Ba năm trầm luận, địa điểm đầu tiên ở phương đông mà Tiêu Thu Phong đến, chính là HongKong, nơi này, hắn có một cảm tình đặc biệt, đương nhiên trừ cái này ra, ở HongKong có một người chờ hắn, một Thanh Bình Nhi không chổ nương tựa.
Có thể sẽ giống như Thập Tam Muội cô độc cả đời, nhưng Tiêu Thu Phong đã thay đổi vận mệnh của nàng.
Trên đường, Tiêu Thu Phong đã nhận được tin tức của Phượng Hề và tư liệu của Ruth, đại bản doanh ở Châu Âu của Mafia, cơ hồ đã xuất phát toàn quân, không chỉ như thế, giáo hoàng Vatican Popes cũng đòi theo, bọn họ đóng quân ở Đài Loan, sau đó tấn công vào phương đông, nhắm ngay HongKong, chuẩn bị hình thành đạo phòng tuyến thứ hai.
Lúc kết giao với Thiên Mệnh năm đó, cũng là lúc đại chiến với giáo hoàng, bọn họ trong lúc đó hoàn toàn không hề có ân oán gì cả, rồi sau đó Hắc Dạ tấn công Đồ Thần, giáo hoàng cam tâm tình nguyện làm một con cờ, phái bảy đại chiến tướng ra, ba chết bốn bị thương, thật không ngờ, lần này giáo hoàng lại tự mình động thủ, quyết tâm cao độ.
Ngồi máy bay một đêm, Tiêu Thu Phong mang theo Vũ và Tử Dao, còn có Lang tổ, đã đáp xuống sân bay HongKong, viên ngọc của phương đông này, vẫn xinh tươi như trước, nhưng dưới sự phồn vinh náo nhiệt kia, lại ẩn chứa sát khí âm thầm, vài lần truyền đến nhiều trận đấu lớn, xem ra Ngạo Thiên Minh đã động.
Đưa địa chỉ cho Lang Khuyển, Tiêu Thu Phong dẫn người rời đi, hắn không trực tiếp đến tổng bộ của Ngạo Thiên Minh, mà len lén đi đến Liễu Yên Nguyệt, nghe Phượng Hề nói, bây giờ, Liễu Yên Nguyệt vẫn còn đang ở tại Long Đằng HongKong.
Nói ra thì rất hổ thẹn, Long Đằng thành lập ở HongKong đã ba năm, cơ hồ đã trở thành một cơ cấu đứng đầu, nhưng Tiêu Thu Phong vẫn còn chưa đi thăm qua lần nào, đối với việc kinh doanh không có hứng thú, nên tất cả mọi chuyện hắn đều giao cho Đông Nam tam hoa xử lý, vì ba nàng đều được xưng là thiên tài kinh doanh.
Long Đằng không khó tìm, đặc biệt là ở một nơi nhỏ bé như HongKong, ai ai cũng biết Long Đằng tồn tại, Tiêu Thu Phong chỉ hỏi đường, ông tài xế taxi đã làm một tràn dài thiệt là dài: "...a, thì ra các người là nhân viên của Long Đằng, thật sự là làm người ta hâm mộ. Bây giờ nói đến tiền lương và phúc lợi cao nhất, phải tính đến Long Đằng, em của tôi, là bác sĩ du học, nhưng lần này trở về, liền đến Long Đằng phỏng vấn.
Tử Dao không hiểu về việc này, chỉ có Vũ nhẹ nhàng mỉm cười, thật không ngờ, thanh danh của Long Đằng, còn cao hơn cả Ma Quỷ. Ngay cả một phân bộ ở HongKong, mà cũng có thể làm náo nhiệt như vậy.
Tiêu Thu Phong nhìn tài xế nói không dứt, cười hỏi: "Vậy có được xét không?"
Tài xế gật đầu nói: "Em gái của tôi là một nhân tài, đọc sách hơn hai mươi năm, thế mà ngay cả Long Đằng cũng không vào được, các người nghĩ đi, chức vị của Long Đằng được cạnh tranh rất kịch liệt, nghe nói, chủ nhân cao nhất của Long Đằng, lại là một phụ nữ, đáng tiếc tôi không được gặp mặt"
Vũ hỏi: "Sao vậy? Ông có muốn theo đuổi nàng không?"
Tài xế đỏ mặt nói: "Nào dám, nghe người ta nói ngay cả con trai của thủ trưởng Tống Địa Hoa cũng bị người ta ném vào thùng rác, làm trò cười trước mặt thiên hạ, tôi thì tính là gì. Tôi hỏi cái này, chú em, chú ở Long Đằng có bao giờ thấy qua vị tổng giám đốc xinh đẹp kia chưa, có phải rất đẹp hay không?"
Tiêu Thu Phong sửng sốt, sau đó cảm thán nói: "Có gặp qua vài lần, cũng rất đẹp!"
"Long Đằng ra mỹ nữ, nếu tôi có thể đến Long Đằng làm, thì không cần tiền lương cũng được, nhìn hai vị mỹ nữ này, liền biết truyền thuyết có thật, hai vị cũng là đại mỹ nữ..."
Tài xế này thật là tài, từ đầu đến cuối, đều chưa hề dừng lại nghỉ ngơi. Sau nửa tiếng, xe đã dừng lại tại cửa lớn của tòa nhà Long Đằng. Nơi này có vẻ im lặng, ở khu phố kinh doanh, độc chiếm một phương, rất có khí thế, ngoài cửa có rất nhiều bảo vệ to con, ai ai cũng rất nghiêm nghị.
"Khó có được cơ hồi trò chuyện với mỹ nữ, hôm nay không thu tiền của các người. Nhân viên Long Đằng hình như đều có xe riêng, rất ít đi taxi, phỏng chừng các người vừa mới tới Long Đằng. Chú em, cố gắng lên, ở Long Đằng có thể kiếm rất nhiều tiền, lại có mỹ nữ đẹp mắt, nhưng cần phải làm tốt đó"
Thật không ngờ, làm tài xế, lại không hề thu tiền, còn thuyết giáo một phen, co thể thấy được Long Đằng như thế nào trong cảm nhận của người HongKong.
Vài người con gái đi từ cửa lớn ra, dáng vẻ đều rất tốt, ít nhất cũng mang được một khí chất trên người, chắc đều là nữ trí thức đây, mà trong số đó, một nhìn thấy người tài xế, liền nhỏ nhẹ kêu lên: "Anh ơi"
Tướng mạo cũng cao, mang một cặp kính, tuy rằng tuổi không nhỏ, nhưng có vẻ rất yếu ớt.
"A, Tiểu Điểm Điểm, sao rồi, có nhận được lời mời không?"
"Làm sao dễ dàng như vậy, tháng sau còn có thông báo tuyển dụng, nghe nói rất thích hợp với năng lực của em, em tin tưởng có thể đậu"Cô bé mặc dù nhỏ con, nhưng rất tự tin.
Loại tình huống này, xem ra tất cả mọi người đều đã quen rồi, tài xế an ủi: "Đừng lo, cơ hội vẫn còn ma, lần này không được thì để lần sau, dù sao chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ vào được Long Đằng, em gái, em xem, đây là ba nhân viên của Long Đằng, lại chào hỏi trước đi, về sau em nhất định có thể cùng với mỹ nữ này làm việc đó"
Nghe tài xế giới thiệu, cô bé kia cũng có chút kích động, liều mạng gật đầu về phía họ, tựa hồ như chỉ cần vào được Long Đằng, là có thể được người khác tôn kính.
Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng cười nói: "Được rồi, anh đã không thu tiền xe, vậy thì tôi sẽ giúp anh em các anh một chút, ngày mai em có thể lại đây"
Cô gái đỏ mặt, nhìn Tiêu Thu Phong, không biết làm sao, mà tài xế lại hỏi: "Có thể sao? Chú em, lời chú nói có tác dụng không, không phải Long Đằng không thể đi cửa sau sao?"
Vũ nhìn Tiêu Thu Phong một cái, sau đó cười nói: "Nếu nơi này là Long Đằng, vậy thì lời của anh ấy tuyệt đối dùng được, bởi vì trên đời này, anh ấy là người duy nhất có thể mở cửa sau của Long Đằng"
Hai chiếc xe, đã từ xa chạy đến, một chiếc Benz xa hoa, ở HongKong cũng ít thấy, làm tổng giám đốc của Long Đằng, Liễu Yên Nguyệt đương nhiên có được một chiếc, chẳng qua hôm nay tâm tình của nàng không được tốt, nên đã ba lần phải bắt Mị Ảnh lái xe rất nhanh.
Ở sau nàng, còn có một tên rất nhàm chán, nhìn từ trên mặt xuống dưới chân, tất cả đều đáng vứt vào thùng rác, mà tên thiếu gia này, chỉ cần nàng đi ra ngoài, đều theo đuổi, bất kể là làm chuyện gì, hắn cũng chỉ đi theo, không nói cái gì, cũng không làm cái gì.
Có nhiều lúc, Liễu Yên Nguyệt phiền phức, thậm chí muốn tìm người xử lý hắn, nhưng lý trí không cho phép nàng làm như vậy, và công việc của nàng, thật sự không có thời gian và tinh lực để xử lý chuyện phiền phức này, huống chi, tên này lại là thiếu gia của Tổng Đốc, ở HongKong, năng lực cũng không nhỏ.
Ánh mắt của Liễu Yên Nguyệt nhu mỳ, hình như do mấy ngày nay phiền não, luôn nhớ đến người đàn ông của mình, có lẽ đã nghĩ qua nhiều, nên xuất hiện ảo ảnh, không đúng, đây không phải ảo ảnh.
"Mau, mau dừng xe lại..."
Nhìn thấy Tiêu Thu Phong có thể nói là do tưởng tượng quá nhiều, nhưng nhìn thấy Vũ thì sẽ không, Liễu Yên Nguyệt không đợi xe dừng lại, đã vươn đầu ra ngoài cửa xe, hướng về phía ba người.
"A, là nàng, chính là nàng, đây là xe của nàng, , đây chính là biển số xe của tổng giám đốc Long Đằng, tài xế nào ở HongKong cũng biết cái này"Tài xế hưng phấn kêu lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Xe dừng lại, Liễu Yên Nguyệt đã hưng phấn lao xuống, không để ý đến lời dặn của Mị Ảnh, chạy tới, giờ phút này, nàng còn nhịn được sao?
Chiếc xe sau cũng dừng, một người đàn ông mang vài phần nho nhã bước xuống, chậm rãi đi theo, nhưng hắn ta chưa đến gần, Mị Ảnh đã cản lại.
"Các vị tiểu thư, đây là khu vực công cộng, không phải là của Long Đằng các cô, tôi đến hay đi các cô không có quyền cản!"Người đàn ông kia đã bắt đầu cự cãi.
Nhưng Liễu Yên Nguyệt đã nhào vào lòng Tiêu Thu Phong, đặc biệt là từ hai tháng này, thương nhớ riết thành bệnh, làm sao mà để ý đến ánh mắt của người khác.
"Ông xã, anh rốt cục đã về, thật sự là nhớ anh muốn chết, chị Vũ, chị cũng về rồi, thật sự là quá tốt"Ngửi thấy mùi quen thuộc trên người Tiêu Thu Phong, Liễu Yên Nguyệt không nhịn được hôn Tiêu Thu Phong, sau đó mới nói chuyện.
Tiêu Thu Phong cười cười nói: "Anh mà không trở về, vợ của anh sẽ bị người khác đoạt đi mất, em xem, hộ hoa sứ giả kìa, cứ như hình với bóng vậy"
Liễu Yên Nguyệt đỏ mặt, nói: "Không được nói bậy bạ, cũng không được nhìn, em bây giờ đã làm mẹ rồi, không phải đã sinh con rồi sao, làm sao mà còn thích được người ta theo đuổi chứ"
Tiêu Thu Phong vẫy vẫy tay, nói: "Để cho hắn ta lại đi, thằng này thật tinh mắt, tôi muốn nhìn thử"
Nói là nhìn, thật ra chính là giải phiền cho vợ của mình thôi.
Mị Ảnh đã thối lui, ở bất kỳ thời điểm này, lời nói của Tiêu Thu Phong luôn có tác dụng, tuy rằng các nàng là do một tay Ruth dạy dỗ, nhưng chủ nhân chân chính của các nàng, chính là Tiêu thiếu gia.
Người kia muốn mở miệng, nhưng Tiêu Thu Phong không cho hắn cơ hội, nói: "Tôi là Đông Nam Tiêu gia Tiêu Thu Phong, Yên Nguyệt là vợ của tôi, mặc dù anh có ánh mắt, nhưng tôi hy vọng đây là lần cuối cùng tôi nhìn thấy anh, không cần nói gì hết, anh có thể đi"
Người đàn ông kia đỏ mặt, nhìn Tiêu Thu Phong, thân thể có chút run lên, HongKong tuy rằng cách ly nội địa, nhưng uy danh của Tiêu thiếu gia Đông Nam, mọi người có thể nghe qua, về chuyện của hắn, cũng có người truyền ra, không chỉ là thần tượng trong lòng giới trẻ, mà còn là thần thoại kính sợ.
Hắn đương nhiên cũng được nghe nói, cúi đầu thật sâu chào Tiêu Thu Phong, sau đó lặng yên rời đi, ở trước mặt người đàn ông này, cho dù được gọi là thiếu gia đệ nhất HongKong, thật sự cũng không có tư cách gì để nói chuyện.
Khi tên thiếu gia rời đi, làm cho hai anh em tài xế kinh hãi, bọn họ cũng không xa lạ người này, thật không ngờ, đứng trước mặt người đàn ông kia, ngay cả một câu cũng không dám nói, lập tức rời đi.
Tiêu Thu Phong cũng quay đầu lại, cười hỏi: "Bây giờ hai người đã tin chưa, lời nói của tôi nhất định dùng được!"
Hai người kích động, liều mạng gật đầu, không dám nói câu nào.