Bởi vì không biết nên không sợ.
Thằng thanh niên trước mặt xem ra chính là không biết, dựa vào ông bố, dựa vào trong nhà có tiền, liền ra vẻ ngông cuồng tự đại, không biết trời cao đất dầy.
"Không sai, có khí phách, chẳng qua rượu của tôi hơi đắt, sợ là cậu không uống nổi" Tiêu Thu Phong không để ý đến vẻ mặt bất đắc dĩ của Thiết Trụ, chỉ cảm thấy đang nhàm chán, đùa thanh niên này cũng coi như vui vẻ.
Trên mặt người thanh niên rõ ràng hiện ra vẻ khinh thường, nói: "Trên đời này còn không có rượu gì Lý thiếu gia tao không uống được, chén rượu này tao nhất định sẽ uống"
Càng là bị người khác xem thường, hắn càng muốn mặt mũi. Người đi lăn lộn chính là vì thể diện mà.
Người thanh niên này quả nhiên là hào sảng, tự rót tự uống, một chén rượu đã vào bụng. Mặt Hồng tỷ càng thêm khó coi. Đang chiêu đãi Tiêu thiếu gia, đột nhiên xuất hiện tên không biết điều, quấy rối tâm trạng tốt của nàng. Hơn nữa đối với đám thiếu gia ăn chơi trác táng này, nàng không có cảm tình gì.
Kinh doanh là một chuyện, thái độ làm người lại là chuyện khác. Hồng tỷ biết rất rõ, nàng bán tiếng cười. Thiên Lâu này là không gian riêng của nàng. Trong mắt nàng, ngoại trừ thiếu gia, không ai có thể đi vào đây.
Hồng Lâu vốn thuộc về Phượng tỷ, mà Phượng Hề là người phụ nữ của Tiêu Thu Phong, cho nên nói đúng ra Hồng Lâu thuộc về nàng, nhưng lại thuộc về Tiêu Thu Phong.
Uống hết chén rượu, Lý đại thiếu gia trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong, như đang thị uy nói: "Rượu tao đã uống, tao đã nói rồi, trên đời không có rượu gì Lý đại thiếu gia không uống được"
Túy Quỷ lúc này mở miệng nói: "Lý đại thiếu gia quả nhiên hào sảng, không biết có thể uống thêm mấy chén không. Dù sao nhà của cậu có tiền mà"
Dạ Ưng cũng cười cười, nói: "Túy Quỷ, bỏ đi, không nên trêu chọc trẻ con, nếu không lát nữa ông già nó không thanh toán được đâu, như vậy sẽ rất mất mặt. Mọi người ít nhất cũng gặp nhau mấy lần, không nên làm cho đối phương không thể xuống đài"
Lý thị giàu nhất Hongkong, là thành viên Long Tổ, đương nhiên đã từng tiếp xúc, việc này liên quan đến bình yên của cả Hongkong. Lý đại thiếu gia tuổi mặc dù không nhỏ nhưng trong mắt bọn họ đúng là trẻ con.
Hồng tỷ sửng sốt, nhìn Túy Quỷ và Dạ Ưng, đột nhiên một chút tức giận cũng không còn. Nghe bọn họ nói chuyện, nàng cảm thấy rất thú vị. Nàng là phụ nữ, phụ nữ đều thích đàn ông cường đại. Bọn họ nói hình như không coi Lý thị vào đâu. Nàng muốn biết trò tiếp theo sẽ là gì.
Nàng quyết định không mở miệng nữa. Mặc dù nàng là nữ chủ nhân của Hồng Lâu, nhưng chủ nhân chính thức lại là Tiêu thiếu gia.
Nàng đã đi đến phía sau Tiêu thiếu gia, làm một người phụ nữ sau lưngTiêu thiếu gia. Nàng không biết vì sao mình lại thích cảm giác này.
"Mày yên tâm, đắt đến mấy tao cũng trả được" Nghe Dạ Ưng nói, Lý thiếu gia rất bất mãn. Hắn không phải kẻ nghèo, hắn không thích những người này vì đã coi hắn là kẻ nghèo.
Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu, cười nói: "Lý gia nếu thực sự có tiền. Lý đại thiếu gia uống một chén thì trả mười triệu, nếu như cảm thấy ngon, cậu có thể uống thêm mấy chén. Mở cửa kinh doanh, lúc nào cũng chào đón cậu đến"
Mười triệu đối với Lý gia mà nói cũng không nhiều, nhưng Lý thiếu gia nghe vào trong tai lại rất giật mình. Hắn sợ mình nghe lầm, hơi ngây ngốc nhìn Tiêu Thu Phong, hình như rất muốn Tiêu Thu Phong lặp lại một lần nữa.
Túy Quỷ đã nhắc nhở: "Cậu nghe không sai, chén rượu này có giá mười triệu, không phải yên Nhật, mà là đô la Hongkong trong túi cậu. Với tài sản của Lý gia, chút tiền đó có lẽ không cần quan tâm.
"Mười triệu..." Mặt Lý thiếu gia đỏ bừng lên, làm Hồng tỷ phía sau Tiêu Thu Phong không nhịn được, che miệng cười.
Ở trong Hồng Lâu, nàng đã gặp qua rất nhiều người, rất nhiều chuyện, nhưng chuyện thú vị như thế này thì là lần đầu tiên. Một chén rượu mười triệu, sợ cũng chỉ có Tiêu thiếu gia mới uống nổi.
Dạ Ưng uống một chén, lại rót thêm chén nữa, nói: "Mười triệu một chén, tối nay dù có say chết, tao cũng phải uống thêm mấy chén, sợ sau này không có khả năng uống như vậy"
Dù là Dạ Ưng dùng hết tiền cũng không thể uống nổi chén rượu này.
Lý thiếu gia cũng không ngu, tỉnh ra, quát: "Bọn mày chơi tao à? Hừ, không có cửa đâu. Hồng tỷ, chị nói xem rượu này bao nhiêu tiền, tôi trả gấp mười lần, tối nay tôi bao hết nơi này"
Quả nhiên là có chút hào sảng, đám thiếu gia giàu có này đúng là học xấu rất nhanh. Hồng tỷ khẽ cười, nói: "Mười lần thì không cần, thật đó, Lý thiếu gia, rượu này mười triệu một chén, vừa nãy cậu không phải đã nghe thấy sao?"
"Các ngươi muốn hãm hại Lý thiếu gia của bọn tao sao..." Lý thiếu gia đầy mồ hôi lạnh, nhưng tên chó đi theo phía sau hắn đã tức giận mở miệng.
Chó sủa rất bình thường, nhưng lại phát ra âm thanh khó chịu thì phải đánh.
Tiêu Thu Phong ngồi im tại chỗ, năm ngón tay thành đạn, một giọt rượu bắn ra, đánh giữa mặt tên này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, con chó bị đẩy ra ngoài, va vào bức tường cạnh cửa, sau đó "bịch" một tiếng rơi xuống đất, hô hấp yếu ớt. Mặt hắn đầy máu, sợ là không lâu nữa là chết.
Lý thiếu gia luôn kiêu ngạo, chưa sợ bất cứ ai. Bởi vì hắn có tiền.
Nhưng lúc này người hắn đang run lên. Hắn chưa bao giờ thấy người lợi hại như vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nếu không phải có người đỡ hắn từ phía sau, có lẽ hắn đã ngã xuống đất.
Dạ Ưng lắc đầu, những kẻ này đúng là không thú vị gì cả. Hắn rút điện thoại di động ra, con trẻ không chơi có thể tìm già. Nếu già không đến, như vậy thằng trẻ sẽ không thể còn sống mà ra khỏi đây. Bởi vì con chó vừa nãy đã làm hỏng chuyện.
Không ai có thể mắng Tiêu Thu Phong, hoặc là có lý mà mắng Tiêu Thu Phong. Dạ Ưng đương nhiên biết Hồng Lâu là chi nhánh của Hoàng Kim Thủy Thành Đông Nam, là tài sản của Phượng Hề. Nói cách khác đây là của Tiêu Thu Phong. Không ai có thể ở đây làm hắn mất hứng, tuyệt đối không ai dám.
"Lý thiếu gia các người chọc một ít phiền phức ở Hồng Lâu. Ông chủ Lý, không biết có hứng thú đến đây ngồi nói chuyện không?" Trong lời nói Dạ Ưng rõ ràng có ý trêu tức, nhưng đối phương lại hiểu. Dù không có hứng thú, cho dù đang là ban đêm, hắn cũng phải tới.
Lý Văn Tiệm và Dạ Ưng đã gặp mặt nhau một lần, hắn coi như giúp Dạ Ưng một chuyện nhỏ. Cho nên Dạ Ưng để lại số điện thoại. Số điện thoại này Lý Văn Tiệm nhớ rất kỹ. Người có thể làm chuyện lớn như Dạ Ưng, Lý Văn Tiệm là thương nhân, không dám sơ sẩy.
Lý Văn Tiệm đã tung hoành hơn mười năm ở trên thương trường, ánh mắt của hắn rất chuẩn xác.
Dù bà vợ luôn miệng càu nhàu, Lý Văn Tiệm cũng không dám chậm trễ một giây. Mười phút sau, hắn đã chạy đến Hồng Lâu, lên Thiên Lâu.
Hắn đã thấy Dạ Ưng, càng thấy được Tiêu Thu Phong. Hắn có chút khó khăn, bởi vì từ vị trí ngồi của ba người, hắn biết ai là người chủ trì nơi này.
"Bố, bố..." Lý thiếu gia bị dọa đến hết hồn, thấy bố đến, coi như tỉnh táo lại đôi chút, vội vàng kêu: "Bố, bọn chúng lừa con, nói một chén rượu mười triệu đo Hongkong, bố nhất định phải giúp con"
Nếu là người bình thường, vừa nghe như vậy Lý Văn Tiệm nhất định sẽ tức giận. Lý Văn Tiệm ở Hongkong không phải một người ai cũng có thể đắc tội. Nhưng thương nhân là như vậy, trong lòng mặc dù rung động, nhưng trong miệng lại nói: "Mày là đồ vô dụng, rượu gì cũng dám uống. Có những thứ rượu, sợ là trăm triệu cũng có người không ngại đắt"
"Ưng huynh, xin lỗi, con tôi nếu đắc tội, Lý Văn Tiệm tôi nguyện ý dùng rượu xin lỗi" Ở Hongkong, người có thể làm Lý Văn Tiệm tự mình xin lỗi không phải nhiều, hoặc là nói một người cũng không có. Nhưng để xin lỗi Dạ Ưng, rượu đắt hơn nữa, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái.
Túy Quỷ cười nói: "Lý thị đúng là có tiền. Đúng, rượu này mười triệu một chén, uống là phải thanh toán" Làm người ta thanh toán, mình lại có thể uống một chén. Rượu mười triệu một chén, uống vào sẽ rất tuyệt.
Lý Văn Tiệm nhìn Dạ Ưng một cái, thấy hắn không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ cười, trong lòng hơi run lên, nhưng cũng không thể hiện gì nhiều, nói: "Được các anh nể mặt, mười triệu một chén đáng gì. Nào, tôi mời các vị một chén"
Tiêu Thu Phong không động đậy, nhưng Dạ Ưng đã cầm chén lên, cười nói với Tiêu Thu Phong: "Thu Phong, uống một chén, trẻ con không hiểu chuyện, bỏ đi. Để lão Lý sau này dạy dỗ một chút, phạm sai lầm thì cũng phải cho nó một cơ hội sửa chữa"
Tiêu Thu Phong nhìn ra được Dạ Ưng đang xin cho Lý gia. Tình nghĩa huynh đệ, dù như thế nào cũng phải cho hắn mặt mũi.
"Quả nhiên không hổ là gia chủ Lý gia, có khí phách. Bỏ đi, lần này không tính, nếu không Tiêu Thu Phong lại là kẻ hẹp hòi. Các người đi đi, đúng, phải nhớ tiền hai chén rượu này cần thanh toán"
Lý Văn Tiệm rất vui. Bởi vì lúc này hắn đã nhớ đến người đàn ông kia là ai. Có lẽ cũng chỉ có người như vậy mới khiến tổ trưởng Long Tổ phải lấy lòng.
Vui là vì Tiêu Thu Phong không truy cứu nữa.
Sự tích về người đàn ông này thực sự quá nhiều. Lý Văn Tiệm hiểu không ít. Giống như năm đó, vì một ngôi sao, Tiêu Thu Phong đã chém tận giết tuyệt Hoắc gia – một trong ba gia tộc lớn nhất Hongkong. Chỉ trong mấy ngày Hoắc gia đã biến mất khỏi Hongkong. Thủ đoạn này dù bất cứ ai cũng phải sợ.
Lại càng không nói đến chấn chỉnh hắc đạo Hongkong. Hắn và Thập Tam Muội có chút quan hệ, đương nhiên cũng nghe nói đến chủ nhân thực sự của Ngạo Thiên Minh chính là Tiêu thiếu gia Đông Nam.
Đắc tội người như vậy, có thể còn sống đã là quá may mắn.
"Cảm ơn các vị đã tha thứ, mời các vị uống rượu"
Một giây cũng không dám ở lại, hai mươi triệu mua lấy mạng sống, đối với Lý thị mà nói, rất lãi.
Lý thiếu gia không còn ngông cuồng như lúc mới vào, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Bố, cứ như vậy để bọn chúng cướp tiền sao. Chúng ta tìm người đến đối phó chúng. Con không tin ở Hongkong còn có ai lợi hại hơn chúng ta"
Lý Văn Tiệm quát: "Câm mồm, mày muốn chết cũng đừng gây họa cho Lý gia. Ngày mai mày chuyển đến Australia cho tao, cả đời không được về Hongkong. Nếu không tao đánh gãy chân mày"