Sau một đêm ôn nhu, Tiêu Thu Phong dẫn Tử Dao lặng lẽ rời HongKong đi, bay đến Đài Loan.
Theo tài liệu trong tay, Mafia sở dĩ đặt chân đến Đài Loan, đem nơi này trở thành đại bản doanh để tiến quân vào châu Á, bởi vì bọn chúng có quan hệ tốt với bang hội lớn nhất ở đây, Cao Lão bang, kết thành thân gia.
Thực lực của Cao Lão bang cũng giống như Ngạo Thiên Minh, là bang hội bản địa. Ở Đài Long cũng được coi là trùm, nhưng so với một bang phái như Mafia, thì như là gặp phải sư phụ. Vì để gia tăng quan hệ, bang chủ Cao Lão bang Tiễn Mậu, đã để con trai của mình cưới con gái của Nghị Trưởng Mafia.
Đám hỏi chỉ là hình thức, còn bọn họ có hạnh phúc hay không, cũng không có ai quân tâm. Mọi người chỉ cần cái quan hệ này, có thể đưa đến bao nhiêu lợi ích thôi.
Mafia làm cho Cao Lão bang trở thành một cái lô cốt, tiến có thể công, lui có thể thủ. Mà Cao Lão bang cũng giúp cho Mafia trở thành Phượng Hoàng ngoại lai, để lên trên cao, hy vọng có thể giúp cho năng lực của bang hội được nâng cao một bước, tiêu diệt tất cả các bang phái mà Cao Lão bang bất mãn, tăng mạnh thống trị hắc đạo Đài Loan.
Sau trận chiến trên biểu, Mafia đã mất đi sự khống chế HongKong, không ít người của Cao Lão bang trà trộn vào HongKong, muốn tìm hiểu tin tức, nếu không bị người của Ngạo Thiên Minh bắt được, bí mật xử tử, thì cũng bị đuổi về nước. Vì để tránh tiết lộ bí mật, làm cho dân chúng khủng hoảng, nên chính phủ HongKong đã đem chuyện này liệt vào hàng bí mật cao cấp, không được truyền ra ngoài.
Ở tổng bộ Cao Lão bang, nằm cách khu phố sầm uất, trong một tòa nhà xa hoa, Nghị Trưởng bây giờ đang nổi điên lên. Ba ngày, ba ngày này không chỉ không liên lạc được với Bap, mà còn không liên lạc được với người có trách nhiệm, thậm chí Hắc Dạ và giáo hoàng cũng biến mất kì quái.
Lực lượng cường đại như vậy, nhưng lại biến mất khó hiểu, làm Nghị Trưởng không quá tin tưởng rằng, bọn họ đã bị kẻ địch tiêu diệt. Có lẽ vì một kích không thành, nên bọn họ đều đã ẩn nấp rồi.
Nghị Trưởng là người gốc Ý, hơn sáu mươi tuổi, hai chòm râu nhếch lên, rất có cá tính, giống như hai mũi giáo của binh lính vậy. Ngày thường, hắn ta rất yêu quý hàm râu này, giờ phút này giận đến nổi quên luôn, không vuốt ve chòm râu, mà vỗ bàn, chửi mắng um sùm tên thuộc hạ vừa vào báo cáo.
Tất cả đều là phế vật, ba ngày, phái ra nhiều người như vậy, thế mà không có một tin nào truyền tới.
Ba hắc bang lớn của thế giới, Sơn Khẩu Minh mấy năm trước đã bị tiêu diệt, tiếp theo là tin tức Thatta xuất hiện, trốn lâu nên không nhịn được tâm động, làm cho Nghị Trưởng tiếp nhận lời mời của sứ giả Hắc Dạ, tham gia vào cuộc chơi này. Trong cuộc địa cho trật tự thế giới mới, chỉ cần chổ nào có ích lợi, thì chổ đó có cái mặt của bọn họ.
Trận chiến ba mươi năm trước, Mafia tuy rằng tổn thất trầm trọng, dù mấy năm nay đã nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng đối với lực lượng của đối phương, hắn ta vẫn rất cẩn thận. Bằng không cũng sẽ không đặt tổng bộ tại Đài Loan, đề phòng cẩn thận.
Cửa mở ra, Tiễn Mậu nhẹ nhàng bước vào, Nghị Trưởng lớn tiếng chửi: "Cút, cút cho ta, cho các ngươi thêm một ngày, nếu không liên hệ được với Bap, thì ta sẽ ném tất cả các ngươi xuống biển cho cá mập Mafia ăn"Người nhân viên kia kinh hoàng rời đi, còn Tiễn Mậu lại cười nói: "Nghị Trưởng, ông không cần lo lắng, HongKong chẳng qua chỉ có một Ngạo Thiên Minh, thực lực bình thường, chỉ cần chúng ta đủ người, lại có thêm một chút quân hỏa, muốn thu phục bọn chúng, cũng không cần tốt nhiều khí lực"
Nghị Trưởng nhìn Tiễn Mậu một cái, trong lòng khó chịu, mặc dù cái đám hỏi kia hai bên đều có lợi. Nhưng người đàn ông này thật sự quá tham lam, không biết khi nào nên dừng, đem Mafia của hắn trở thành một miếng thịt béo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
"Tiền bang chủ, trước đó vài ngày, tôi đã cho các ông rất nhiều súng đạn, giờ phút này hẳn là phải có công dụng!"Chẳng qua, Nghị Trưởng không hề tức giận, ngược lại còn lạnh lùng mở miệng, hai người trong lòng đềuhiểu được, cả hai đều chỉ lợi dụng lẫn nhau, nên không cần khách khí. Không có lợi ích, thì cái đám hỏi kia, cũng chỉ là chó má.
Tiễn Mậu cười nói: "Đương nhiên, số súng đạn kia, để tôi cố thủ ở Đài Loan, chắc chắn là phòng thủ kiên cố, nếu Ngạo Thiên Minh dám đến, tôi nhất định làm cho bọn chúng có đến mà không có về. Nhưng nếu muốn cường công HongKong, thì sợ là không đủ, nếu Nghị Trưởng tăng thêm một ít nữa, bản thân tôi có thể lập kế hoạch dễ dàng hơn"
Nghị Trưởng cũng chậm rãi mở miệng: "Không cần phiền toái Tiễn bang chủ, chỉ cần thủ ở Đài Loan được rồi, chuyện HongKong, tôi sẽ xử lý, không cần phiền ông"
Tiễn Mậu có chút thất vọng, xem ra lần này, không mò được lợi ích nào, lặng lẽ thở dài, nói: "Vậy hy vọng Nghị Trưởng có thể đắc thắng, nếu có gì cần hỗ trợ, cứ việc mở miệng"
Chỉ cần mày chịu trả tiền, thì tất cả không thành vấn đề. Nhưng những lời này, Tiễn Mậu không nói ra thôi.
Nghị Trưởng khoát tay áo, nói: "Vậy làm phiền!"
Chỉ cần dọn dẹp xong HongKong, vậy là có thể tiến quân thần tốc vào Trung Quốc, chỉ cần lực lượng ở phương Đông ổn định, sẽ quay đầu lại thu thập Cao Lão bang này. Những cái bây giờ cho đi, sẽ có lúc đòi lại hết, trong lòng Nghị Trưởng tức giận nghĩ.
Tiêu Thu Phong lúc đến Đài Loan, Phượng Hề đã truyền đến tin tức mới nhất, mỗi lần, Tiêu Thu Phong đến đâu, thì Thiên Võng của Phượng Hề liền đuổi theo đến đó, cung cấp tin tình báo chính xác nhất cho hắn, về việc phân bố của Mafia tại Đài Loan, còn có thế lực của Cao Lão bang, toàn bộ đều nắm trong tay.
"Thu Phong, cô gái kia đang làm gì vậy, ăn mặc ít như vậy, không phải để cho đàn ông chiếm tiện nghi sao?"Ở trên xe, Tử Dao ngồi nhìn hai bên đường, nhìn thấy đầy người đi lại, nhưng cô gái mại dâm này, đã thu hút sự chú ý của nàng rất lớn.
Loại đồ lót khêu gợi như vậy, hẳn là nên giấu trong người, nhưng cô gái này thì ngược lại, để đồ lót khêu gợi mặc bên ngoài, dường như sợ đàn ông nhìn không rõ, còn cởi luôn cả mấy cái nút thắt, có vài cô hơi quá đáng, làm lộ ngay cả mông ra ngoài... Đây là khu đèn đỏ của Đài Loan _._!
Tiêu Thu Phong cười nói: "người ta muốn chào khách, vì cuộc sống thôi. Có đôi khi con người cần phải buông tha cho chút tôn nghiêm nhỏ nhoi"
Tử Dao thì lại rất hồn nhiên, tuy rằng đã tiếp nhận không ít kiến thức xã hội, nhưng làm sao có năng lực để hiểu nhiều như vậy, khó hiểu nói: "Không đâu, trước kia lúc em còn ở trên đảo, đói bụng có thể ăn cá, hái trái cây dại mà ăn, đến chổ nào cũng có thể tìm thực vật chống đói"
Tiêu Thu Phong vỗ vỗ đầu nàng, cười nói: "Nếu ai cũng giống như em, thì tất cả đều đã là tiên nữ rồi"
Tử Dao đỏ mặt, không nói, bởi vì nàng đã hiểu được cái ý của tiên nữ kia, đây là một lời khen dành cho nàng.
Đến ở trong khách sạn Thiên Hồ Đào, hai người sau khi gọi vài món ăn, liền trực tiếp mang lên phòng dùng, vì nếu để cho sự xinh đẹp của Tử Dao lộ diện, thì sợ rằng sẽ rước lấy phiền toái. Tiêu Thu Phong không phải loại sợ phiền toái, nhưng trước khi giải quyết Mafia, có thể kín đáo, thì cứ kín đáo.
Hắn không sợ Mafia giết chóc, chỉ sợ bọn chúng bỏ trốn, không chém tận giết tuyệt, thì dã tâm của chúng vẫn chưa diệt trừ, hậu hoạn vô cùng, hắn không có nhiều thời gian để canh me chúng.
Tử Dao cũng rất nghe lời, chỉ cần ở bên cạnh Tiêu Thu Phong, phần nhu tình ôn thuần của nàng, tuyệt đối làm cho người ta hâm mộ, so với con chim nhỏ luôn nép vào người như Ngọc Thiền, thì càng làm cho người ta trìu mến hơn, mặc dù không có giọng nói chết người, cũng không làm nũng, nhưng trên người của nàng, cũng toát ra một khí chất dịu nhẹ.
Khoảng một lát sau, Lang tổ cũng đến, thu được tin tức, Tiêu Thu Phong liền phân phối nhiệm vụ, nếu đã biết Mafia liên hợp với Cao Lão bang, như vậy, chỉ cần nhắm vào Cao Lão bang, thì có thể tìm được Mafia.
Lang tổ chỉ nghỉ ngơi một chút, rồi bắt đầu trà trộn vào đám người, ẩn nấp bốn phía quanh Cao Lão bang, cẩn thận giám sát, tra tìm hành tung của Mafia. Tất cả tình huống, đều báo cáo với Nhị Lang, rồi từ đối đợi quyết định công hay thủ của Tiêu Thu Phong.
Nếu đã đến đây, Tiêu Thu Phong cũng không vội, đối phó với một Cao Lão bang nho nhỏ, thật sự không cần tốn nhiều sức, bây giờ hắn điều tra các hướng đi của bang phái này, chỉ để nhìn xem, bang phái này, còn có thể tha thứ được hay không.
Đột phá Thần Cảnh, lực lượng tăng lên do giết chóc, đối với Tiêu Thu Phong mà nói, đã không còn nhiều tác dụng. Ngược lại, không bằng cứ "yêu"Ngọc Thiền nhiều nhiều một chút, cho nên, giết chóc bây giờ, cũng chỉ vì bọn chúng đáng chết.
Trời đã không còn sớm, Tử Dao sau khi tắm rửa xong, nằm nghiêng trên ghế sa lon một chút, xem TV, nhìn thấy Tiêu Thu Phong vẫn chưa muốn ngủ, đỏ mặt nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Thu Phong, tối nay, có muốn em sưởi ấm giường không?"
Tiêu Thu Phong đang suy nghĩ về kế hoạch trong đầu, nên cũng không nghe Tử Dao hỏi cái gì, xem ra, cô gái này tuy nói là sưởi ấm giường, nhưng thật ra không hiểu rõ ý nghĩa của cái cụm từ này. Chăn ấm nệm êm cùng máy điều hòa, còn cần người khác sưởi ấm giường nữa sao?
Tay nhẹ nhàng vuốt lấy mặt nàng, Tiêu Thu Phong cười nói: "Sưởi ấm giường là một chuyện lớn, sẽ làm cho mệt chết. Ngày mai còn có chuyện khác để làm, nên tối nay, cứ nghĩ ngơi thôi!"
Đây là một sự hấp dẫn, từ chối sự hấp dẫn này, đối với Tiêu Thu Phong mà nói, quả thật không dễ dàng.
Với cá tính mơ hồ của Tử dao, cho dù thật sự lừa nàng lên giường, phỏng chừng nàng ta cũng không phát hiện, nhưng Tiêu Thu Phong không thích loại cảm xúc không có tính yêu này, đặc biệt là đối với tuyệt đại tiên tử như Tử Dao, càng cần phải chậm rãi, chờ đến khi đúng lúc, mới trở thành mỹ vị cực phẩm thiên hạ.
Mặt của Tử Dao càng đỏ hơn, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, nói: "cái này là anh nói rồi đó, không muốn em sưởi ấm giường, em đi ngủ đây, em còn sợ anh sẽ nhân cơ hội này chiếm tiện nghi của em"
Cũng may, cô gái này, cũng không đến nỗi ngốc hoàn toàn, còn sợ bị người khác chiếm tiện nghi.
Nhưng Tiêu Thu Phong lại cười khổ, nghĩ thầm, chiếm tiện nghi của em không phải dễ dàng sao, chỉ là bản thân có đồng ý hay không thôi.
Một đêm không nói chuyện, sáng ngày hôm sau, Tiêu Thu Phong vừa mở mắt ra, đã truyền đến một tin tức thú vị.
"Tiêu thiếu gia, bọn em đã nhận được tin tức, viện binh của Mafia, tám giờ sáng nay, sẽ đến cảng Cao Hùng, chúng ta có cần tỏ vẻ một chút hay không?"Ẩn ý trong lời nói của Labus đã rất rõ ràng, cơ hội tốt này, nếu không giết vài người, chỉ sợ tay sẽ đơ mất.
Khóe miệng Tiêu Thu Phong lộ ra nụ cười lạnh, nói: "Vậy các em còn chờ gì nữa?"