lúc này còn muốn giết tôi nữa hả, được đó, chờ khi nào cô khỏe lại, chúng ta lại tiếp tục chơi trò lính bắt cướp, nhìn cô ngu như vậy, chắc chắn ko thể nào đuổi kịp tôi"

Nếu ma khí chỉ có thể làm nàng tỉnh, nhưng ko thể dẫn dắt khôi phục lại lực lượng của nàng, vậy thì Tiêu Thu Phong cũng ko lãng phí nữa, đứng lên, bắt đầu cởi đồ của nàng ra.

Tử Dao bây giờ rất sợ, nhưng thân thể nàng mềm nhũng vô lực, ngay cả sức để nâng cánh tay lên cũng ko có, chỉ vội vàng kêu lên: " Long, anh muốn làm gì, ko được xằng bậy"

Nàng còn tưởng ra ma tính trên người hắn trổi dậy, muốn thừa dịp nàng ko thể nhúc nhích, vô lễ với nàng.

"Cởi quần áo của cô ra, còn có thể làm gì?" Tiêu Thu Phong cười gian nói: " Cô xem, trên người cô mười mấy vết thương, nếu ko băng bó lại thì cho dù cô có tỉnh đi nữa, cũng sẽ bị mất máu mà chết. Tôi ko phải muốn chiếm tiện nghi của cô đâu"

"Ko cần, ko cần, tránh ra, anh tránh ra, tôi tình nguyện chết..." Ko thể nào để cho người đàn ông này cởi sạch đồ trên người mình ra, thiên đạo thánh khiết, sẽ bị nhuốm bụi trần, cả đời sẽ có vướng bận, lòng nàng sẽ ko thể nào yên lặng được, cũng ko cách nào tiến vào thần cảnh, trở thành đạo nhân siêu thoát thế tục được.

"Ê ê, con kia, nhớ rõ lần trước ko biết ai đã nói ra, cho dù lột truồng treo lên cạnh, trong lòng cũng thánh khiết mà, thật ko ngờ bây giờ lại tình nguyện chết, đều là miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo"

Sắc mặt Tử Dao đỏ hồng lên, nhỏ giọng nói: "Đó là muốn lừa anh thôi"

Lần này thật đúng là ngoài dự kiến của Tiêu Thu Phong, cô gái thuần khiết như vậy mà cũng biết gạt người, xem ra chiêu này, con gái trời sinh đã biết, ko cần phải học.

Tay động, nút áo được mở ra, Tử Dao hét lớn: " Dừng tay..."

Nhưng Tiêu Thu Phong vẫn tiếp tục, lúc này đây, vì tránh xấu hổ, hắn đã nhắm chặt mắt lại, nói: " Như vậy được chưa, kỳ thật tôi nói cho cô biết, chỉ bằng dáng người của cô, muốn cho tôi thưởng thức, còn phải cầu tôi đó, bằng ko tôi sẽ ko có hứng thú đâu. Ngày đó nhớ con nhỏ đã nổ súng ko, thân thể của nó, còn ngon lành hơn cô gấp mấy lần, bộ ngực còn to hơn cô nhiều"

Nói lảm nhảm như vậy, chỉ vì muốn tránh làm cho nàng chú ý, con gái mà, luôn thích người ta khen mình xinh đẹp, nói dáng người tuyệt mỹ... À, cái này cũng ko cần học, tự nhiên nó có à...

"Ko được phép mở mắt ra, nếu dám làm bậy với tôi, tôi sẽ cắn lưỡi tự sát, tôi cũng ko nói đùa đâu" Tử Dao nhìn chằm chằm ánh mắt của Tiêu Thu Phong, sợ hắn mở mắt ra. Thật ra thì.. chỉ cần dựa vào xúc cảm, Tiêu Thu Phong cũng có thể biết được da thịt của nàng trắng mịn và mềm mại cỡ nào, ko cần dùng ánh mắt để nhìn đâu.

Nhưng con gái luôn kỳ quái như vậy đó, trong lòng luôn có suy nghĩ rất là ngộ, chỉ cần ko mở mắt ra, là nghĩ là sẽ ko nhìn được.

Trên người nàng ta quả thật ko ít vết thương, trừ... cái quần lót ko biết làm từ loại vải gì ra, thì hắn đã lọt sạch sẽ rồi, từ từ chà lau, chậm rãi chọc cho nàng cười, mà nàng ta cũng quên ngượng ngùn và mệt mỏi, còn động tác của Tiêu Thu Phong càng lúc càng nhanh, rốt cục cũng

đã rửa sạch thân thể nàng, như vậy cho dù có ngủ cũng sẽ thoải mái hơn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đắp chăn cho nàng xong, Tiêu Thu Phong mới lên tiếng: " Tiểu thư, tôi có thể mở mắt chưa, cô nhìn cho rõ đi, coi chổ nào trên người chưa che ko, mắc công tôi nhìn rồi lại trách tôi"

Tử Dao kéo chăn lên đến cổ, sau đó nhẹ nhàng nói: " Mở mắt ra đi, coi như anh thành thật, vì để thưởng cho sự thành thật của anh, về sau tôi sẽ ko đuổi giết anh nữa, anh vừa lòng chưa?"

Hai lần cứu mạng, cho dù đem thất tình lục dục tu đến mức diệt ma, thì Tử Dao cũng hiểu được rằng, nàng ko có khả năng giết người đàn ông này, nếu làm ko được, ko bằng cứ nói trực tiếp ra, hơn nữa, bây giờ nàng tin tưởng người đàn ông này.

Tiêu Thu Phong cười cười, nói: " Vậy mới đúng, chỉ có thể làm bạn, tôi mới phát hiện ra sự xinh đẹp của cô, ê, Diêu Sàng, kỳ thật bộ dạng của cô ko tồi, rất xinh đẹp, vừa rồi ko nhìn lén một cái, thật là đáng tiếc quá đi!"

Trong lòng Tử Dao kích động, quát: " Anh dám..." Trong đầu lại nghĩ rằng, thật là, ko thể đối xử tốt với hắn, bằng ko hắn lại leo lên đầu ngồi.

Nhìn Tử Dao khẩn trương, Tiêu Thu Phong cũng lười chọc ghẹo nàng, tránh cho nàng tức giận, sẽ ảnh hưởng đến vết thương của nàng, vậ sẽ ko tốt lắm. Khí kình tiến vào cơ thể nàng, tuy rằng bị cản trở, ko có tác dụng, nhưng Tiêu Thu Phong biết, gân mạch của nàng bị tổn thương rất nghiêm trọng, nếu ko được chữa trị đặc biệt, có lẽ cả đời ko thể nào luyện võ được.

Lấy trong bao một món đồ ra, là một cái áo thun của nàng, ném vào nàng, nói: " Đồ của cô vứt đi là vừa, ở đây ko có đồ của phụ nữ, chịu khó chút đi, đợi đến thành phố, tôi sẽ mua cho vài bộ mới"

Tử Dao còn chưa kịp lên tiếng, hắn đã đi ra ngoài, chuẩn bị làm cái gì đó ăn, cũng may ở Lạc Cách gia tộc ba năm, hắn cũng học được vài món, bằng ko bây giờ hai người chỉ có nước vào rừng hái trái dại mà ăn thôi. Hái vài trái bắp, còn túm thêm một con gà rừng, bữa tiệc này coi như cũng thịnh soạn.

Cơ thể nàng ta bị thương rất nhiều chổ, quả thật cần phải bồi bổ.

Tử Dao thật sự quá mệt mỏi, nhưng khi nàng bị Tiêu Thu Phong ôm cho uống thuốc, thì cũng ko cự tuyệt, chỉ im lặng nghe lời, sau đó liền ngủ, đã ko còn trói buộc, nàng sẽ nhanh chóng khôi phục sức khỏe.

Cái áo thun kia đã che hết cả người nàng, dáng người nhỏ bé lung linh động lòng người. Chỉ có lúc này, Tiêu Thu Phong mới có thể nhìn rõ nàng, là một cô bé thật đáng yêu, vì sao lại cố tình làm ra bộ dáng hung thần ác sát, ko ngừng đuổi giết hắn?

Còn có ông sư phụ Phá Quân chết tiệt của nàng nữa, đồ đệ bị đánh đến nổi vậy, mà lại ko hề quan tâm, trên đời cũng có một loại sư phụ như vậy sao.

Cứ mãi suy nghĩ về những vấn đề này, Tiêu Thu Phong cũng mệt mỏi ngủ luôn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio